Ta thấy dù sao cũng có điểm bất hợp lý, các người không phải đã tìm mười lăm năm rồi đi, còn chưa tìm được… hoàng đế lại yếu bệnh như vậy sống được bao lâu, có chắc đợi được đến lúc tìm thấy bảo vật trấn quốc?

Nếu không tìm thấy, ai lên làm vua đây? Oẳn tù tì à? Hay là để đám soái ca nhảy vào đánh nhau một trận tả xung hữu đột, ai què quặt ít nhất thì lên làm hoàng đế…

Ta cảm thấy, thực sự bất hợp lý, bất hợp lý rất lớn…

Từ lúc đặt chân đến đây, ta cảm thấy mỗi nam nhân, bao gồm cả phu quân bảy mươi tuổi của ta, đều không phải là loại người đơn giản.

Chẳng trách Hi Nhi nói với ta, từ nay sống trong cung, sẽ còn được xem nhiều kịch hay.

Ta quay sang nhìn hắn, hắn liếc sang ta, hồn nhiên như muốn nói:” hãy xem đi!”.Ta còn nghĩ là trong hoàn cảnh này hắn sẽ dùng đôi mắt thâm trầm.

Thần Hi không phải cũng có tính toán của mình sao? Ta còn thắc mắc rất nhiều thứ…

- Ái phi, sao khanh không nói gì? – Lão hoàng đế ấn nhẹ vào tay ta mà hỏi, lão biến thái này >.

- Bệ hạ, người hỏi ý kiến tam vị hoàng tử xem, việc này hợp lý hay gây khó dễ cho họ?

- Ừ, các ngươi thử nói xem!

Nhị hoàng tử là người được chỉ định lên tiếng trước.

Phong thái bình tĩnh, lời lẽ cũng trôi chảy, Diệp Đông Doanh có chút thần bí uyên thông mà nói:

- Muôn tâu phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chủ ý của người thực sáng suốt hợp lý, bản thân nhi thần cũng cho rằng, trấn quốc bảo vật có ý nghĩa rất quan trọng, là bảo hộ cho Đông quốc chúng ta, dù là trấn an lòng dân cùng lòng thần tử, cũng phải nhất định tìm nó về!

Hoàng đế gật gù, hướng sang hổ báo tinh tinh. Chỉ thấy mày rậm của hắn tản ra, đôi môi có ý cười:

- Nhị hoàng huynh phải chăng có chút mê tín hồ đồ? Nhi thần tin rằng, giữ được quốc gia phải dựa vào sức của dân cộng với tài năng mưu lược của đấng minh quân, bảo vật trước nay chỉ có ý nghĩa biểu tượng, lụy vào nó, khi thịnh trị thì không nói đến, khi có biến cố, chẳng phải là hồ đồ? Ta cảm thấy nhân cơ hội này, cho bọn chư hầu biết, Đông quốc ta mạnh về cái gì, không cần một trấn bảo vô tri vẫn hùng cường tứ phương…

Lời hắn tản ra lý trí xen lẫn khí phách. Đúng là quân hổ báo, trọng dùng vũ lực, thích thực tế, nhưng hắn nói không phải không hợp lý, lại rất đúng với suy nghĩ của ta.

- Cái này… – Hoàng đế tỏ ra có chút phân vân, chỉ còn dựa vào ý kiến của ngũ hoàng tử.

Diệp Phương Thành lãnh đạm, lời nói lễ tiết nhưng vẫn là vô cảm, vô tri:

- Nhi thần không có chủ ý, xin thuận theo phụ hoàng.

Quả nhiên là phong thái của người chết, Diệp Phương Thành, một người tỏ ra không có chủ ý như vậy, lãnh như vậy, ta vẫn cảm thấy y nếu lên làm vua thì thật kì quặc… nhưng mới gặp, còn chưa nhìn rõ bản chất của y, cũng không nên suy xét như vậy.

Hoàng đế cuối cùng sút bóng về ta, ta bèn tìm cách sút nó cho người khác, chính là Hi Nhi.

- Bệ hạ, tại sao không hỏi ý kiến bát hoàng tử kìa? – Dù hắn đứng ngoài nhưng phải có ý kiến chứ.

Gương mặt lão hoàng đế khẽ biến sắc, còn Thần Hi di dời ánh mắt đen thẳm sang phía ta, cười rất phóng khoáng, lại có một chút vô tội:

- Nương nương mới xuất giá chưa biết, nhi thần trước giờ, không có tham gia vào chính sự!

