Có lẽ trên người Diệp Phương Thành có một cái gì đó rất phù hợp, ví dụ như mùi hương dễ chịu, ví dụ như nhiệt độ ấm áp vừa đủ, rất dễ khiến người ta muốn ngủ… Hơn nữa, cảm giác ngủ trong lòng y rất an lành, ta giống như gà con dúi vào người gà mẹ mà ngủ vậy. Mà Diệp Phương Thành kia, chính là người đầu tiên ta nhận thức sau khi tỉnh dậy, cho nên, y đối với ta, cũng chính là “gà mẹ” mà ta vừa chui ra khỏi vỏ trứng đã trông thấy.

Cho nên, ta ngủ say sưa đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy….

Ta tỉnh dậy là bởi lẽ nghe thấy âm thanh quá ồn ào náo nhiệt, ra là ta đã được y đưa vào một thành trấn nào đó. Sau đó, Diệp Phương Thành mang ta vào một khách điếm. Ta vẫn như cũ nép ở trong lòng y, bởi lẽ y vẫn đang bế ta.

Trong lúc đó, ta cảm thấy không ít ánh mắt kì quái của đám người xung quanh nhìn về phía chúng ta, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói:

- Người trẻ tuổi bây giờ thật phóng khoáng!

- Trông bộ dạng nam thanh nữ tú, nam nhân kia anh hùng hảo hán, nữ nhân hoàng hoa khuê các như vậy mà không ngại tình tứ chốn đông người!

- Nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, ta cũng muốn bế mỹ nhân trong lòng ha ha!

Ta lúc đó không hiểu hết ý tứ của họ, chỉ biết họ nhìn ta rất kì quái, không thiếu ánh mắt khiếm nhã. Điều đó càng khiến ta sợ hãi, càng dúi mặt vào lồng ngực Diệp Phương Thành, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo y.

Trái lại với ta, Diệp Phương Thành mặt lạnh như tuyết, ánh mắt băng lãnh tàn khốc chỉ khẽ lướt qua đám người. Đám người đó tự ho vài tiếng rồi không dám nói cười nữa.

Diệp Phương Thành đem bạc đưa cho chủ khách điếm thuê một phòng, ta thấy ánh mắt của lão ta sáng lên, lập tức tự mình tận tình dẫn đường…

Căn phòng y chọn nằm trên lầu hai, có phần biệt lập với những dãy phòng khác.

Y lặng lẽ đặt ta xuống giường, tháo giày cho ta rồi quay sang bảo người chuẩn bị một ít y phục, đồ dùng cá nhân, một chút điểm tâm….

Đối với Diệp Phương Thành, bây giờ ta chính là cún con ngoan ngoãn ngây ngốc, y bảo gì thì làm theo thôi ~.~





Một hồi sau, có một nữ nhân trung tuổi mang lên một mâm thức ăn thơm phức, ta bụng đói khó lòng tự chủ được, rất muốn lao đến ăn ngay, nhưng ánh mắt vẫn liếc trộm Diệp Phương Thành một cái…

Ánh mắt Diệp Phương Thành thâm trầm cho đến lúc nữ nhân kia khép cửa đi ra. Ta nhón chân xuống giường, định ngồi vào bàn ăn thì y lên tiếng:

- Khoan hãy ăn! – Y ngăn đôi đũa của ta lại, sau đó lại gần ta, cúi đầu xuống nhìn và dặn dò – Đợi đã, đợi ta quay trở lại, nhớ chưa, không được ăn! – Y cẩn thận lặp đi lặp lại, chắc chắn cái đầu óc ngây ngốc của ta hiểu được.

Ta lúc đó trong đầu đơn giản nghĩ thầm, ta sẽ ăn ít mà, đâu phải không phần y chứ… Vì thế ta định y đi vẫn sẽ lén ăn một chút.

Quả nhiên suy nghĩ trong ánh mắt của ta không qua mặt được Diệp Phương Thành, y liền điểm huyệt ta.

Ta có phần tội nghiệp nhìn y, nhưng y vẫn lặng lẽ bước đi, khép cửa phòng lại.



[-- Phân cách tuyến --]

[ Trong căn bếp của khách điếm, người phụ nữ phụ kia đang lén lút gập lại một mẩu giấy, ánh mắt dáo dác linh hoạt, định truyền tin đi.

Con bồ câu vừa được gọi đến, còn chưa kịp cài thư vào chân chim, bà ta đã thấy một thanh nhuyễn kiếm sắc lạnh kề sát cổ… Hàn khí từ kiếm cũng phát ra đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

Vừa quay đầu lại, đã gặp phải một đôi mắt còn giá lạnh hơn vạn lần…

Người này quả đúng là ngũ hoàng tử cao thủ, xuất hiện xuất quỷ nhập thần như vậy!!!

Người đàn bà tỏ ra sợ hãi tự nhiên:

- Khách quan, người làm cái gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play