Sau 30 giây,Mạc Nhật với Lăng Vân mới miễn cưỡng làm mình bình thường lại. Thật không biết là người nào BT(biến thái) làm, ông chủ Thiên Mã Phường lớn lên hẳn vô cùng xinh đẹp, nhưng vị mỹ nhân trong lời của Mạc Nhật và Lăng Vân đúng là quá kinh ngạc.Cái người trước mắt này trên mặt trét bột mì dày khoảng chừng 3 xích (đơn vị đo chiều dài,một xích bằng 1/3 mét), thật sự là họ đã gặp được người không biết cách ăn mặc nhất. Hảo hảo dám nhào khuôn mặt xinh đẹp của mình. Rõ ràng trên người mặc chính là quần áo thư sinh bình thường, đủ loại trâm gắn trên đều, trân châu kim ngân, cậu ta đúng là không biết coi trọng, người khác nhìn cũng thấy mệt mỏi a. Lúc hai người đang thở dài trong lòng, không biết người bị họ đánh giá đã lên cơn giận, trong lòng ngầm hạ quyết định nếu bọn họ còn dám lấy ánh mắt nhìn quái vật nhìn mình, liền thưởng cho họ một viên đan sét.May mắn Giang Tam đã nhìn ra hờn giận của ông chủ, vội vàng kéo hai người, mới đem hai người từ suy nghĩ của mình đi ra.

“Khụ khụ, ông chủ Giang, xin chào.” Lúc nãy ở trên đường đã được thông báo ông chủ Thiên Mã Phường họ Giang,ông chủ Địa Ngục Khuyển họ Lâm, toàn bộ người lmà công dưới họ đều theo chân họ. Mạc Nhật cố gắng khống chế ngữ khí của mình, không cho chính mình cười ra.

“Hừ” Ông chủ ăn mặc quái dị hiển nhiên không thể nào hảo ở chung.

Giang Tam thấy tâm tình của ông chủ mình hình như không tốt, vội vàng nói: “Ông chủ Giang, bảo bối gia truyền Tiểu Ban Điểm tìm được rồi. Ít nhiều gì cũng nhờ hai vị đại hiệp này a.”

Nghe thấy tên chó nhỏ, sắc mặt ông chủ Giang mới hoãn lại đôi chút “Tiểu Ban Điểm đâu?”

“Ở trong này” Giang Tam vội vàng bế con chó còn đang mê man trong lòng lên.

“Nó làm sao vậy?” Ông chủ Giang ôm lấy chó nhỏ, phát hiện Tiểu Lấm Tấm bình thường hoạt bát hiếu đông thế nhưng ngủ không nhúc nhích, không khỏi nhướng mày.

“Nga, lúc chúng ta tìm thấy nó, nó với một con chó khác vừa mệt vừa đói, chúng ta cho nó ăn vài miếng, nó liền ngủ. Phỏng chừng quá mệt mỏi cho nên mới ngủ sâu như thế.” Mạc Nhật mắt không hồng khí không suyễn nói dối.

Lăng Vân kế bên nghẹn cười mà Giang Tam cũng không dám nhìn mặt ông chủ, chỉ sợ nhìn ra cái gì không đúng. May mắn ông chủ Giang cũng không nói gì nữa, vẫy vẫy tay cho họ xuống. Ra cửa chính Thiên Mã Phường, Lăng Vân rốt cục bật cười, vừa cười vừa hỏi Giang Tam: “Ông chủ mấy người có loại đam mê này sao?” Cậu chỉ chính là cái giả dạng quái dị kia.

“Hẳn là không có a” Giang Tam nói thêm: “Cách ăn mặc của ông chủ bình thường không khoa trương như vậy.”

Ba người đi ra khỏi cửa, hội hợp với Lâm Thị đang chờ ở ngoài, Lâm Thị thấy hai người họ một người miệng cười nứt ra hai bên tai, một người biểu tình kỳ lạ liền tò mò hỏi vì sao. Nghe nói rồi liền vỗ đùi nói: “Nhất định là. Nhất định là lần này bọn họ lại đổ cái gì, ông củ Giang đổ thua.” Người họ chỉ đương nhiên là hai vị ông chủ Giang, Lâm.

“Đúng rồi.Sao tôi lại không nghĩ tới. Mỗi lần bọn họ đánh đố,người thắng sẽ nghĩ nhiều điều quỷ dị để trừng phạt người thua. Không biết bọn họ lần này đổ cái gì.” Sau đó hai người cằn nhằn liên miên oán giận vì sao họ lại không hay ho bị phát đi làm, bằng không cũng khá vậy đổ một phen. Không biết lần này ai thắng, thắng nhiều ít từ từ. Mạc Nhật Lăng Vân nghe mạc danh kỳ diệu, hỏi rõ ràng mới biết được, nguyên lai mỗi lần lúc ông chủ họ đổ thì người dưới cũng sẽ đổ xem ai thắng,bây giờ một ít hàng xóm cũng bắt đầu hạ chú.

“Thượng bất chính hạ tắc loạn.” Lăng Vân cho một lời bình luận vô cùng chuẩn xác. Khi bốn người nói chuyện thì cũng đã đi tới phủ Địa Ngục Khuyển. Kỳ thật hai nơi này cách nhau không xa, cho nên quan hệ coi như không tồi, đương nhiên ngoại trừ ông chủ của họ.Giông như ở Thiên Mã Phường, lần này Giang Tam ở ngoài chờ,Lâm Thị mang hai người vào gặp ông chủ.Ông chủ Lâm thì không có chỗ nào kỳ quái, chính là lúc bọn Mạc Nhật từ khi vào phòng tới khi đi ra đều không ngừng cười, xem ra là bởi vì thắng mà cao hứng. Bất quá chiêu theo cách hắn cười làm Lăng Vân hoài nghi cằm hắn có trật khớp hay không.

Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, Giang Tam và Lâm Thị theo ước định đưa Mạc Nhật Lăng Vân ra miếu thờ ngoài thành tìm đạo sĩ vẽ bùa ở miếu hòa thượng kia. Cái miếu kia xa cũng không xa gần cũng không gần,vì thế Giang Tam Lâm Thị giả công mưu cầu tư lợi tới nơi làm việc lĩnh một Thiên Mã một Địa Ngục Khuyển đi ra, chở Lăng Vân Mạc Nhật đi miếu.Đi khoảng nửa tiếng, miếu liền xuất hiện ở tại trước mắt.Miếu này rất có ý tứ,từ xa là có thể thấy hai chữ ‘Phá Miếu’ được treo cao cao.Miếu này hương khói trang hoàng nhìn qua không tồi hẳn là rất thịnh. Không biết vì sao lại có cái tên này.Nhưng không phải là trọng điểm của bọn Lăng Vân. Bọn họ đi theo Lâm Thị và Giang Tam đi qua miếu, chỉ thấy hai người dẫn đường quen thuộc đi tới một sương phòng, không gõ cửa liền đẩy vào.Sau đó liền cầm hai cái phù cúi người xin lão đạo vẽ bùa. Lão đạo lúc đầu không chịu, sau lại dưới miệng lưỡi tra tấn ba tấc không lạn của hai người, rốt cục tâm không cam lòng tình không muốn động bút. Sau khi xong còn dặn dò hai người mãi là phải đưa hắn hảo rượu. Lâm Thị Giang Tam vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, ra khỏi cửa đi tới trước mặt Mạc Nhật Lăng Vân chờ ở ngoài.

“Đây, cho các ngươi.” Lâm Thị và Giang Tam đưa Hắc Diệu Phù và Bạch Tinh Phù lần lượt cho Lăng Vân và Mạc Nhật.”Hắc Diệu Phù là Tiên tộc đeo, Bạch Tinh Phù là Ma tộc đeo.Có cái này theo, các ngươi có thể bình yên thông hành ở Tiên giới và Ma giới. Chúng ta đáp ứng bồi lão đại sĩ kia uống rượu nên sẽ không bồi hai người về. Tái kiến.”

“Tái kiến.”

“Tái kiến.”

Sau khi nói lời từ biệt Mạc Nhật và Lăng Vân xoay người rời đi. Vì nắm chặt thời gian, Lăng Vân dùng Thuận Phong Giày đưa họ về Thiên Mã Phường. Người xếp hàng vẫn là nhiều như vậy.Lăng Vân muốn tới phía sau xếp hàng, bị Mạc Nhật kéo lại.

