“Thật không hổ là chữ ‘ kim ’ a!” Đến gần cung điện, mấy người đồng thời cảm khái. Bên trong cung điện này thật sự không thể thay thế, ngoại trừ như bùn đất hoa cỏ, đệm đồ vật vân vân, những thứ khác đập vào mắt, toàn bộ đều là làm bằng vàng. Không biết có phải mạ vàng hay không, bất quá nơi này thoạt nhìn thật đúng là có thể hình dung bằng một chữ “Tục”.
“Người xây nơi này không biết là chói mắt lắm sao? Đúng là không có đẳng cấp.” Nói lời này chính là Tra Tra Tạc. Tuy rằng Liên Quyết cũng thực đồng ý lời của em trai, bất quá cho dù nói sao thì cung điện này cũng xuất hiện trong game mình thiết kế, cho nên anh kiên định làm một người anh trai toàn diện chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, không lên tiếng.
“Tốt lắm, chúng ta đã đến Kim Chi Huyễn Các. Giờ nên làm gì?” Phi Sa đụng cái đầu nhỏ của Dư Du hỏi
“Ai nói chúng ta tới rồi.” Dư Du quay đầu, ý đồ tránh thoát Phi Sa chà đạp đầu mình.
“Chưa tới sao? Vậy cái chữ lấp lánh long lanh trên kia có ý gì?” Lăng Vân lấy một ngón chỉ, chỉ thấy giữa cung điện có hai chữ “Kim Các” to.
“Chưa, đó là Kim Các. Chúng ta muốn tới chính là Huyễn Các.” Dư Du lấy tay che mắt, một bộ trẻ con không biết gì hết.
“Thì ra cái gọi là Kim Chi Huyễn Các là hai nơi khác nhau a!” Lạc Hải nhìn thấy cái chữ to kia bừng tỉnh đại ngộ.
“Cũng không xem như vậy. Tên chính của cung điện này là Kim Chi Huyễn Các. Bất quá sau khi vào trong liền chia làm Kim Các cùng Huyễn Các. Kim Các chính là nơi các ngươi nhìn thấy bây giờ. Huyễn Các ở bên trong, nghe nói chính là một gian phòng rất nhỏ.” Đối với Lạc Hải, Dư Du vẫn thực khách khí nói.
“Nghe nói?” Mạc Nhật nhìn về phía Dư Du: “Cậu chưa tới qua?”
“Đương nhiên chưa. Tôi vốn từ khi sinh ra cũng chưa rời khỏi Vĩnh Tuyền Khơi qua.” Dư Du cảm thấy tiếc nuối điểm này.
“Vậy sao cậu lại quen đường nơi này?” Tra Tra Tạckhông thể nào tin được, một người chưa bao giờ tới, có thể quen thuộc tìm được đường đến nơi này, Kim Chi Huyễn Các cũng đâu dễ tìm.
“Tôi cũng không biết, dù sao nó xuất hiện ngay tại trong đầu tôi.” Dư Du nhún vai, vẻ mặt vô tội.
“Huyễn Các ở nơi nào?” Thừa dịp mọi người nói chuyện hai người Vân Hải với Thiên Lí cũng đã dạo qua một lần Kim Các, không thấy được cánh cửa nào hoặc là thông đạo nhìn qua là người có thể đi vào.
“Tôi cũng không biết Huyễn Các ở nơi nào. Bất quá......” Dư Du cố ý kéo dài tiếng: “Các ngươi có thể tìm được.” Nói xong còn ném cho mọi người khuôn mặt quyến rũ, làm cho mọi người lạnh đủ một phen.
“Có thể phiền cậu nói rõ chút hay không?” Vân Hải cũng chịu không nổi tên chỉ cần một câu mà lại cố chia ra thành mười câu để nói này.
“Được rồi được rồi. Các ngươi không cần dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn tôi, tiểu sinh hơi sợ.” Dư Du một bên vỗ ngực làm biểu tình sợ hãi, một bên nói lời vô nghĩa như cũ.
......
