Doãn Tử Dao từ trong choáng váng hồi phục lại thần trí, lúc này mới phát hiện bản thân bị Khác Lượng và Khác Diệp ôm chặt trong lòng, mà hai người họ đang lo lắng cúi đầu nhìn nó.

Nhất thời, nước mắt của Doãn Tử Dao liền lăn xuống hai má.

Nước mắt của nó thật sự khiến Khác Lượng và Khác Diệp hoang mang luống cuống.

“Tiểu Dao.”

“A Dao.”

Nghe bọn họ gọi tiểu danh của mình, Doãn Tử Dao càng lên tức giận. Nó phẫn hận ngồi dậy, rời khỏi vòng tay của họ, cánh tay nhỏ hung hăng chùi đi nước mắt trên mặt, hồ loạn chùi loạn một trận, quay người hai mắt phát hỏa trừng trừng bọn họ.

“Nói! Các ngươi là có ý gì? Tại sao phải cắn chỗ đó của ta? Còn ấn hạ ấn ký rốt cuộc là ý gì? Các ngươi nếu không nói cho rõ ràng, kiếp này đừng mong ta lại để ý tới các ngươi, càng đừng mơ tưởng ta sẽ nấu cơm cho các ngươi ăn.”

Doãn Tử Dao lần này thật sự là tức chết, ngay cả khi nó niên kỷ còn nhỏ, thân thể này cũng chẳng qua là kho cấp máu cho họ mà thôi, nhưng nó cũng không phải là dễ bị ăn hiếp.

Tuy họ là báo yêu, nhưng ít nhất họ có nhân tính, nghe hiểu tiếng người. Người thì nên tôn trọng lẫn nhau, vậy mà khôngthèm nói rõ ý kiến với nhau, cứ vậy chuyên chế thay đối phương đưa ra quyết định, điều này khiến Doãn Tử Dao cực kỳ không phục, cực kỳ phẫn hận.

Nó vẫn còn là một tiểu hài tử không sai, nhưng nó có ý thức và lực phán đoán của mình, dựa vào cái gì không có sự cho phép của nó, không nói rõ với nó, đã thay nó ấn hạ ấn ký!

Nhìn gương mặt kiên quyết, nộ hỏa ngập trời của Doãn Tử Dao, Khác Lượng, Khác Diệp hiểu rõ nếu không giải thích rõ ràng, họ tuyệt đối khó có được sắc mặt tốt để nhìn.

Hơn nữa họ cũng biết, lấy cá tính cương liệt, nói một không hai của Doãn Tử Dao, nó đã nói thì sẽ làm được.

Họ bất giác đều đồng thời than thở. Khác Lượng và Khác Diệp nhìn nhau một cái xong, Khác Lượng mở miệng nói ra nỗi đau trong lòng hắn và Khác Diệp.

“Trước đây đã từng có một nam hài đi lầm vào trong khu rừng núi này, lúc đó, y không biết chúng ta không phải là người mà là báo yêu. Cho nên, rất nhanh, y và chúng ta cùng nhau thân thiết, hễ vào đây thường xuyên chạy đến cùng chúng ta vui đùa. Chúng ta rất cao hứng, vì đã trải qua thời gian ngàn năm kéo dài, từ đầu đến cuối chỉ có hai huynh đệ bọn ta, có thể kết giao được bằng hữu thực khiến ta và Diệp cảm thấy vui sướng vô hạn.

Chúng ta rất thích y, dần dần, chúng ta mời y ở lại, một ngày, hai ngày…… đến cuối cùng, y thậm chí ngay cả nhà cũng rất ít khi trở về, cùng chúng ta cư ngụ trong đại trạch viện này. Nhưng mà thời gian lâu dần, khi ở chung lâu ngày, sự ẩn giấu cũng dần lộ ra. Vì để duy trì thân thể trẻ tuổi trường sinh bất lão của ta và Diệp, chúng ta nhất định phải uống máu tươi.

Có một lần, ta và Diệp nhân lúc nam hài đó ngủ say, liền ra hậu viện uống máu gà, vì chúng ta đã có một thời gian khá lâu không uống máu tươi, chúng ta khát cầu máu tươi nhưng không muốn thương tổn tới nam hài đó, lại bị bức bất đắc dĩ không thể xuống núi uống máu người, chỉ có thể dựa vào máu gà để an ủi tạm thời nhu cầu của chúng ta…….”

Khác Lượng hoàn toàn trầm sâu vào trong ký ức.

Nhìn chăm chăm hai gương mặt giống nhau như đúc trước mặt, lại vì đang hồi tưởng lại ký ức cũ mà sầu khổ nhăn nhó, Doãn Tử Dao trong lòng bất giác mềm đi rất nhiều.

Nó nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Y nhìn thấy đúng không?”

Khác Diệp hồi phục lại từ trong ký ức trước tiên, trong con mắt đen của hắn có phẫn hận và khổ sở không nói hết.

“Ai, ai biết lại có thể trùng hợp như thế, tiểu tử đó thấy được ta và Lượng toàn thân đầy máu, trên hai tay còn cầm tàn cốt của con gà chết, khóe môi vẫn còn dính lại lông gà, trong miệng thì đỏ tanh đến cực điểm. Nhìn một màn như vậy, có ai lại không sợ? Y quả thật là bị dọa vỡ mật!

Cứ như vậy, vốn là bằng hữu cực kỳ thân thiết, trong một đêm lại hoàn toàn thay đổi. Y không còn thân thiết với chúng ta nữa, cũng không còn nở nụ cười với chúng ta, y trở nên âm trầm cực điểm, cuồng loạn dị thường. Ta và Lượng trừ uống máu ra, có cái gì đáng sợ chứ? Y tại sao phải sợ hãi bọn ta như thế, thậm chí mở miệng nhục mạ bọn ta, chúng ta lại không có làm sai cái gì a!”

Khác Diệp vừa nói vừa kích động, đến sau đó căn bản là gầm thét.

Khác Lượng vỗ vỗ quyền nắm chặt của Khác Diệp, biểu thị hắn đừng kích động, rồi tiếp lời:

“Sau đó, y trở nên suy yếu, dễ dàng bị dọa sợ, y cầu chúng ta thả y đi. Nhưng là, không dễ dàng gì mới kết được một người bạn, chúng ta nói sao cũng muốn đạt lại tình bằng hữu với y! Cho nên, chúng ta cưỡng chế lưu y lại trong đại trạch viện này, trông ngóng có một ngày, y có thể hiểu rõ tấm lòng của ta và Diệp. Nhưng mà, khi nam hài đó biết chúng ta không dự tính thả y đi, liền bắt đầu kêu thét mắng chửi, không ăn không uống.

Có một ngày, thái độ của y lại hồi phục như trước, chúng ta cho rằng y cuối cùng cũng hiểu rõ tấm lòng của mình, ai ngờ đó chỉ là công phu biểu hiện ngoài mặt của y, âm mưu của y. Lúc đó chúng ta không biết, vì thế, ngày lâu dài, dần đối với y buông lỏng tâm đề phòng. Có một hôm, y yêu cầu trở về nhà lấy đồ, chúng ta không nghĩ nhiều liền vui vẻ đáp ứng y, mà y thế nhưng lại phản bội tín nhiệm của chúng ta với y____”

Khác Lượng đau lòng nhắm mắt lại, trầm giọng muốn tiếp tục nói, nhưng Khác Diệp đã nhanh chóng cắt lời hắn.

“Y không chỉ phản bội tín nhiệm của chúng ta đối với y, mà còn dẫm đạp lên tình cảm của chúng ta với y. Ta không dung thứ cho nhân loại nào dám đối xử với ta và Lượng như thế nữa, tuyệt đối không cho phép!” Khác Diệp kích động nói.

Trong con mắt của hắn có tình cảm rất sâu, cũng có kích phẫn thâm sâu. Doãn Tử Dao hiểu rõ Khác Diệp là thật sự rất thích nam hài trong lời nói của họ.

“Diệp, Tiểu Dao không phải là y!”

Khác Lượng đối với nam hài đó cũng có cảm tình rất sâu, nhưng mà hắn so với Khác Diệp lãnh tĩnh hơn rất nhiều.

“Đúng, ta không phải là y!” Doãn Tử Dao sau khi nhìn qua nhìn lại họ mấy cái, lại nói tiếp: “Có thể nói cho ta biết, y phản bội các ngươi thế nào không?” Trong mắt của nó có sự quan tâm chân thật.

Khác Diệp nhất thời trầm mặc, dường như đề cập đến chuyện đó sẽ làm vết thương của hắn nặng hơn.

Khác Lượng cũng đồng dạng bảo trì yên lặng.

Sự trầm mặc không nói của họ làm Doãn Tử Dao rất lo lắng, thấy họ không có dự tính mở miệng, nó càng thêm cuồng nộ.

“Các ngươi dám đối với ta như thế, các ngươikhông hỏi ý của ta, liền tự tiện hạ cái ấn ký cẩu thí gì đó lên người ta!”

Doãn Tử Dao thất bại hét lớn một tiếng, “Ta có quyền lợi được biết, các ngươi có nghe chưa?”

Doãn Tử Dao một tay nắm lấy y sam Khác Lượng, một tay lại kéo cổ áo Khác Diệp, nó dùng sức kéo họ lại gần, trong mắt có thần tình vì họ đối với nó không tín nhiệm mà chịu tổn thương.

“Nói cho ta!” Doãn Tử Dao lại lập lại.

“Y trở về thôn rồi mang dân thôn đến chỗ này để hại chúng ta.” Khác Lượng cảm thương vô hạn cúi người trước mặt Doãn Tử Dao.

“Y vứt bỏ không chút thương tiếc tín nhiệm và tình cảm của chúng ta dành cho y. Những thứ này chúng ta đều có thể tha thứ cho y, nhưng mà y lại có thể nhẫn tâm như thế muốn hạ độc thủ với chúng ta, còn cố chấp muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.”

Khác Lượng đau đớn hít sâu một hơi, “Chúng ta rất nhanh liền bị đám thôn dân xâm nhập vào đây tấn công lui dần, thật ra chúng ta một chút cũng không có ý muốn hại bọn họ, nhưng mà bọn họ bất đồng, những thôn dân đó dám vọng tưởng có thể phóng hỏa thiêu trụi khu rừng này. Chúng ta dưới cơn nộ hỏa, liền dùng cường phong thổi họ vô ảnh vô tung, chỉ lưu lại nam hài đó. Tuy rằng y không có bản lĩnh giết chúng ta, nhưng dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai cũng không ngờ được, khi chúng ta quay lưng với y, y lại hung tàn hạ quyết tâm muốn sát hại chúng ta!”

“Cũng may Lượng kịp thời ý thức được nguy hiểm, nếu không, chúng ta thật sự đã mất mạng. Lượng đúng lúc thay ta cản được một đao chí mạng, nam hài đó cũng bị trọng thương dưới sự phản kích của chúng ta, tính mạng nguy hiểm.” Khác Diệp ngưng thần nhìn Khác Lượng, ngàn câu vạn lời đều dồn hết trong cái nhìn đó.

Khác Lượng chỉ là lặng lẽ mỉm cười, nhưng tiếp theo đó biểu tình dịu dàng của hắn cương cứng, vì hắn nhìn thấy thần tình thống khổ vặn vẹo của Khác Diệp.

Hắn hiểu rõ Khác Diệp đang nghĩ tới dĩ vãng bất kham đó, “Diệp, đó không phải là sai lầm của ngươi.”

“Nhưng mà, ta tự tay giết chết y là sự thật a!” Trong con mắt đen của Khác Diệp có chút điên cuồng và hối hận, trong giọng nói che giấu thật sâu bi thảm.

“Chuyện xảy ra đột nhiên, chúng ta lại không ngờ được y có thể huơ đao về hướng chúng ta, lúc đó ta bị y chém thành trọng thương, ngươi chẳng qua là vì cứu ta mới lỡ tay giết chết y.”

“Nhưng mà ta vĩnh viễn không thể quên ánh mắt oán hận trước khi chết của y, vĩnh viễn không thể quên a!” Khác Diệp nhẹ gào ra nổi thống khổ của hắn.

Lỡ tay giết chết người mà mình thích, trong lòng hắn vĩnh viễn tự trách, con người hắn cũng vĩnh viễn sống trong xiềng xích tội lỗi.

“Diệp, đó không phải là sai lầm của ngươi a!”

Không nhịn được khi nhìn thấy thần tình bi thương của Khác Diệp, càng không thể chịu nổi khi nghe lời tự trách của hắn, Khác Lượng vốn muốn ôm hắn vào lòng an ủi tình tự xúc động của hắn. Nhưng mà Doãn Tử Dao đã sớm hơn một bước. Nó quỳ ngồi, nâng cái đầu đang cúi xuống của Khác Diệp ôm vào trong lòng tràn ngập yêu thương, nghẹn ngào nâng cằm của hắn nhìn hắn thấp giọng nói:

“Diệp ca ca, đó không phải là sai lầm của ngươi, thật sự không phải là sai lầm của ngươi. Các ngươi đối với y thân thiết, đối với y tốt, y không hiểu để trân trọng, cũng không thể kịp thời lĩnh hội, đó là tổn thất của y. Các ngươi thật sự đều tốt, ta cảm thấy các ngươi so với bất cứ kẻ nào bên ngoài thì lương thiện, bên trong lại ác độc âm tàng đều tốt hơn rất nhiều.”

Doãn Tử Dao chân thành an ủi, khiến Khác Diệp và Khác Lượng đều cảm thấy cảm động.

Doãn Tử Dao đưa một tay khác ra cũng vòng quanh cổ của Khác Lượng ở cạnh ôm vào ***g ngực đơn bạt của mình, chỉ vì nó thấy được trên mặt Khác Lượng cũng có biểu tình ân hận như vậy.

Thân thể bé nhỏ ôm lấy hai nam tử lực lưỡng, to gần như gấp bội mình, nhìn đến thật sự buồn cười.

Cánh tay nhỏ gầy vòng qua ôm chặt hai nam tử tráng kiện, Doãn Tử Dao chỉ có thể miễn cưỡng vòng được qua cổ của cả hai, đem đầu Khác Diệp và Khác Lượng nhẹ nhàng tựa vào trước ngực mình.

“Lượng ca ca, Diệp ca ca, chuyện quá khứ ai cũng không thể thay đổi, đừng để những việc đó quay lại giam cầm tấm lòng của các ngươi, được không? Cứ bồi hồi trong hối ý với quá khứ, thì vĩnh viễn không thể thay đổi, hà tất phải vậy đi? Nếu như không thể thẳng thắn mọi chuyện, vậy thì sinh mạng ngàn năm cũng không phải chỉ giống như một con chim vĩnh viễn bị nhốt trong ***g sao, không thể bay lên bầu trời, ấp ủ hy vọng hướng về nhân sinh mới mẻ.”

Doãn Tử Dao vô thức vuốt ve lưng của Khác Diệp và Khác Lượng. Tuy hành động của nó là vô tâm, nhưng lại mang đến cho họ vô tận an ủi.

“Xem các ngươi thế này, lòng của ta rất đau buồn. Đừng tiếp tục vì chuyện của nam hài đó mà cảm thấy khổ sở nữa, y không đáng để các ngươi phải như thế, vì y đã vứt bỏ tình bạn trân quý với các ngươi.”

Lời của Doãn Tử Dao giống như ánh dương quang ấm áp trong ngày đông lạnh giá, sưởi ấm trái tim đã đông lạnh rất lâu của Khác Diệp và Khác Lượng. Nhưng mà, họ cũng không kìm được nghẹn muốn cười vì lời nói của nó.

Lấy tâm tư đơn thuần của một đứa nhỏ niên kỷ nhỏ bé như Doãn Tử Dao, muốn nghĩ ra một đạo lý lớn như vậy để an ủi bọn họ, nghĩ chắc là đã phải vắt nát trí óc rồi!

Nói đến thì buồn cười, lời của nó tuy phức tạp không có suông sẻ như thế, nhưng kỳ diệu là lại như kỳ tích an ủi được tấm lòng nguội lạnh của họ.

Khác Lượng, Khác Diệp quét sạch sầu khổ, hai người nhìn nhau cười.

Đồng thời, Khác Lượng ở trên má trái của Doãn Tử Dao hôn chụt lên một nụ hôn ẩm ướt, mà Khác Diệp lại nhẹ cắn một chút lên má phải non mềm của Doãn Tử Dao.

Phương thức biểu đạt cảm tạ của huynh đệ hai người chính là bất đồng như thế, nhưng lại khiến ngườikhông kìm được nở nụ cười.

Doãn Tử Dao nâng hai tay lên nhẹ rờ lên hai má của mình, ngốc lăng nhìn Khác Lượng và Khác Diệp. “Ta có nói sai gì sao? Các ngươi sao lại cắn ta vậy?”

“Ngốc nghếch!” Khác Diệp cười nhẹ nói.

“A, tại sao lại mắng ta ngốc nghếch?” Doãn Tử Daokhông hiểu nhìn Khác Diệp.

“Tiểu Dao, đây là một phương thức biểu đạt tình cảm của chúng ta, ngươi hiểu không?” Khác Lượng buồn cười nhin Doãn Tử Daokhông hiểu phong tình, hơi nhẹ giọng giải thích.

“Ô.” Doãn Tử Dao lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nó lập tức lộ ra nụ cười. “Ý của Lượng ca ca là nói ngươi và Diệp ca ca cũng thích ta đi?”

“Đương nhiên!” Khác Lượng cười cười gật đầu.

“Chậm chạp!” Khác Diệpkhông nhịn được nhẹ mắng.

Thái độ của Khác Diệpkhông thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Doãn Tử Dao, nó một mực cười ngọt ngào.

Hiểu rõ hai người mà mình thích cũng thích mình, tâm tình vui sướng của Doãn Tử Daokhông bút mực nào có thể hình dung.

Tâm tình của tiểu hài tử thuần chân biểu lộ ra không chút che giấu, Doãn Tử Dao hoan hỉ ôm cổ của Khác Lượng, rồi lại cho Lượng ca ca một nụ hôn to thiệt to. Tiếp đó, nó lại quay sang ôm cổ Khác Diệp, rồi lại nặng nề cắn một cái lên mặt của Diệp ca ca.

“Lượng ca ca, Diệp ca ca, ta thích các ngươi nhất!” Doãn Tử Dao lớn tiếng tuyên bố, cười ngọt ngào nhìn Khác Diệp đang kinh ngạc.

Trên mặt Khác Diệphiện rõ một vết răng nhỏ.

“Ta cũng thích ngươi!” Khác Lượng nhẹ vỗ lên đầu Doãn Tử Dao, vui vẻ cười nói.

“Hừ!” Khác Diệp chính là không thể chân thật như vậy biểu đạt ra cảm tình của mình. “Ta sớm đã biết rồi!” Hắn vẫn là một biểu tình cao ngạo tự đại.

Nghe ngữ khí cuồng vọng của Khác Diệp, nụ cười của Doãn Tử Dao càng thêm sáng lạn, nó cảm thấy Khác Diệp thật sự là càng lúc càng dễ thương, mà nó đối với hai người bọn họ cũng càng ngày càng thích sâu hơn.

“Tiểu Dao, còn về chuyện chúng ta hạ ấn ký với ngươi……” Khác Lượng nhìn Khác Diệp một cái, “Không chịu nói trước với ngươi, chúng ta cảm thấy rất xin lỗi, nhưng mà chúng ta tuyệt không hối hận.”

“Trải qua năm tháng dài đăng đẳng chỉ có ta và Lượng hai người, chúng ta rất trông mong có người bồi bạn với mình, cuối cùng cũng có thể kết thúc sự cô tịch, A Dao, ngươi nguyện ý không?” Khác Diệp tiếp lời Khác Lượng nói.

Khác Lượng và Khác Diệp nhìn Doãn Tử Dao trầm mặc, sự trầm mặc của nó khiến lòng họ thấp thỏm bất an, lo lắng không yên.

Nhưng họ vẫn khát vọng đạt được đáp án của nó, bất an và hy vọng quấn lấy trái tim họ.

“Các ngươi tín nhiệm ta không?”

Khác Lượng và Khác Diệpkhông ngừng gật đầu.

“Ta không phải là thế thân của nam hài đã phản bội các ngươi, các ngươi hiểu không?”

“Ngươi đương nhiên không phải là thế thân!”

“Ai nói ngươi là thế thân chứ?”

Lời của Doãn Tử Dao đổi lại sự phủ nhận cấp thiết của Khác Diệp và Khác Lượng.

“Ta tin tưởng các ngươi, còn về việc các ngươi vừa mới nhắc tới……” Doãn Tử Dao cố ý xấu xa cho họ lo lắng, thật ra trong lòng nó đã phi thường nguyện ý, chỉ là muốn báo thù một chút về tội lòng tin của họ đối với nó không đủ lớn.

Ngẩng mắt lên nhìn bộ dáng kỳ vọng cùng cực của họ, Doãn Tử Daokhông thể không thỏa hiệp, biết rõ mình chung quy cũng là một phàm nhân, hơn nữa còn có lão cha cần nó chăm sóc, nhưng nó chính là không thẻ bỏ hai người này lại được.

Họ là báo yêu cũng là báo tiên, tất cả cái này đều không quan trọng lắm, nó chỉ biết sự thiện lương của họ và chân tâm của họ.

Lượng ca ca, Diệp ca ca yêu cầu nó bầu bạn với họ, nhưng nó lại có thể bầu bạn bên họ được bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông? Dù sao nó chẳng qua chỉ là một người bình thường.

Nếu nó chết rồi, họ có phải sẽ lại đi tìm một người mà họ thích để bầu bạn trôi qua ngày tháng không? Ai, bỏ đi, có lẽ sớm từ ngay giây phút tương ngộ trong rừng trúc đó, vận mệnh của nó đã định sẽ dính liền với họ rồi.

“Lượng ca ca, Diệp ca ca, ta đáp ứng các ngươi……”

Doãn Tử Dao lời còn chưa nói xong, đã bị Khác Lượng và Khác Diệp đẩy ngã xuống giường. Bọn họ không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Doãn Tử Dao, tình cảm hưng phấn vui sướng không cần dùng lời để diễn tả.

Đối mặt với hành động nhiệt tình của họ, Doãn Tử Dao cũng không phản đối.

Trong lòng nó âm thầm bổ sung thêm lời thề sau đó____ Ta sẽ mãi bồi bạn bên cạnh các ngươi, cho đến khi ta già không thể động nữa mới ngừng, cho đến khi các ngươikhông cần ta nữa mới kết thúc.

Doãn Tử Daokhông hối hận mình đã hạ quyết định đó, nó cũng không biết bản thân làm như vậy rốt cuộc là đúng, hay sai. Nó chỉ biết, cho dù là sai nó cũng sai rất đáng.

Trong lòng Doãn Tử Dao cũng hiểu rõ tâm tình kỳ vọng khát khao có người bồi bạn của hai huynh đệ song sinh đã cô tịnh một thời gian rất lâu này, giờ có được sẽ giống như cơn mưa vào mùa hạn hán.

Vì báo đáp lại sự tốt đẹp họ dành cho nó, vì báo đáp độ ấm bọn họ đã cho nó có lại sau khi đánh mất. Doãn Tử Dao biết, cho dù là sai, cho dù có phải hy sinh cho họ, nó cũng cam tâm tình nguyện, quyết không hối tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play