Lời hắn nói, chẳng biết là có hàm ý gì đây? Diệp Thần Hi, trông thế nào cũng không giống một kẻ bất tài, hắn lại không tham gia vào chính sự sao?

- Ha ha! – Lão hoàng đế nhanh chóng bật cười, nhưng lại không tự nhiên lắm – Trẫm thấy… lão bát cũng đã trưởng thành rồi, từ sau phải giao cho ngươi ít trọng trách thôi…

- Nhi thần tạ ơn long ân của phụ hoàng chiếu cố, có điều… – Bàn tay của y từ từ gấp lại quạt, xong lại mân mê sống quạt – Nhi thần thế nào cũng thấy bản thân là một kẻ thích phóng khoáng hơn, người thấy đấy, nhi thần thực sự khó bỏ được cái thú vui…

Có phải ta có bệnh rồi không, ta cảm thấy không khí có chút áp lực, còn bản thân ta thấy chóng mặt làm sao ấy… Nãy không có, nhưng là khi nghe phụ tử họ qua lại mấy lời này, ta liền thấy kì lạ như vậy.

Nhị hoàng tử Đông Doanh ánh mắt linh hoạt, đủ thấy hắn cũng không phải là loại người đơn giản, tự chen lời vào:

- Bát đệ, ta thấy phụ hoàng nói rất đúng, đệ cũng đã hai mươi, thực sự không nên phong lưu chơi bời bên ngoài mãi, nhị ca vốn rất trông đợi vào đệ…

- Ha ha, nhị ca, có lẽ học tập huynh, bỏ được các sở thích hồng trần sẽ khiến đệ mất một thời gian dài đấy! – Thần Hi vui vẻ tung hứng qua lại.

- Bát đệ, trông thân thể linh hoạt không tệ, hay cùng ta lo việc binh cơ đi! – Tứ hoàng tử cũng nhảy vào sân bóng.

Chỉ có ngũ hoàng tử là vẫn giữ được sự tĩnh lặng bàng quan như cũ, lạnh, im lìm, nhưng chính điều đó không gây ra cho người khác cảm giác áp lực.

Năm cha con các ngươi, quả thực khiến người ta đau đầu để suy nghĩ, mỗi lời các ngươi nói là ý gì. Ta mới xuyên không đến đây, hà tất phải mệt nhọc như vậy.

- Bệ hạ, thần thiếp có chủ ý! – Cuối cùng người chứng giám là ta, cũng là trọng tài, ta đành tự phong cho mình chức ấy để lên tiếng – Không biết thần thiếp có thể góp chút ý tứ hèn mọn…

- Ái phi, sao còn không nói!

Ta nhìn một vòng qua gương mặt tứ đại soái ca. Nhị hoàng tử thâm thúy đánh giá ta, tứ hoàng tử tò mò nghi hoặc, ngũ hoàng tử gương mặt không đổi sắc, còn có bát hoàng tử phong lưu hồn nhiên, đuôi mắt như hướng về phía ta mà dịu dàng cười.

Ta hít một hơi rồi nói một tràng:

- Thần thiếp cho rằng, nếu đơn giản cho trấn quốc bảo vật là mục tiêu để chọn ra hoàng vị không hoàn toàn bất hợp lý, chỉ có điều chưa đủ. Trước mắt, các vị hoàng tử cứ tìm trấn quốc bảo vật về, nhưng chuyện đó sẽ không quyết định ai lên làm hoàng đế. Thần thiếp trộm nghĩ, người lên làm hoàng đế ắt là người vừa có tài năng kiệt xuất lẫn đức hạnh, được cả lòng dân… chính là người nào thể hiện được tài đức, ắt được dân chúng ái mộ. Trong đó người nào tìm được trấn quốc bảo vật có giá trị tinh thần quý giá tự nhiên cũng sẽ được dân chúng ngưỡng mộ hơn, như vậy sau cùng, tìm được trấn bảo hay không, vẫn để hoàng đế là người do dân chọn…

- Là người do dân chọn? Không phải là người do bệ hạ chọn? – Tên hổ báo lập tức nhảy vào ngay sau khi ta tạm ngưng.

- Chỉ là thần thiếp có chút ý tứ hồ đồ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play