“Em xem,đó không phải là hai con chó nhỏ vừa nãy chúng ta đưa về sao?”

Từ tay Mạc Nhật nhìn lại. Lăng Vân nhìn thấy hai con chó ban điểm ở trên đường.”Đại Ban Điểm, Tiểu Ban Điểm?” Để xác định đó là hai con họ mới đưa về, Lăng Vân kêu hai tiếng, quả nhiên hai con chó dừng cước bộ.

“Sao lại chuồn ra đây rồi?” Lăng Vân vừa nói vừa ôm con nhỏ lên. Lần này con chó nhỏ không có cự tuyệt, cũng không có giãy dụa, mà là thuận theo Lăng Vân ôm vào lòng.

“Anh nói là chúng bỏ trốn mà.” Mạc Nhật nhắc lại, một bên còn rất không ôn nhu xoa đầu con Đại Ban Điểm, làm con chó nhỏ sủa anh hai tiếng, lấy kì bất mãn.

Hai người một bên đùa với chó nhỏ, một bên xếp hàng chờ Thiên Mã, giờ cũng qua nhanh, không lâu cũng sắp đến phiên bọn họ. Lúc này từ hai bên truyền tiếng gọi.

“Đại Ban Điểm......”

“Tiểu Ban Điểm......”

Một thanh âm truyền từ Thiên Mã Phường, mà người từ bên kia, xem phương hướng hẳn là vị trí của Ngục Khuyển Phủ. Quả nhiên, từ hai nơi đi ra hai người. Một người tất nhiên là ông chủ Ngục Khuyển Phủ, vẫn là hắc y, bất quá không có cười. Thân hình cao lớn, nhìn qua có phong thái võ lâm minh chủ.Đây là Lăng Vân nói,cậu cũng không biết mình vì sao lại nghĩ ra bốn chữ võ lâm minh chủ. Một người......

Lăng Vân với Mạc Nhật nhìn nửa ngày, cảm thấy người nọ có chút giống ông chủ Giang của Thiên Mã Phường, chính là đây bình thường hơn. Một thân áo trắng trên đầu cũng không có loạn thất bát tao gì đó, sắc mặt cũng không có bột mì, chỉnh trương bạch bạch tịnh tịnh thập phần thanh tú, quả nhiên là một mỹ nam tử.

Thật sự là không phải oan gia không tụ đầu,hai người đi tới liền đụng nhau.Không hề khoan dung, ai có thể cũng không chịu ai, Mạc Nhật với Lăng Vân vừa phát lên hảo cảm liền tan biến không còn một mảnh. Cái gì mà võ lâm minh chủ, cái gì mà thư sinh trắng nõn thanh tú, bây giờ trước mắt chính là người mua người bán trong chợ, ầm ĩ túi bụi lông gà vỏ tỏi, người trên đường liền chửi. Bất quá coi như hai người cố thân phận, không có mắng lời thô tục gì khó nghe, chính là ngữ khí toan qua toan lại, làm cho người nghe không có tí tư vị. Mà mọi người đã trải qua,tựa hồ đã sớm quen đoạn đối thoại của hai người, thấy nhưng không thể trách được chuyện gì. Còn có hai người mặc bạch y cùng hắc y ngồi một góc nhìn hai người chân chính cãi nhau, một hồi ghi bút ký gì đó.Tình hình này, thật đúng là —— khôi hài.

—— ◘ ——

“Mấy người đang ghi chép gì a?” Giang Thuần đang vùi đầu khổ sở ghi chép bị thanh âm thình lình nhảy ra làm hoảng sợ. Ngẩng đầu liền thấy, là hai người xa lạ.

“Các ngươi không phải người địa phương đi?” Giang Thuần chỉ chỉ hai vị ông chủ Giang, Lâm bất diệc nhạc hồ.”Tôi ghi chép tình hình chiến đấu.”

“Tình hình chiến đấu?” Mạc Nhật cùng Lăng Vân đầu tiên là sửng sốt,sau đó mới nhớ lời nói của Giang Tam và Lâm Thị: “Các ngươi sẽ không lấy họ ra đổ đi?”

“Anh như thế nào biết?” Giang Thuần hưng phấn lên: “Muốn hay không hạ chú a? Ván trước là giang lão bản thua. Lần này người đổ cậu ta thắng rất nhiều a.”

Ứ ứ......

“Di,đây không phải là Đại Tiểu Ban Điểm sao?” Nghe thấy tiếng kêu của hai con chó nhỏ, Giang Thuần mới chú ý Tiểu Ban Điểm được ôm trong tay Lăng Vân,và Đại Ban Điểm đi theo Mạc Nhật.”Tụi bây nguyên lai ở đây a. Ông chủ tìm tụi bây hoài.”

Vừa dứt lời, hia người vốn cãi lộn sôi nổi, bởi vì nghe thấy tiếng kêu của hai con chó nhỏ nhìn qua bên này,hai người giống như là thi điền kinh vọt tới đây.

“Đại Ban Điểm”

“Tiểu Ban Điểm”

Một người xoay người ôm Đại Ban Điểm, một người cướp từ trên tay Lăng Vân, ân là nhận Tiểu Ban Điểm.Sau đó hai người lại rất có ăn ý trừng mắt nhìn đối phương một cái.

“Hai vị ông chủ lại gặp mặt.Chó nhỏ của hai ngươi tựa hồ rất có duyên với chúng ta.” Mạc Nhật chủ động chào hỏi họ.

“Đúng rồi, vừa nãy là các ngươi đưa Đại Ban Điểm về, cảm tạ huynh đệ.” ông chủ Lâm hắc y lập tức nhận ra họ, sang sảng nói lời cảm tạ.Vừa nãy cười quái dị lúc thăm hỏi đã quên đi mất.

Mà ông chủ Giang nhớ tới cách ăn mặc vừa nãy của mình trước mặt họ, mặt ửng hồng lên, hung hăng đá ông chủ Lâm một cước, xoay người trở về Thiên Mã Phường. Ông chủ Lâm ôm Đại Ban Điểm nhe răng trợn mắt đau nửa ngày, miệng hung hăng nói: “Tên kia.” Sau đó nhớ tới còn có người xa lạ, vì thế thu hồi biểu tình khủng bố.

“Vừa nãy chưa kịp cảm ơn hai vị, không bằng tới chỗ tôi ngồi một chút.” Ông chủ Lâm nhiệt tình mời.

Mạc Nhật với Lăng Vân lén thương lượng, hai người muốn quan hệ tốt với hai ông chủ này, cho nên đáp ứng. Bọn họ đi theo ông chủ Lâm về Phủ Địa Ngục Khuyển, dựa vào xã guao vượt trội của Mạc Nhật và tươi cười ngọt ngào của Lăng Vân, bọn họ rất nhanh làm quan hệ tốt với ông chủ Lâm, chiếm được ưu đãi giảm 50% khi đến thăm. Ước chừng hàn huyên 1 tiếng, nhìn thời gian đã không còn sớm, vì thế bọn họ cáo từ Lâm Lạc Tây cũng chính là ông chủ Lâm.

“Không bằng ở đây một đêm rời mai đi cũng được.” Lâm Lạc Tây thấy cùng họ tán gẫu rất được, vì thế thịnh tình yêu cầu.

“Này......” Mạc Nhật thấy trời rõ ràng không còn sớm, vì thế hỏi ý kiến Lăng Vân.

“Kia, liền quấy rầy.” Lăng Vân vừa mới chơi với Hỏa Phượng và Đại Lấm Tấm, hiện tại cậu và Hỏa Phượng phải đi thật tình có chút luyến tiếc, vì thế đáp ứng.

“Lâm Thị, Lâm Thị.....” Lâm Lạc Tây lớn tiếng kêu tay dưới, Lâm Thị dẫn họ tới phòng nghỉ, thuận tiện chuẩn bị cơm chiều.

Tới phòng, Lăng Vân thấy Lâm Thị đi xa, vì thế kéo Mạc Nhật: “Hỏa Phượng có thể nói nga.”

“Thật sự?” Hỏa Phượng tốt xấu gì cũng là cao cấp sủng vật, Mạc Nhật còn thấy kỳ quái sao nó lại không nói, không nghĩ tới hiện tại đã có thể.

“Em cũng vừa phát hiện. Nguyên lai cấp Hỏa Phượng đã cao như vậy.Em có thể cưỡi nó rồi.”Lăng Vân cao hứng ôm sủng vật cao không sai biệt với mình.”Đúng rồi, Hỏa Phượng vừa nãy nói cho em chút tin tức đó.”

Tầm mắt Mạc Nhật từ Hỏa Phượng chuyển qua Lăng Vân, nhìn dáng cười trộm của cậu, hạ phúc thế nhưng căng thẳng, cái miệng nhỏ hé ra hợp lại nói gì đó hoàn toàn nghe không rõ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất...... Mà anh cũng thuận theo bản năng mà làm. Một nụ hôn vô cùng kịch liệt, rất dễ dàng nổi lửa, bất quá trong game cho dù muốn cũng không làm gì được, huống chi còn có hai bóng đèn, càng hỏng bét chính là có một con có thể nói chuyện......

“Chủ nhân Lăng Vân,hai người kế tiếp có phải là cãi nhau không?” Hai người vốn hôn khó phân khó chịu đột nhiên nghe được câu hỏi sát phong cảnh như vậy, Lăng Vân lúc này trong trầm mê thanh tỉnh lại, một phen đẩy ra Mạc Nhật bất mãn còn muốn xâm nhập hơn nữa, mặt đỏ như cà chua. Mà Mạc Nhật bị đẩy ra hung dữ với Hỏa Phương: “Cãi nhau cái gì.Mày khi nào không nói mà giờ lại nói!!!” Hận a, tuy trong game không thể làm, nhưng thỏa mãn ước nguyện cũng tốt a. Đều bị con chim ngu ngốc này quấy rầy. Nếu không phải nó là sủng vật bảo bối của Lăng Vân,Mạc Nhật cũng mặc kệ nó có phải phượng hoàng hay không, thật muốn luộc lên ăn.

“Ô......” Hỏa Phượng ủy khuất cúi đầu: “Là Đại Ban Điểm nói a.”

“Đại Ban Điểm nói sao?” Lăng Vân lại nổi lên hảo kì tâm.

“Ân. Bất quá các ngươi nghe không hiểu lời nó nói.” Hỏa Phượng còn gật gật đầu, tỏ vẻ mình không nói sai.

“Nó nói gì a?” Lăng Vân tò mò ánh mắt từ Hỏa Phượng dời qua Đại Ban Điểm.

“Đúng a.Cái gì mà kế tiếp là cãi nhau,mày nói rõ cho tao.” Mạc Nhật vẫn hung hăng nhìn hai con tiểu động vật không biết sống chết trước mắt, ân, mặc dù cũng có lớn.

“Đại Ban Điểm nói, lúc trước chủ nhân nó cùng chủ nhân Tiểu Ban Điểm cũng miệng cắn miệng như vậy, còn ngã lên giường nữa, sau đó mà bắt đầu cãi nhau.Chủ nhân Tiểu Ban Điểm thế nhưng còn ném đồ, thiếu chút nữa ném ra ngoài cửa sổ nện trúng nó cùng Tiểu Ban Điểm”.

“Hai tiểu bất điểm còn nhìn lén người ta thân thiết a, xứng đáng bị nện.” Mạc Nhật âm thầm ảo não vừa nãy sao lại không đuổi chúng ta trước chứ.

“Mạc Nhật, anh nói gì đó.” Lăng Vân gõ anh một cái: “Anh không biết là có chút không đúng sao?”

“Không đúng chỗ nào.” Xem ra không riêng gì người trong luyến ái chỉ số thông minh sẽ giảm,người trong bất mãn không vậy.

“...... Nếu theo lời Đại Ban Điểm thì ông chủ Lâm với ông chủ Giang hẳn là tình nhân? Nhưng sao họ lại như thế a?” Lăng Vân xem nhẹ sắc mặt Mạc Nhật, lập tức nói.

“Đúng hen.” Bị cậu nói thế, Mạc Nhật rốt cục đem lực chú ý phóng lên chính sự, bất quá kỳ thật đó cũng không hẳn là chính sự.

Hai người đang định hỏi chút tình huống,tiếng của Lâm Thị từ ngoài cửa truyền vào.

“Mạc Nhật đại hiệp, Lăng Vân đại hiệp, bữa tối đã chuẩn bị tốt, ông chủ bảo tôi thỉnh hai vị qua.”

“Nga. Đến liền.” Mạc Nhật lên tiếng,rồi nói với Lăng Vân: “Đi ăn cơm trước đi. Nhìn xem có thể từ trên người Lâm Lạc Tây lấy ra chút gì không.Nếu là một nhiệm vụ ẩn dấu thì sao.”

“Ân.” Cũng chỉ hảo như vậy.Lăng Vân được Mạc Nhật nắm tay kéo ra ngoài.Một lớn một nhỏ phía sau cũng đi theo, có ăn đương nhiên sẽ không rề rà.

Tới phòng ăn, Mạc Nhật thấy Lâm Lạc Tây còn chuẩn bị cơm cho sủng vật, vì thế liền phóng Na Á Tư ra.Báo đen huyết thống cao quý tuy rằng bất mãn mình bị đối đãi thành sủng vậy, bất quá dưới lời gọi của Hỏa Phượng đã tới gần thức ăn hấp dẫn, vẫn là chậm rãi bước lên tao nhã ăn. Mà ba người kia ở trên bàn vừa ăn vừa nói chuyện.

Trò chuyện trò chuyện, Mạc Nhật có kế hoạch đem đề tài dẫn tới ân oán của Lâm Lạc Tây và ông chủ Giang. Lúc đầu Lâm Lạc Tây còn tránh né không nói, bất quá qua vài chén rượu, liền có chút quên hết tất cả, bắt đầu đem ân oán của họ rành mạch nói ra, đương nhiên thành phần oán giận trong đó thì nhiều.

“Anh nói xem, đây có thể trách tôi sao.Có thể trải qua cuộc sống cổ nhân đương nhiên phải đi xung quanh dạo chơi. Hơn nữa tôi chỉ đi xem mà thôi, em ấy lại đối với tôi vậy sao......” Cùng với oán hận loại này loại kia nói thành một đống lộn xộn, Mạc Nhật với Lăng Vân mất đi vài giờ cũng có thể nghe ra đại khái, còn tổng kết thành:

1) Lâm Lạc Tây, Giang Sầm Khê là người thật sắm vai NPC.

2) Họ thật sự là người yêu.

3) Bởi vì Lâm Lạc Tây đi dạo ở kỹ viện trong game, Giang Sầm Khê làm ầm lên, cho nên bây giờ bất luận trong game hay ngoài game hai người đều giận dỗi.

4) Lâm Lạc Tây đã nhún nhường tất cả cũng không được tha thứ rồi cũng tức giận, bắt đầu cùng Giang Sầm Khê đối nghịch. Hai người mâu thuẫn càng lúc càng lớn.

Tổng kết dưới vài giờ, hai người phát hiện vấn dề không lớn không nhỏ. Nếu nói hai người giận dỗi không phải hệ thống đặt ra, nói cách khác không có nhiệm vụ đặc thù cho họ hoàn thành, đó là tiếp theo, chỉ cần vấn đề nếu không phải hệ thống đặt ra, như vậy hành vị hạ chú của thủ hạ họ là sao? Tổng không có khả năng nhiều NPC đều là từ người thật sắm vai nhỉ? Chẳng lẽ nói trong game có rất nhiều thứ mà trình tự viên lúc trước không thiết trí tốt, mà là sau lại tự hành phát triển? Hai người trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn. Chính là Nhân giới cùng Tiên giới không có cách nào trò chuyện, cho nên đành phải nhẫn nại lòng hiếu kỳ trước đã, cơm no rượu say về phòng mà bọn Lâm Lạc Tây đã chuẩn bị tốt. Sau khi hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, hai người rốt cục lưu luyến không rời cáo biệt Lâm Lạc Tây cùng Đại Ban Điểm, bước tới hành trình trên Tiên giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play