Cố Thập Bát Nương ngồi trước bàn, trên bàn bày giấy bút, nhưng lúc này hai mắt nàng nhắm chặt, trí nhớ đời trước đã phủ bụi từ từ hiện ra, lần này nàng không có một chút căm hận nào mà rất cảm kích, cảm kích nàng đã từng trải qua tất cả, nỗi đau thấu tim gan đã từng trải qua, lúc này xem ra thật sự vô cùng quý giá, mang theo tâm trạng kích động nàng tỉ mỉ nhớ lại tất cả kí ức lớn nhỏ.
Thật lâu sau, nàng mở mắt ra, cầm bút lên, một tay đỡ áo, bắt đầu viết, kiểu chữ khải nhỏ nhắn từ ít thành nhiều, tốc dộ viết từ chậm thành nhanh, tờ giấy rất nhanh chất thành đống, trước mặt nàng là một chồng giấy dày, phía trên viết rõ ràng cuộc đời nàng, chuyện lớn như ngày Long khánh đế hoăng* hay chuyện nhỏ nhặt như ở Thẩm phủ một ngày ba bữa ăn gì.
* hoăng: từ giành riêng cho vua chúa, nghĩa là đã chết.
Mặc dù đời trước nàng là một cô nương bình thường như bao cô nương đợi gả khác nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng đã trải qua những chuyện không có một người nào từng trải qua, nói một cách khác, nàng có thể xưng là nhà tiên tri.
Dĩ nhiên, đời trước căn bản là không có Văn Quận Vương, tự nhiên cũng không có bất kì kí ức nào về hắn, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là nàng biết một chút chuyện Văn Quận Vương không biết là được rồi.
“Những người này chỉ cần lợi ích, chỉ cần không hại đến lợi ích của mình, chuyện gì xảy ra cũng không sao cả, vậy thì ta và các ngươi sẽ nói chuyện lợi ích, chỉ khi các ngươi ý thức được các ngươi và ca ca bị cột chung một sợi dây, mới có thể làm các người động lòng…”
“Ta đã mất mẫu thân và ca ca một lần, ta cũng đã từng chết một lần, mặc dù chết rất đáng sợ, nhưng nếu số mệnh nhất định muốn chúng ta phải chết, vậy ít nhất cũng không thể chết tức tưởi được…”
“Đối với những trọng thần và người trong hoàng tộc, địa vị quyền thế trong lòng họ vô cùng quan trọng, chỉ có đâm trúng nỗi đau của họ, bọn họ mới chịu nhìn thẳng vào mắt ngươi…”
“Văn Quận Vương, nếu như ngươi cũng giống ta, là người nghịch thiên cải mệnh mà đến, vậy sẽ càng để ý đến số mệnh tương lai, cũng biết vận mệnh lợi hại…”
“Ngay cả khi ngươi là người bình thường không giống ta cải tử hoàn sinh, với thân phận đó, địa vị quyền thế đối với ngươi cũng là chuyện hệ trọng, nếu như ngươi biết những thứ đó sẽ bị tước đoạt, ta xem người còn thế nào ngồi vững…”
Ánh nến chiếu sáng khắp căn phòng, ban đêm ngày đầu xuân, có vẻ cực kì ấm áp nhưng đôi mắt Cố Thập Bát Nương lại lóe lên ánh sáng lạnh.
Những tin tức trong một năm này ở đời trước, toàn bộ từ sâu trong kí ức được lôi ra ngoài, áp lực từ vận mệnh, tử vong uy hiếp ép đến không có đường lui làm năng lực của nàng phát huy đến cực hạn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhớ nhiều chuyện đến vậy, những tin tức lộn xộn thật nhiều, nàng cần cẩn thận sàng lọc, chọn những tin tức có thể đánh cuộc một phen.
Viết nhiều giấy như thế, mực cũng đã hết, nàng cầm cục mực lên mài một lần nữa.
“Quý nhân giống hắn thế này, đáy lòng lãnh khốc, làm việc cẩn thận, lần này việc mình làm thật sự là vô cùng hoang đường, nếu như sai một chữ cũng là sai toàn bộ, không chỉ không cứu được ca ca mà ngay cả mình cũng sợ không thoát khỏi cái chết...”
Tay Cố Thập Bát Nương ngừng lại nhưng cuối cùng lại tiếp tục.
Nếu tất cả đều là chết, ca ca chết vì đại nghĩa, mình chết vì đại thân, đồng dạng là chết nhưng so với cái chết uất ức hoàn toàn khác nhau, mặc dù số mệnh không thay đổi kết quả nhưng cũng có thể nắm được quá trình trong tay.
“Theo cách này mà nói, ngươi…” Cố Thập Bát Nương cầm bút lên, nhìn về hư không, giống như đang đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của vận mệnh: “Ngươi cũng không phải là chúa tể của tất cả…”
Nàng cười lớn, âm thanh truyền ra bên ngoài, khiến cho A Tứ vừa mới đổi phiên trực, đang mơ màng chìm vào giấc ngủ giật mình tỉnh lại, phát hiện bốn bề yên tĩnh, trừ cái bóng của tiểu thư được ngọn đèn dầu chiếu ra ngoài, không còn gì khác thường.
Vuốt cánh tay ê ẩm, Cố Thập Bát Nương ném tất cả tờ giấy vào chậu than, trong phòng lập tức có khói dầy đặc, đẩy cửa sổ ra để gió đêm loại bỏ không khí trong phòng, phía đông đã lộ ra ánh sáng màu bạc như bong bóng cá.
Sống hay chết liền dựa vào lần đưa tin này.
Đóng cửa sổ, Cố Thập Bát Nương lại cầm bút lên, xâu chuỗi suy nghĩ trong đầu lại, cúi đầu viết một hàng chữ trên tờ giấy trắng.
Khi mặt trời cuối cùng chiếu sáng căn phòng thì một chiếc xe ngựa xuất phát từ cửa Lâu Ngoại Lâu đi về hướng tây.
Phủ Văn Quận Vương, một đội cấm vệ quân đang giao ca, xung quanh ít người lui tới, vắng vẻ lạnh lẽo.
Âm thanh xe ngựa từ xa đến gần, lúc sáng sớm cực kì gây chú ý.
“Người nào?” Cấm vệ quân gác cửa quát lớn.
“Quân gia, là ta, Vương Nhất Chương của Bảo Hòa Đường, vội tới phủ đưa thuốc.” Vương Nhất Chương vội xuống xe, cung kính lấy một tấm thiệp đỏ thắm.
“Là Vương lão tiên sinh.” Binh sĩ hiển nhiên hận ra ông, nhưng vẫn nhận lấy thiệp như cũ, nghiêm túc nhìn nhật kí ghi chú phía trên, lúc này mới vung tay lên, phái một tiểu binh gác cổng đưa vào.
Không lâu sau, một nội thị mặc nam trang đi ra, theo thói quen cười nói.
“Lão tiên sinh đã tới, mời đi bên này.” Hắn vừa nói vừa chỉ cửa ngách.
Lúc này cấm vệ quân mới cho đi, Vương Nhất Chương lên ngựa, một phút trước khi bước vào kia, không khỏi đưa tay đè ống tay áo, nơi đó có một phong thư mỏng nhưng lại cảm thấy nặng như đá tảng.
Làm xong việc, Vương Nhất Chương tìm cơ hội xin gặp vị nội thị bên cạnh Văn Quận Vương.
“Làm sao ông lại tới đây?” Nội thị thấy ông, sắc mặt rất khó coi, lại lấy ra từ trong tay áo một tờ ngân phiếu, kín đáo đưa cho Vương Nhất Chương.
Tấm ngân phiếu là Vương Nhất Chương đưa cho hắn, thấy hắn thế nhưng trả về, lòng Vương Nhất Chương hiểu rõ.
Xem ra hôm đó nội thị thật sự bẩm báo những lời đó, mà thái độ của Văn Quận Vương cũng giống như suy đoán của ông và Cố Thập Bát Nương, coi như không thấy.
Nội thị này sợ… Dĩ nhiên không phải sợ phụ lời nhờ vả của ông mà là sợ thái độ của Văn Quận Vương…
Xem ra Văn Quận Vương đối với ý tứ của Cố Thập Bát Nương coi như không thấy…
Vương Nhất Chương do dự một lúc, không biết lá thư trong tay mình có hay không cần thiết đưa ra, đã xác định rõ ý tự cự tuyệt của quý nhân thế này rồi, nếu như vẫn muốn nhờ, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, đối với Cố Hải lại không có lợi…
“Hoàng lão gia, thiện của Quận Vương đã chuẩn bị tốt, ngài mau đưa qua đi.”
Một tiểu nội thị nói bên ngoài, cắt đứt câu chuyện của hai người, Hoàng nội thị giống như được giải thoát, vội vàng dặn dò Vương Nhất Chương mau trở về, đích thân nhận khay trong tay tiểu nội thị, hướng trong viện đi tới.
Mùi thơm thổi qua người Vương Nhất Chương, ông lập tức phân biệt được đây căn bản không phải là thiện, mà là thuốc.
“Ai nha, không tốt…” Ông chợt làm bộ vỗ tay một cái, dọa tiểu nội thị đang định dẫn ông ra giật mình.
“Vương chưởng quỹ sao vậy? Cái gì bị rơi sao?” Hằng ngày tiểu nội thị được Vương Nhất Chương cho không ít lợi ích, đối với thần tài gia này rất là yêu thích, thái độ cũng rất tốt, lập tức ân cần hỏi han.
“Lần trước đưa sơn sâm (nhân sâm núi) hơi không tốt, lần này ta cố ý đến tặng một ít, quên cho nói cho Hoàng lão gia một tiếng, trước hết đừng dùng…” Vương Nhất Chương nói
Tiểu thị sợ hết hồn: “Ai nha, làm sao ông không nói sớm, đã dùng hết rồi…”
Nói xong xoay người chạy ngược trở về: “Nhanh, nhanh đi nói cho Hoàng lão gia…”
Vương Nhất Chương rất tự nhiên theo sau hắn cùng nhau đi.
Phủ Văn Quận Vương được xây mới từ phủ cũ, vườn hoa ao nước, đình đài thủy tạ phong cách cổ xưa không mất đi, tinh xảo thuận lợi rất là vui tai vui mắt, nhưng tâm tình của người ở đây cũng không nhất định là rất tốt, tin tưởng Quận Vương càng muốn cùng ba vị Quận Vương khác đến ở mấy tiểu gian trong vườn thượng uyển bên ngoài tẩm cung của Thái Hậu.
Hoàng nội thị đang cầm khay đi ở cửu khúc, quay về hành lang trong hồ, nhìn tầng tầng màn vải ở đình giữa hồ, một lần nữa sửa sang lại quần áo.
Hắn vừa định mở miệng xin phép, liền nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân bình bịch.
“Hoàng lão gia, Hoàng lão gia…” Giọng nói cố ý đè thấp nhưng vẫn muốn hắn nghe thấy vang lên.
Căn bản màn vải này không ngăn cách được âm thanh, Hoàng nội thị nén không được lửa giận, xoay người muốn khiển trách tên tiểu tử không có quy củ này, lại thấy Vương Nhất Chương run rẩy đi tới, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.
“Ông… Ông…” Hắn nhịn không được cà lăm, cũng không để ý quy củ, bước gấp mấy bước, một phát bắt được cổ tay của Vương Nhất Chương, ghé vào lỗ tai ông nhỏ giọng: “Ông đừng dính vào…”
“Hoàng lão gia, là thế này, ta đến nói cho ông biết, lần trước đưa sơn sâm chất lượng không tốt lắm, nếu muốn dùng thì dùng những thứ lần này ta đưa tới..” Vương Nhất Chương giống như không hiểu hắn nói gì, vội vàng nói.
Hoàng nội thị không thể nói nên thở hắt ra nhưng giọng điệu không đổi.
“Ngươi… Ngươi… Chất lượng không tốt còn dám đưa tới…” Hắn tức giận nói, nhìn khay trong tay, cảm thấy tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Một trận gió thổi quá làm màn vải bay lên.
“Chuyện gì?” Một giọng nói mát mẻ từ mạn sau truyền đến.
Hoàng nội thị vội khom người, muốn trả lời.
Vương Nhất Chương đã cướp quỳ xuống: “Bảo Hòa đường Vương Nhất Chương đã quấy rầy Quận Vương rồi.”
Hoàng nội thị bình thường là nhân tinh, tự nhiên hiểu mục đích của Vương Nhất Chương, không khỏi oán hận trừng mắt liếc ông một cái, sử dụng ánh mắt ý bảo ông đừng nói lung tung.
Giọng nói sau màn vải trầm mặc một lúc.
“Vương Nhất Chương, chỉ vì Bảo Hòa Đường, bất kể thế nào ngươi cũng phải đi ra ngoài…” Giọng nói không nhanh không chậm truyền tói, lại mang theo hàn phong sắc bén, vạch rõ ngụy trang trên người Vương Nhất Chương.
“Xin Quận Vương thứ tội.” Vương Nhất Chương lập tức nằm rạp trên mặt đất nói.
Trong nội tâm khó diễn tả kinh ngạc nhưng lại cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc, dù tiểu quận vương tuổi không lớn, hiển nhiên không dễ lừa, đối với người có quyền to lớn như thế này ở Đại Chu mà nói, trên đời này chỉ có tin tức họ không muốn, chứ không có tin tức họ không biết, huống chi Cố Thập Bát Nương lại là người kiệt xuất.
“Đã như vậy, ta liền cố hết sức giúp ngươi, thành toàn cho người, làm cho người khác đời này không cần trả nhân tình cho người, thế nào? Giọng nói sau màn vọng tới mang theo một tia cười, nhưng là tràn đầy ý lạnh.
Chỉ khi mình chết rồi, người ta mới cả đời không thể trả lại nhân tình cho mình…
Đối với một Quận Vương mà nói, khiến một người thương nhân chết đi, là chuyện rất đơn giản.
Trán Vương Nhất Chương lập tức đổ mồ hôi.
Một bên hoàng nội thị trừng mắt liếc ông, đáng đời, đã nhắc nhở ngươi chuyện không cần nói thì đừng nói, ngươi không chịu nghe, lần này thì hay rồi, để chính mình bị liên lụy.
“Thảo dân tạ Quận vương…” Vương Nhất Chương cắn răng nói, lấy thư từ trong tay áo ra, giơ lên.
Trong màn vang lên tiếng cười khẽ, lỗ tai bậc thầy của Vương Nhất Chương nghe thấy, là một tiếng cười có phần yếu đuối.
Tiếng cười rất nhanh im lặng, tiếp theo là trầm mặc, đến lúc Vương Nhất Chương khẩn trương chân phát run, rốt cuộc Quận Vương cũng mở miệng:
“Đem vào đây.”
Giọng nói này như tiếng cười, Vương Nhất Chương cảm thấy thở phảo nhẹ nhõm, thiếu chút nữa nằm co quắp trên mặt đất, Cố Thập Bát Nương nói rồi, chỉ cần Văn Quận Vương chịu nhận tin, tất cả sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu như Vương Nhất Chương biết trong thư viết cái gì, đảm bảo cho dù có chết cũng tuyệt đối không đem bức thư tới, rất nhanh ông sẽ biết chuyện này, trong lúc ông còn chưa kịp thở ra thì rốt cuộc trong màn đột nhiên quát to.
“Lớn mật.”
Phịch một tiếng, màn bị kéo ra, hơi thở cuồng bạo xuất hiện.
Vương Nhất Chương ngạc nhiên nhìn thấy bố trí văn nhã bên trong đã bị phá hủy, bộ trà cụ tuyệt đẹp bị vỡ vụn trên mặt đất, một người thiếu niên mặc trường bào đỏ thắm, đầu đọi kim quan đứng chắp tay, hai mắt như trười đêm nhìn về phía Vương Nhất Chương.
“Thật to gan, người đâu, bắt Cố thị ở Kiến Khang đến đây.” Hắn trầm giọng.
Bắt? Không phải là mời đến sao? Coi như không phải mời đến thì truyền cũng được mà? Sao lại là bắt?
Đã xảy ra chuyện gì?
Một tờ giấy mỏng theo gió bay đến trước mắt Vương Nhất Chương, ông cúi đầu, mới nhìn một cái trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“…Tháng sáu năm Kiến Nguyên thứ bảy, không có Văn Quận Vương…”
Lời editor: Dạo này thời tiết rất lạnh, thật sự sáng không muốn dậy đi làm luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT