Lục Hiên nói muốn cho Mục Xán thấy quyết tâm của hắn, những lời này quả nhiên một chút cũng không giả.

Sau buổi tối từ nhà Diệp Đông về Mục Xán đã cảm nhận sâu sắc điều này.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới một người vẫn luôn ôn hòa khiêm tốn, nho nhã hữu lễ lại có thể thay đổi hoàn toàn như thế. Lúc này cậu đang ngồi ở trước bàn làm việc nhìn cuốn sách thật dày đờ người ra. Từ khi bắt đầu khoa chính quy bạn cùng phòng Ngô Vi cũng đồng thời là bạn cùng học lên tiến sĩ vẫn luôn học cùng Mục Xán, hắn vừa mới thực hiện một cuộc phẫu thuật tám tiếng đồng hồ về, mệt đến giống y cẩu (L: bạn để cẩu cho nó đỡ phũ nhá), nằm xuống liền ngủ. (L: đoạn này chém hết tại nhét vào QT lẫn GT vẫn ko dịch nổi)

Chuông điện thoại lại đúng lúc này đột nhiên vang lên.

Bởi vì Mục Xán trước đó một mực thất thần, xung quanh lại yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lớn không khỏi bị dọa sợ nhảy dựng lên, Ngô Vi lại càng dứt khoát kêu rên: “Tìm ta thì nói ta không có nhà. Ai không có đạo đức như vậy chứ, đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện nhiễu dân!”

Mục Xán nhấc máy nghe, phát hiện là Lục Hiên: “Tiểu Xán, mau xuống, mang ngươi tới một nơi.”

Mục Xán quay đầu nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, thời gian là 12 giờ 5 phút đêm, không khỏi nói: “Đã nửa đêm rồi.”

Lục Hiên ở đầu kia điện thoại lại không chịu bỏ qua: “Nhanh lên một chút xuống đi, ta ở ngay dưới phòng của ngươi.”

Mục Xán vô thức mà lùi bước: “Đã quá muộn rồi, ta còn phải…..”

Ai ngờ Lục Hiên căn bản là không đợi cậu đem lời nói hết đã cắt ngang: “Mau xuống, ta chờ ngươi.” Nói xong trực tiếp cúp máy, không để người nghe có nữa đường lưỡng lự. Mục Xán ngây ngốc trừng mắt nhìn ống nghe kêu “đô đô”, quả thực là không thể tin được.

Lục Hiên một người thời khắc nào cũng luôn bảo trì phong độ quân tử nhẹ nhàng như thế, từ lúc nào bắt đầu lại có thể bá đạo như vậy? Thật là đã lâu không thấy, dáng điệu trong trí nhớ đã hoàn toàn thay đổi.

Mục Xán cười khổ một tiếng, mặc kệ ngồi không nhúc nhích.

Nếu như tất cả cuối cùng đều trở lại điểm bắt đầu, như vậy mấy năm nay nhẫn nại cùng đau khổ kia là vì cái gì?

Mười phút sau, điện thoại lại bất khuât không buông tha mà vang lên, hiển nhiên vẫn là Lục Hiên: “Tiểu Xán, ngươi mau xuống, nếu không ta ở ngay dưới lầu gọi, đánh thức người khác xem náo nhiệt ta cũng mặc kệ.”

Mục Xán bị uy hiếp này khiến cho nửa cười nửa mếu: “Ngươi đừng điên nữa.”

“Ngươi xem ta có thể hay không.” Nói xong liền cúp máy.

Lục Hiên điên rồi!

Mục Xán da đầu tê dại, gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định xuống xem.

Ngô Vi ngủ đến có chút mơ màng, nghe thấy tiếng động giống như phản xạ có điều kiện hỏi cậu: “Có cuộc phẫu thuật?” Chỉ vì bình thường điện thoại tìm Mục Xán mười cuộc thì có chín cuộc liên quan đến bệnh viện.

“Không phải.”

“Vậy phải đi ra ngoài?”

“Ân.”

“Về sớm chút.” Ngô Vi nói xong lại ngủ.

“Ân.”

Mục Xán tắt đèn xuống lầu.

Lục Hiên nghiêng người dựa vào ô tô đang nghịch Iphone, nhìn thấy cậu xuống, cười tươi rói: “Lên xe đi.”

Mục Xán kéo cửa xe ra ngồi xuống, Lục Hiên đưa một cốc sữa bò ấm áp: “Vừa nãy đi qua quán trà sữa mua.”

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Mục Xán vừa uống sữa vừa hỏi.

“Nhà của ta.”

“A?” Mục Xán choáng váng, thiếu chút nữa chết sặc, “Nhà ngươi?”

Lục Hiên quay sang cho cậu một nụ cười giảo hoạt: “Có gì ngạc nhiên như vậy?”

“Đi nhà ngươi làm gì?” Mục Xán trong lòng bất ổn, người này cư nhiên tự chủ trương như thế, cậu một chút chuẩn bị tư tưởng cũng không có.

“Tiếp ta.” Lục Hiên mặt không đỏ tim không đập ma nói, “Ta muốn ngươi.”

“Ngươi—–” Mục Xán không có gì để nói, quyết định tâm thần, làm đấu tranh cuối cùng, “Lục Hiên, ngươi đừng điên nữa, ta ngày mai phải đi làm.”

Lục Hiên hừ một tiếng: “Nói dối.”

“Ngươi—–” Mục Xán vô lực, “Ngươi thay đổi rồi.”

Lục Hiên cười, tiếp đó lại thu lại vẻ mặt cười đùa, từng câu từng chữ mà nói: “Ta nói rồi, sẽ để ngươi nhìn thấy quyết tâm của ta.”

Mục Xán quay đầu nhìn chằm chằm hắn, sườn mặt hắn đã thoát đi tính trẻ con thời niên thiếu, càng ngày càng đường nét rõ ràng như dùng dao khắc. Có thể nhìn ra được, hắn không phải đang nói giỡn.

Mục Xán khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy có phần kiệt sức, không thèm nói lại, quay đầu vẻ mặt ngẩn ngơ mà nhìn thế giới rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ xe.

Mặc dù biết rõ không đúng, nhưng chẳng biết vì sao trong đáy lòng lại kỳ dị mà trở nên mềm mại…..

Cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện đi, lâu đến ngay cả bản thân cậu cũng đã quên, ban đêm như thế này, để cậu phóng túng một chút là tốt rồi.

Có lẽ là do trong xe mở thiết bị sưởi ấm, hoặc có lẽ là đêm đã quá khuya, dựa vào ghế Mục Xán rốt cuộc bất tri bất giác mà ngủ mất. Trong giấc mơ thấp thoáng cảm giác có làn gió mát khẽ đảo qua khóe môi, giống như chiếc bàn chải mềm mại, ngứa thẳng đến trong lòng, cậu vô ý mà quay mặt tránh đi, nhưng không tỉnh lại.

Chờ đến khi cậu mơ màng mở mắt, đã không biết qua bao lâu, xe sớm đã dừng lại, ghế dựa được ngả nằm ra, trên người cậu đang đắp một cái áo khoác, mà chủ nhân áo khoác thì lại đang nâng đầu nhìn cậu. Ánh mắt kia quá ôn nhu, quả thực như hồ sâu muốn đem người ta hút vào.

Cậu vậy mà cứ như thế ngủ mất ——- Đã nhiều ngày nay cậu đều nhất định phải trằn trọc trên giường đến hai ba giờ sáng mới miễn cưỡng có thể đi vào giấc ngủ, vậy mà cậu cứ như vậy trong xe nhỏ hẹp ngủ mất, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy khó tin.

“Tiểu ngốc qua, ngươi sao ở chỗ nào cũng có thể ngủ thế?” Thấy cậu tỉnh giấc, Lục Hiên đưa tay quẹt quẹt mũi cậu chế nhạo.

Mục Xán mặt đỏ lên, “ba” một cái gạt tay hắn ra, nhìn đồng hồ trên xe vậy mà đã sắp ba giờ sáng rồi, “Ngươi sao không gọi ta dậy?”

“Thấy ngươi ngủ quá ngon, không muốn đánh thức.”

Từ biệt mấy năm, lời Lục Hiên nói càng ngày càng khó phân biệt thật giả, Mục Xán không thể làm gì khác đành phải giả bộ không nghe thấy, đem áo khoác trả lại cho hắn, nhìn xung quanh chuyển trọng tâm câu chuyện: “Đã đến nhà ngươi?”

“Nói thừa, ngươi ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ, còn có thể chưa tới sao?” Lục Hiên mở cửa xe, gọi cậu, “Xuống đi.”

Nhà ở đây thoạt nhìn đã có tuổi, vào bên trong mới phát hiện vẫn là phong cách hiện đại hóa giản lược không thay đổi của Lục Hiên.

Vốn lúc tới Mục Xán còn có chút mâu thuẫn, nhưng khi vào thực sự, cậu ngược lại đã thông suốt. Cậu vốn là một người thụ động, đẩy một bước, cậu liền di chuyển một bước.

Đại khái là do ngủ không đủ, tư duy của cậu còn có chút lơ mơ, qua loa mà rửa mặt một cái, thay bộ đồ ngủ Lục Hiên đưa cho liền đi vào phòng ngủ. Một lát sau lại trong ánh sáng mờ mịt cảm giác được một bên giường trùng xuống một cái, biết là Lục Hiên tắm xong đã lên giường, nhưng không ngăn cản, chủ yếu là quá mệt mỏi, cũng không còn tinh thần mà ngăn cản. Huống hồ nhìn dáng vẻ bất chấp đạo lý của Lục Hiên đêm nay, cậu coi như là ngăn cản chỉ sợ cũng tốn công vô ích, dứt khoát mặc kệ đỡ phí sức lực.

Một giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, ấm vù vù, mềm mại, như là đang chôn ở trong đám mây.

Mặc dù lúc lên giường đêm qua đã sắp bốn giờ, nhưng Mục Xán đồng hồ sinh lý luôn cực chuẩn xác lúc sáu giờ vẫn như trước đúng giờ tỉnh lại. Cậu vừa mở mắt, đã thấy được Lục Hiên gần trong gang tấc.

Lục Hiên vẫn đang ngủ say, khuôn mặt gần như dán vào mặt cậu, tay chân cũng đều vòng lên người cậu, bộ dáng cực kỳ an tâm. Nhìn Lục Hiên như thế, Mục Xán hoảng hốt cảm giác giống như đã trở lại thời niên thiếu thanh xuân.

Cậu khẽ động, Lục Hiên liền tỉnh dậy, nhưng hiển nhiên còn có chút mơ màng, làm nũng mà ghé vào lỗ tai cậu khẽ lẩm bẩm, đại ý là bảo cậu không nên ầm ĩ, ngủ thêm một lúc. Sau khi nói xong không bao lâu, hô hấp của hắn lại trở nên đều đặn, xem ra là đã lại ngủ rồi.

Mục Xán đột nhiên có chút buồn cười, lại có chút thương yêu.

Bị hắn ôm như thế, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

Cậu thật không biết Lục Hiên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, đã nhiều năm như vậy, cậu gần như đã cho rằng hắn đã quên cậu rồi, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện, lấy một loại thái độ bá đạo xông tới.

Nhưng bọn họ có thể như vậy sao?

Mục xán cau mày nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Dòng chảy của thế giới không chứa được ngoại tộc như bọn họ, mà Lục Hiên lại là một người đã định trước phải sống ở giữa dòng chảy của thế giới, cưới vợ sinh con mới là nhân sinh chính đạo của một người nam nhân thành công. Từ trước tới nay đã quyết định phải thành toàn cho tương lại của hắn, hiện tại lại muốn kéo hắn tiến vào vực sâu sao?

Mục Xán thở dài một tiếng thật dài, đẩy tay hắn ra, muốn từ trên giường đứng lên.

Ai ngờ người kia rõ ràng là đang ngủ say lại đột nhiên ôm chặt lấy không buông, đầu chôn ở hõm vai cậu, dùng một loại tư thế chiếm hữu vững vàng bắt lấy cậu.

“Tiểu Xán, đừng đi….”

Thì ra hắn đã tỉnh.

Mục Xán nói không ra lời.

“Ta rất nhớ ngươi…..Ngươi không biết ta nhớ ngươi cỡ nào…..Ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy ngươi, ta sém chút nữa không khống chế được, hận không thể lập tức đem ngươi chiếm giữ cất vào trong ngực, ngươi không biết ta đã tốn bao nhiêu khí lực mới có thể biểu hiện trấn tĩnh như vậy, đây quả thực là giày vò……Mỗi đêm trong đầu xoay quanh đều là ngươi, cho dù là cùng người thuê phòng cũng không làm được đến bước cuối cùng, tuổi còn trẻ lại phát sinh chuyện tình như thế, ta …..ta thật không biết lúc trước vì sao lại nghĩ rời khỏi ngươi, ta rất hối hận, thực sự rất hối hận…..” Hắn đem cậu càng ôm càng chặt, nói một chuỗi dài, thanh âm cực kỳ khẽ, lại gần như khiến Mục Xán sụp đổ.

Cậu cố gắng mà trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhưng trước mắt lại vẫn nổi lên sương trắng, ánh đèn trong tầm mắt trở nên càng ngày càng mờ nhạt.

Hắn lúc nào cũng đem cho người ta cái cảm giác hắn cái gì cũng không quan tâm, thì ra …..hắn cũng là như thế này mà đau khổ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play