“Quên đi quên đi nói cho các ngươi đi. Muốn mở cửa Huyễn Các chỉ có thể dùng Kim Chi Châu. Kim Chi Châu giấu ở một nơi nào đó ở Kim Các, trên người các ngươi không phải có 4 cái Ngũ Hành Châu khác sao? Ngũ Hành Châu trong lúc đó sẽ sinh ra cộng minh, dùng chúng nó tìm Châu còn lại đi. Nhìn tôi làm gì? Nhanh lên làm a.” Nói xong Dư Du nhìn mọi người không nhúc nhích thúc giục.
“Nếu nơi này có Kim Chi Châu, sau khi chúng tôi vào Kim Các thì đã phản ứng. Vì sao đến giờ còn chưa có động tĩnh?” Mạc Nhật nhướn mi, tỏ rõ hắn không tin nhân ngư này, cho dù hắn đã không còn cái đuôi.
“A nha, anh đúng là ngốc.” Dư Du thở dài to: “Trong Kim Các có vật quấy nhiễu liên hệ Ngũ Hành Châu nào đó, cũng quấy nhiễu tầm mắt chúng ta. Nếu không vì sao dùng mắt thường lại không nhìn không thấy đường đi Huyễn Các? Các ngươi phải cầm hạt châu đến gần rồi tìm, phải tới nơi rất gần mới có thể cộng minh!!!” Hai chữ phía sau đặc biệt nặng.
Tuy rằng cảm thấy nhân ngư này không thể nào tin được, bất quá mọi người hiện tại cũng không thể nghĩ cách nào khác. Đành theo lời nó đi làm. Lăg Vân Mạc Nhật Thiên Lí cùng Tra Tra Tạc cầm hạt châu của mình đi tìm Kim Chi Châu. Mà Lạc Hải với Vân Hải lại đi ra ngoài Kim Các để chuẩn bị thức ăn cho mọi người, Phi Sa cùng Liên Quyết hỗ trợ, về phần nhân ngư kia lại thông thả nằm trên người Na Á Tư, nhịp một tiểu khúc hừ, bộ dáng nhàn nhã.
Kim Các không lớn, nhưng muốn tìm vật nhỏ vậy cũng không dễ dàng, bọn họ ở Kim Các đợi một ngày một đêm, trước khi mặt trời rơi xuống núi ngày hôm sau, rốt cục phát hiện.
Phát hiện không đúng chính là Tra Tra Tạc. Nó tìm tới mệt, liền ngồi trên cánh cửa nghỉ ngơi, một tay vô ý thức gõ miếng vàng bốn phía. Đột nhiên phát giác có một tiếng xoay đập không quá đúng, vì thế để sát Hỏa Chi Châu trong tay vào, quả nhiên có phản ứng, tuy rằng chấn động rất nhỏ, bất quá đây đã đủ rồi. Mạc Nhật dùng kiếm tách vàng ra, phía dưới có một cái hộp nhỏ cũ nát, nhưng sau khi lấy hộp ra, bốn hạt châu tất cả đều mãnh liệt chấn động. Mở nắp hộp, một viên châu lóe ánh vàng —— Kim Chi Châu, Ngũ Hành Châu rốt cục cũng đông đủ.
“Giờ làm gì?” Vân Hải cầm Kim Chi Châu hỏi Dư Du.
Dư Du ngẩng đầu nhìn trời bên ngoài, bỏ lại bốn chữ: “Ăn cơm đi ngủ.” Sau đó liền đi ra ngoài. Mọi người tuy rằng không rõ, bất quá sau vài ngày ở chung, cũng mò ra được vài phần cá tính của Dư Du, đến lúc đó nó tự nhiên sẽ nói. Vì thế mọi người cũng tạm thời ném chuyện kia qua một bên, Vân Hải cũng tạm thời giữ Kim Chi Châu.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, mọi người đã bị Dư Du đánh thức, đúng hơn là bị đá tỉnh, nó mỗi người tặng một cước.
“Làm gì a? Mặt trời còn chưa lên nữa.” Tra Tra Tạc xoa mắt, rõ ràng ngủ không ngon.
“Các ngươi không phải muốn vào Huyễn Các sao? Ê, đầu lĩnh, nhanh lấy hạt châu ra.” Dư Du không khách khí nói với Vân Hải.
Lấy Kim Chi Châu trong cái bọc ra đưa cho Dư Du, Vân Hải cũng không đến mức giận dỗi với con nít. Chỉ thấy Dư Du cầm Kim Chi Châu đến cửa Kim Các, ý bảo mọi người đừng ngăn cản, sau đó hai tay giơ qua đỉnh đầu, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đang đợi cái gì. Mọi người ở một bên kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ chốc lát mặt trời dâng lên, khi ánh sáng đầu tiên xuyên thấu qua Kim Chi Châu, mọi người thấy ở giữa Kim Các có một cánh cửa lơ lửng như ẩn như hiện.
“Còn không mau vào. Cửa lập tức sẽ biến mất.” Dư Du kêu to. Mọi người không đợi nó nói tới câu hai, liền bay nhanh vào. Vào cuối cùng là Dư Du.
“Nơi này chính là Huyễn Các a?” Lăng Vân đánh giá xung quanh, “Biển thật đẹp nha.”
“Biển? Không phải thảo nguyên sao?” Phi Sa để tay lên trán em trai, “Em không phải đang mơ chứ?”
“Di? Các ngươi nói gì nha. Rõ ràng là sân nuôi gà, thiệt nhiều gà nga.” Tra Tra Tạc nghĩ tới mấy con gà này sẽ biến thành gà rán liền nhịn không được chảy nước miếng.
“Huyễn Các......” Chẳng lẽ cái gọi là Huyễn Các chính là nơi làm cho người ta xuất hiện ảo giác? Thiên Lí nghĩ thầm. Y nhìn thấy chính là một vùng tuyết trắng xóa mênh mông.
“Không nên nhìn tôi, tôi cũng lần đầu đến. Vào nơi này tôi thật sự cái gì cũng không biết.” Dư Du khoát tay. Mọi người thấy bộ dáng nó không giống như gạt người liền bỏ qua cho nó.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Lạc Hải hỏi. Mỗi người thấy một thứ khác, vậy phải đi thế nào a?
“Nếu là ở trong Kim Các. Không gian nơi này hẳn là không lớn. Nhưng làm thế nào để loại bỏ ảo giác đây?” Liên Quyết theo thói quen bắt tay vào suy tư, mọi người bao gồm Dư Du cũng vùi đầu khổ tư.
26
“A, tôi nhớ ra rồi!” Đang lúc mọi người đều tự trầm tư, Dư Du đột nhiên quát to một tiếng.
Dư Du không có để ý đến hắn, mà là luống cuống tay chân tìm gì đó trên người, một bên miệng còn nhắc: “Rõ ràng là để ở đây sao giờ không thấy đâu?”
“Cậu đang tìm gì a?” Thiên Lí thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Lúc đi ra tìm các ngươi, Thủy bá bá bảo ta đem theo nước suối của một hồ Vĩnh Tuyền Khê, ông nói nước suối này có thể tắm sạch tất cả mê hoặc. Tôi rõ ràng để ở trên người sao giờ không thấy đâu?” Dư Du một bên tìm một bên trả lời vấn đề của Thiên Lí.
“Đừng tìm, phân lượng của một hồ nước cũng không nhỏ, nếu để ở trên người sẽ không thấy sao? Khẳng định là cậu đã đánh mất.” Phi Sa thở dài một hơi, thật vất vả có manh mối, thế nhưng bị nhân ngư này đánh mất.
“Không đúng a! Hình như ngay từ đầu gặp nhau cũng đâu thấy trên người cậu đeo gì đâu a?” Tra Tra Tạckỳ quái đích hỏi: “Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?”
“Hẳn là không phải cậu nhớ lầm. Tôi cũng không nhìn thấy.” Vân Hải nhìn mọi người, mỗi người đều lắc lắc đầu, sau đó lại dời mắt về phía Dư Du.
“Cậu xác định là cậu có mang?” Ngu ngốc cũng nghe ra u ám trong khẩu khí của Liên Quyết.
“Ân, để tôi nghĩ đã. Chẳng lẽ tôi đã quên?” Ngay cả Dư Du cũng không xác định.”Tôi lúc ấy ngại mang nước quá nặng, liền......”
“Liền sao a, cậu mau nghĩ a.” Tra Tra Tạc chính là có tính nôn nóng, không chịu nỗi người khác ấp a ấp úng nhất.
“Cậu đừng ồn, để tôi nghĩ được không.” Đáp lại một câu, Dư Du tựa hồ đột nhiên linh cảm được, đưa tay sờ trong lòng: “Tìm được rồi.” Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái túi gấm.
“Trong túi gấm này có thể đựng nước?” Lăng Vân đưa ngón tay chỉ túi gấm, sau đó trộm nói với mọi người: “Dư Du không phải não tàn đi.”
“Cậu nói gì nha. Cậu mới não tàn đó.” Sự tình liên quan đến danh dự, Dư Du vội vàng bổ sung: “Đây không phải túi gấm bình thường, tên của nó là Băng Nang. Bề ngoài thấy không có gì, bên trong lại có băng thực. Lúc ấy tôi ngại nước quá nặng, liền quấn quít lấy Thủy bá bá, sau đó Thủy bá bá liền đem nước đông lạnh thành 9 viên băng, để vào trong Băng Nang này, cho tôi mang đến.”
“Quên đi. Làm chính sự đi.” Vân Hải cho mọi người ngừng lại oán giận không biết nên khóc hay cười.”Kế tiếp chúng ta phải làm gì?”
“Các ngươi nắm tay vươn đến. Hai cái nga!” Mọi người theo lời vươn tay.
Dư Du từ trong Băng Nang lấy ra một viên băng ước chừng khoảng 2 cm, để từng cái vào tay mọi người: “Ước chừng một phút sau viên băng sẽ hóa thành nước, các ngươi phải thừa dịp nó trước khi nó chưa đổ thì nhỏ vào mắt đi.” Nói hết lời, Dư Du lấy ra cái cuối cùng để vào lòng bàn tay mình.
Chỉ chốc lát, viên băng trong tay của người đầu tiên có được Vân Hải tan hết, vì thế ngửa đầu, lấy nước nhu vào con ngươi. Dòng nước rất nhanh, bất quá may mắn chỉ cần đụng tới mắt một chút là đủ rồi, ảo ảnh phá vỡ.
“Vân Hải anh thấy cái gì?” Tra Tra Tạc tò mò hỏi.
“Nga.” Tra Tra Tạc làm theo lời. Lúc này người thứ hai có được viên băng trong tay Lăng Vân từ rắn cũng biến thành lỏng.
“Rất vệ sinh nga.” Lăng Vân một bên nhẹ nhàng oán giận, một bên dùng nước lau mắt.
Mọi người sau khi giải trừ ma pháp đem ánh mắt toàn bộ chuyển qua phía sau Dư Du. Không phải Dư Du biến thành yêu quái, mà là bởi vì huyễn các chân thật có chút giống phòng nhỏ bị bịt kín, ngoại trừ cánh cửa họ vào cái khác đều là vách tường. Hơn nữa trong phòng đen sì sì, ánh sáng duy nhất đến từ phía sau Dư Du.Ma pháp của Dư Du cũng giải trừ, nó thấy tất cả mọi người nhìn phía sau mình, vì thế cũng quay đầu nhìn lại.
Đây là?
Phát ra ánh sáng chính là một ngọn nến bùng cháy, nó bị đặt ở trên một cái bàn thờ. Ngoại trừ ngọn nến, trên bàn thờ còn có năm dụng cụ hình cái sừng, trên từng cái sừng đều có chỗ lõm xuống, mọi người đến gần nhìn kỹ, cái đáy chỗ lõm hình như có chữ viết gì đó.
Thiên Lí lấy Thủy Chi Châu trong tay so lớn nhỏ: “Xem ra là muốn chúng mình để hạt châu lên.” Nói xong để Thủy Chi Châu của mình vào cái chỗ lõm viết chữ thủy.
“Không biết sẽ xảy ra gì nữa.” Tra Tra Tạc nói xong cũng đem Hỏa Chi Châu để lên chữ hỏa.
Lăng Vân với Vân Hải cũng để hạt châu cầm trong tay lên, chính là đến phiên Mạc Nhật thì có chút phiền toái.
“Hạt châu này nên làm sao gỡ xuống a?” Mạc Nhật trong tay đang cầm Đại Địa Chi Khôi, trên mũ khảm Thổ Chi Châu, nhưng mà hắn dùng hết sức chín trâu hai hổ cũng không có cách nào gỡ nó xuống được.
“Thần khí khi đã nhận chủ, nếu bảo thạch được khảm lên, bảo thạch khảm phía trên sẽ không thể lấy đi.” Thiên Lí nhớ tới quy tắc như vậy.
“A? Kia làm sao bây giờ?” Tra Tra Tạc chỉ dàn tế sau lưng.
Mọi người cũng lâm vào trầm tư. Lúc này, Liên Quyết lấy trong túi ra một thứ.
“Có lẽ đáp án này bên trong có.” Kỳ thật Liên Quyết cũng không dám chắc, bất quá anh nghĩ Thủy Thần cũng sẽ không vô duyên vô cớ đưa anh tấm da dê.
Mọi người ngẫm lại có đạo lý, vì thế vây quanh nghĩ cách cởi bỏ bí mật trên tấm da dê.
“Để nó lên lửa thử xem.” Lạc Hải nhỏ giọng đề nghị. Cậu nhớ tới trong tiểu thuyết võ thuật thường xuất hiện màn như vậy, mở tấm vải trắng ra để nước hoặc lửa lên sẽ xuất hiện mật tín. Mọi người ngẫm lại có đạo lý, nước nơi này không có, ngọn nến thì có một cái, rõ ràng liền thử xem xem đi. Hơn nữa cũng thật sự không tìm thấy cách nào khác, vì thế Liên Quyết chậm rãi để tấm da dê lên ngọn nến, không phản ứng. Lại xuống chút, vẫn không phản ứng, xuống chút nữa......
“Không thể xuống chút nữa, xuống chút nữa liền đốt.” Tra Tra Tạc ở phía sau khẩn trương kêu lên.
“Anh đã biết. Em đừng rống.” Liên Quyết cơn tức cũng không nhỏ, không nghĩ tới, lửa trên ngọn nến lập tức bùng lên, thật sự đốt tấm da dê.
......
“Manh mối gì cũng chẳng còn.” Biểu cảm của Tra Tra Tạc trong nháy mắt rơi xuống, sắc mặt những người khác cũng không tốt đến đâu. Thật vất vả tới nơi này, cái gì cũng chưa tìm được, chẳng phải là thực buồn bực.
“Các ngươi có nghe tiếng gì không” Mạc Nhật tựa trên tường bỗng nhiên cảm thấy tường có chút rung động, sau đó từ nơi này truyền thanh âm rất nhỏ.
“Không có nghe thấy a?” Những người khác cố gắng vãnh tai nghe, vẫn không có nghe thấy.
“Các ngươi bắt tay để lên tường thử xem.” Phi Sa cũng phát hiện chỗ cổ quái, ý bảo mọi người để thân đến gần vách tường. Quả nhiên khi gặp phải vách tường, chợt nghe thấy tiếng rất nhỏ nhưng chữ rất rõ ràng.
“Giống như có người đang ca hát.” Tra Tra Tạc nói, bị Liên Quyết một ánh mắt trừng, im lặng nghe.
Nhưng mà cho dù mọi người chuyên chú hơn, thanh âm kia cũng theo như lời Tra Tra Tạc đang ngâm nga một bài mà tất cả mọi người chưa nghe thấy qua, lại đều cảm thấy ca khúc nghe vô cùng hay. Ước chừng 5 phút sau, ca khúc tựa hồ đến phần kết thục, thanh âm dần dần rồi lại không tiếng động. Xuống một giây, ngọn lửa của cây nến nguyên bản nho nhỏ, thế nhưng lập tức lớn lên, đem cả dàn tế đều đốt.
Hết thảy phát sinh rất đột nhiên, đột nhiên đến mức, mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn, không làm ra phản ứng nào khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT