Tác giả giới thiệu truyện: Ý Thiên Trọng xuất phẩm
Nhiều thế hệ kết hôn, không đòi hỏi tình yêu, chỉ cần hai họ hợp nhau là được.
Xuân Hoa đã chết, lại được trùng sinh.
Gặp gỡ, nhân sinh dị thường, nàng biết được chuyện gì sẽ đến, nhưng đoán không được kết cục.
Trùng sinh, không phải vì trả thù.
Trùng sinh, không chỉ cho nàng một cơ hội làm người.
Trùng sinh chính là không cho bi kịch lặp lại lần nữa, khiến cho nhiều người tìm được hạnh phúc.
Cảm nghĩ của tác giả: Cảm ơn mọi người ủng hộ, khiến cho quyển sách này có cơ hội lên như diều gặp gió, đây là vinh quang, vinh quang mọi người dành cho ta! Mọi người từng bước chứng kiến quyển này lớn lên, là dưới sự che chở của mọi người mà trưởng thành, cảm ơn biên tập Tiếu Tiếu, cùng biên tập Noãn Noãn! Để cho quyển này có kết cục hoàn mỹ! Hi Hành vô cùng cảm kích! Đa tạ mọi người cùng ta hoàn thành bộ truyện.
Bên trong Đông cung, Hoàng Nội thị hỏi đi hỏi lại Tiểu thái giám không biết bao nhiêu lần.
“Còn gì nữa?”
“Cố nương tử còn làm gì nữa?”
Hỏi đến mức tiểu thái giám phải bật khóc, “Gia gia, thực không có..hài nhi cũng không dám nán lại lâu,..nhìn nhiều lắm có bấy nhiêu..”
“Cái gì gọi là nán lại…” Hoàng nội thị hừ một tiếng, dùng cây phất trần gõ lên đầu của tiểu thái giám, “Một dịp hiếm có như vậy…ta nhìn con có tiền đồ như vậy. Con ngược lại hấp tấp trở về thế này đây..”
Vẻ mặt tiểu thái giám đau khổ, xoa xoa cái đầu của mình, “Gia gia, không phải người thường nói với con, chúng ta cũng không dám nán lại lâu trong cung huống chi đó là địa bàn của đám người Hình bộ kia..”
“Đi đi đi…” Hoàng nội thị phẩy phất trần, “Thời điểm nên nghe lại không nghe, lúc không cần nghe lại nghe đến mù quáng…lăn xuống cho ta..”
Tiểu thái giám bị mắng một trận mờ mịt, cảm thấy lẫn lẫn lộn lộn, nhanh chóng lui ra.
Hoàng nội thụ lúc này mới đi đến trong điện, xuyên qua một tầng màn mỏng, nhìn thấy Văn Quận Vương đang ngồi trước bàn xem đống tấu chương chồng chất như núi.
Ông không dám quấy rầy, liền khoanh tay đứng một bên, mới đứng một chút, đã nghe thấy tiếng Văn Quận Vương vang lên “Trà’
Thật đúng là một khắc cũng đợi không được…Trong lòng Hoàng nội thị nói thầm, che ý cười trên môi, châm trà nóng, bước nhanh vào trong.
Văn Quận Vương hớp một ít, để một bên, tiếp tục xem tấu chương, Hoàng nội thị cũng không có ý tứ lui ra ngoài, ngược lại cười tít mắt nói chuyện, gì mà Cố nương tử kinh ngạc rồi cảm động đến phát khóc, nói xong tự mình rơi nước mắt, cảm thán Cố nương tử thật tội nghiệp, bị bệnh cũng không có thuốc mà uống, lại không dám nói, nếu không phải điện hạ có tâm, còn không biết tục chịu đựng đến khi nào..
Văn Quận Vương từ từ đặt tấu chương trong tay xuống..
“Nàng đem chăn nệm cất đi hết? Không có dùng?” Hắn mở miệng hỏi.
“Vâng ạ, Cố nương tử thông minh như thế, khẳng định biết tâm ý điện hạ..không nỡ dùng..” Hoàng nội thị vội lau nước mắt, cười nói.
Văn Quận Vương không nói nữa, có chút thất thần, sửng sốt một khắc, rồi lại hướng tầm mắt lên trên đống tấu chương.
Hoàng nội thị biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, bây giờ không phải là lúc nói tiếp, yên tĩnh đứng hầu một bên, lại thấy Văn Quận Vương đặt tấu chương xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ra ngoài một chút..” Miệng hắn vừa nói, chân đã đi đến cửa, đảo tầm mắt, ngoài điện được ánh nắng ấp áp mùa xuân cũng những con gió êm dịu mơn trớn nhẹ nhàng.
“Dù sao, thật phụ một ngày xuân đẹp như vậy.”Hắn chậm rãi nói.
Trước kia không biết là cô phụ sao? Hoàng nội thị nén cười nhủ thầm trong lòng một câu như vậy, mang cẩm hắc bào choàng thêm lên người Văn Quận Vương.
“Như vậy ấm áp hơn, đúng là gió vẫn còn chút se lạnh..” Ông cười nói, một mặt chủ động dẫn đường, “Điện hạ, trong ao mới thả mấy con cá chép, chúng ta đi xem một chút…”
Văn Quận Vương gật đầu, chậm rãi bước đi về phía Tây.
Đông cung với Hoàng cung được ngăn cách nhau bởi lâm viên hoàng gia, nơi đây phong cảnh mĩ miều tuyệt trần, còn hơn cả trong tự nhiên.
Chủ tớ hai người một đường đi đến, một chút Hoàng nội thị lại cười cười chỉ đông chỉ tây, Văn Quận Vương thì có vẻ không yên lòng.
Dựa vào tay vịn, phân phó hai cung nữ đi dẫn cá lại, Hoàng nội thị nói đến khô cả cổ tạm ngừng một chút.
“Ông nói, nàng không nỡ?” Một đường đến đây, Văn Quận Vương mới mở miệng nói một câu như vậy, hắn đứng trước lan can bạch ngọc, ánh mắt chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, trên mặt mang theo mấy phần buồn bả, chân mày hơi cau lại.
Hoàng nội thị lần đầu thấy vẻ mặt như vậy của hắn, nhất thời đã quên trả lời…
“Có lẽ, dọa nàng rồi, người này thật là..” Văn Quận Vương lại mỉm cười, lại như lẩm nhẩm, ý cười bên môi cũng bị nén lại, ánh mắt cụp xuống, có tiếng thở dài khẽ khẽ đến nỗi khó mà nghe thấy.
Từ lúc Hoàng nội thị biết hắn đến nay, lần đầu tiên trên mặt Thái tử xuất hiện nhiều cảm xúc mê man như vậy, một câu cũng không biết đáp thế nào..
Sauk hi phục hồi tinh thần, Hoàng nội thị nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, gục đầu xuống, tình cảm thiếu niên ngây ngô trong sáng thế này, đời người đều trải qua, mặc kệ ngươi là kẻ nghèo hèn sang giàu, phú quý..
Đôi mắt Hoàng nội thị có chút đỏ lên, hắn nhìn mặt đất dưới chân mình, hoảng hốt nhìn thấy một tiểu cô nương mặc bộ hoa y, hai bím tóc tết đung đưa chạy đến, trong trẻo gọi Nhị Ngưu ca ca, đưa cho hắn một cái mũ đan len mềm mại..
Nắng xuân chiếu đến, đảo mắt là một trời xanh biết, giữ những căn nhà to nhỏ của kinh thành,bên dưới dàn Bạch Tử Đằng xum xuê, bốn năm người ngồi kế nhau, đều mặc y phục nha viện, trước mặt là một bộ trà tỏa hương nhàn nhạt.
Nhưng trên mặt mỗi người không có nửa điểm thoải mái ngắm xuân thưởng trà, tầm mắt mọi người đều rơi trên người một lão giả mặc bố y.
Tuổi ông ta chừng sáu mươi, mặt mũi hiền lành nhưng đầy uy nghiêm kinh nghiệm trên quan trường.
“Lão sư, thượng thư chúng ta phải buộc tội những kẻ chu gia này!”
“Sổ con ta đã sớm viết xong, chờ một câu của Lão sư..”
“Không thể để cho những người Chu gia tiếp tục ngang ngược như vậy..”
Mấy người nhao nhao nói, có người hai mắt đỏ ngầu, chỉ có Cố Ngư ngồi trong góc không nói gì, chỉ từ từ thưởng thức trà, giống như không nghe bọn họ nói gì.
“Lão sư, có phải không đủ tội chứng hay không? Tồn chi không phải đã đưa chứng cớ lên sao?”
“Bệ hạ xem những chứng cứ này cũng không nói gì? Xem ra không đủ rồi..”
Cố Ngư nhỏ giọng cười, khiến mọi người dời tầm mắt chú ý đến hắn.
“Chứng cứ không phải là đủ hay không, mà là bệ hạ có muốn hay không mới là vấn đề…” Cố Ngư cười nói.
Những người này đều là may mắn sống sót sau lần tẩy trừng của Chu gia, tự nhiên liền hiểu ngay, khẽ thở dài.
“Cho nên, lần này chúng ta không thể buộc tội bọn hắn…Nếu không, sẽ bị phản tác dụng..” Lão giả chậm rãi lắc đầu nói.
“Lão sư, chúng ta phải buộc tội kẻ nào?” Mọi người hỏi.
Lão giả mỉm cười, “Ta, cùng với Cố Tồn trong đại lao.”
“A?” Mọi người kinh ngạc, “Buộc tội người?”
“Đúng, buộc tội tội ta, buộc tội Cố Hải, người nào cũng không được nói một câu bất hảo với Chu gia, cũng không được xem Chu gia như một mối họa, toám lại buộc tội ta cùng Cố Tồn càng nhiều càng tốt, nói càng lợi hại càng tốt..” Vẻ mặt lão giả nghiêm thúc, giọng nói khan khàn, trong mắt hiện lên chí hướng, “Muốn cho bệ hạ nhìn xem, triều đình này ai là người có quyền…”
Mọi người trầm tư một khắc, sắc mặt sáng tỏ.
“Đúng vậy, lão sư, nhưng không thiếu người bị Chu gia buộc tội lãnh án tử hình…” Có người nhẹ giọng thắc mắc.
“Đó là trước đây…hiện tại…ô dù che trời đã hỏng..” Lão giả mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, “Bây giờ, là lúc chúng ta có thể xả giận…ngày này..lão hủ đã đợi lâu lắm rồi..”
Hắn nói lời này, giọng nói trầm thấp, âm mũi nồng đậm, vì ngày này mà phải hi sinh biết bao nhiêu nhân mạng…
Ngày này rốt cục cũng đợi được rồi.
Bình Dương hầu đi vào sân, dụi dụi mắt.
“Sao vậy?” Phu nhân bước đến ân cần hỏi han, nhìn thần sắc trượng phu có chút sốt ruột.
“Gần đây..mọi chuyện đều không thuận lợi..” Đợi thị nữ thay thường phục xong, Bình Dương hầu ngồi xuống, thở hắt liên tục, giống như muốn xả hết bực tức trong lòng, “Mí mắt cũng giật liên hổi..”
“Trên triều vốn nhiều việc phiên lòng, Hầu gia, người cũng không phải không biết…” Phu nhân khôn thèm để ý nói.
“Đúng vậy..” Bình Dương hầu nhắm mắt lại, đưa tay lau trán, chậm rãi nói, “Nửa năm qua rất khác..ừm..”
Ông ta ngưng một lát, giống như tìm từ thích hợp để miêu tả.
“..Quái dị..”
“Quái dị?” Phu nhân hỏi ngược lại.
“Nàng xem..” Bình Dương hầu đổi tư thế ngồi trên ghế, “Trước đây có một khoản thời gian Cố Hải bị nhốt trong đại lao, vậy mà được Giảm sát sử thượng tử can ngăn,..”(chỗ này em không hiểu lắm chị QR ơi)
“Này thì có gì kì quái, chỉ là châu chấu muốn chết mù quáng nhảy lên thôi..” phu nhân của ông xuy cười một tiếng, “Nhắc lại, sổ con bị bệ hạ để sau, xử lí cũng chưa xử mà..”
“Nhưng mà, sổ con buộc tội Cố Hải ngày càng nhiều..”Bình Dương hầu nói tiếp.
“Đó không phải là mọi người hay tin thì hành động thôi, cái này là việc tốt chứ đâu phải kì quái,…hầu gia, phụ nhân như thiếp còn không thấy gì, ông còn phải kinh ngạc sao..” Phu nhân cười nói.
“Không ngừng buộc tội Cố Hải, lẫn Khang Thái Tể đại nhân..” Bình Dương hầu cũng không để ý phu nhân bất kính, nói tiếp, nhìn thấy như đang nói chuyện với phu nhân, đúng hơn là tự lầm nhẩm với chính mình.
“Khang đại nhân sao? Là một trong ba vị tể tướng, năm đó nhờ Chu Xuân Minh mới có thể ngồi lên vị trí Thái tể, giống như một đồ trang trí, giả câm giả điếc, người ta không coi hắn ra gì, đương nhiên mọi người thấy hắn không vừa mắt, đương nhiên là muốn khai đao, hai bên không ai đều muốn hắn dễ chịu mà sống..” Phu nhân bĩu môi nói, “Cái này còn phải lo lắng sao..Ta nói Hầu gia ông..”
“Đúng vậy, bệ hạ cũng đã áp đống sổ con này xuống rồi..” Bình Dương hầu không để ý ngắt lời phu nhân, tiếp tục nói, chân mày cau lại, “Mà còn, thông qua lời của Thái tử điện hạ, răn dạy những kẻ dâng sổ con, nói bọn hắn nhàn rỗi không có việc gì..”
“Thái tử..’ Phu nhân nghe hai chữ Thái Tử lập tức ngồi thẳng dầy, những chuyện triều đình bà không có hứng thú, nhưng đây là con rể mật thiết với mình, “Hầu gia, ông có hỏi không, tới cùng là thế nào? Ngày đại hôn sao còn chưa định? Những nữ tử trúng truyển đều nhập Đông cung lâu như vậy rồi…’
“Gấp cái gì? Yến Yến chúng ta là Thái Tử phi, sao có thể so sáng với những thứ nô tỳ kia được..” Bình Dương hầu lườm bà ta một cái, nói.
“Yến Yến chúng ta sốt ruột đến muốn phát bệnh rồi, ta có thể không gấp sao được..” Phu nhân cũng nóng nảy đứng lên nói.
“Hảo hảo, nói cho bà, định, 10 tháng 8..” Lúc này Bình dương hầu mới nói.
Phu nhân nghe vậy mừng rỡ, “Thật sao?”
“Thật, ta lừa gạt bà làm gì?” Bình Dương hầu nói, “Trước vì sự vụ ồn àn, mấy ngày nay, Lễ bộ chiêu cáo rồi…”
“A di đà Phật…Bồ Tát phù hộ…” Phu nhân chấp tay niệm Phật, vẻ mặt vui mừng, tảng đá trong lòng như được buông thả.
“Còn việc này, mấy ngày trước Hình bộ thượng tấu muốn xử trảm Cố Hải, bệ hạ không những không phê chẩn, mà còn nói muốn thả người…” Bình Dương hầu nói tiếp đề tài chính.
“Cái gì?” Phu nhân cực kì kinh ngạc, “Kìa…còn Cố Thập Bát Nương sao?”
“Đương nhiên vẫn đang bị giam giữ, ca ca với nó không giống nhau, là liên quan trực tiếp đến huynh muội tặc nhân…” Bình Dương hầu nhìn mắt phu nhân, hiểu tâm tư của bà ta, cười nhạo một tiếng, “Bà yên tâm, dù có được thả ra, nó cũng mơ tưởng tiến cung..”
“A..vậy là tốt rồi.” Phu nhân vui mừng nói.
“Bệ hạ nói, Cố Hải là một tên thẳng tính lại cứng đầu, loại người này hẳn không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo, muốn Hình bộ thả người, đừng nên lãng phí thời gian để bắt kẻ xấu…” Bình Dương hầu thì thào nói, tựa lưng vào ghế ngồi, “Ta cảm thấy… thánh quyến đối với Chu gia tựa hồ..”
“Hầu gia, ông lo lắng quá rồi, thánh quyến đối với Chu gia nói không là không à? Nhắc lại, nhà nào có được thánh quyến hay không đều không liên quan đến chúng ta..” Phu nhân nở nụ cười, vội vã đi báo tin tốt cho nữ nhi, nói xong liền rời đi.
“Nếu vạn nhất có liên quan…” Một ý niệm nhảy ra trong đầu hắn khiến cho lòng ngực Bình Dương hầu chợt co thắt lại, hô hấp không khỏi đình trệ, cuối cùng ông đã hiểu cảm giác bất an mấy ngày nay từ đâu mà có, một cơn rét chạy dọc từ chân lên sống lưng đến đỉnh đầu.
Ông cảm nhận được một trận cuồng phong sắp nổi lên ở kinh thành, hơn nữa sức ảnh hưởng trên phạm vi rất rộng, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, hung hãng như vậy.
Ngày tết trung thu, là ngày may mắn cả nhà đoàn viên, Bình Dương hầu phủ cũng giăng đèn kết hoa, bởi vì đây là tết trung thu cuối cùng của Bạch Ngọc quận chúa trước khi xuất giá, dưới sự phân phó của lão phu nhân, bài trí càng thê hoa lệ xa xỉ so với mọi năm, mấy ngày trước các loại vật dùng cần thiết đã được mang đến, kẻ ra người vào Bình Dương hầu phủ đông vui nhộn nhịp.
Bên trong phòng khác, đang nói chuyện phiếm cùng mấy môn khách hảo hữu, một tràng bước chân dồn dập truyền đến, kèm theo là tiếng gọi Hầu gia hầu gia, tên gia đinh không chờ cho phép đã xông ngay vào.
Bình Dương hầu còn chưa kịp quát, đã nghe một câu từ tên gia đinh khiến cho mọi người cả kinh đứng bật dậy hết cả.
“Không hay rồi, Hầu gia, Chu đại nhân bị tịch thu nhà rồi!” Gã sai vặt hô, “Mau, có người cho gọi ngài tiến cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT