Buổi tối về đến nhà, Lục Hiên lấy ra hộp cứu thương gia dụng bên trong có thuốc phun bạch dược Vân Nam, phun một chút lên vết thương ở chân Mục Xán. Loại bị thương này ngay lúc đó vô cùng đau đớn, nhưng kỳ thực cũng không có việc gì hệ trọng, nhiều lắm là xanh tím một hai ngày.
“Có đau hay không?” Lục Hiên nhìn chằm chằm sườn ngoài bắp đùi đã bầm tím của Mục Xán một hồi, tâm đau đến vùng lông mày đều nhíu lại.
“Không việc gì, xanh một hai ngày liền tốt rồi.” Mục Xán ngược lại như người không có việc gì mà một tay chơi máy chơi game, một tay vớ măng cụt ăn.
Lục Hiên nhẹ nhàng xoa nhẹ chân hắn, lắc đầu bật cười nói:“Ngươi a, nếu như cẩn thận một chút, ta mới an tâm.”
Ngày thứ hai, Mục Xán một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa, khi cậu rời giường, Lục Hiên không biết đã ngồi trước vi tính bao lâu. Trận thi đấu thất bại ngày hôm qua giống như đối với hắn một chút điểm ảnh hưởng cũng không có, hắn vẫn có thể như ngày thường mà làm bài tập, đọc sách, xem cổ phiếu, xem quỹ đầu tư.
Có đôi khi Mục Xán thực sự cảm thấy xem không hiểu Lục Hiên. Cái người này, nhìn như ánh dương rực rỡ, kỳ thực tâm tư so với ai cũng thâm trầm hơn, hỉ nộ ái ố rất ít hiện ra trên mặt, khi ở trước mặt người khác, hắn giống như vĩnh viễn là một bộ dáng không tập trung mà sáng chói kia. Có đôi khi nụ cười của hắn vẻn vẹn chỉ là một loại lễ phép, đều không đại biểu cho bất cứ cái ý tứ gì, thậm chí ngay cả khi biểu thị sự coi thường, hắn cũng chỉ là cười.
Thấy Mục Xán ngơ ngác mà đứng ở cửa phòng không tiến vào, Lục Hiên nở nụ cười: “Tiểu ngốc qua, hoàn hồn, ngơ ngác đứng ngốc ở cửa nghĩ cái gì đó?”
Mục Xán bĩu môi, đi vào cửa dựa vào bàn học, nhìn màn hình vi tính của Lục Hiên một cái, nói: ” Ngươi lại đang đầu cơ.”
Lục Hiên cười to, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu tóc hắn:“Lợi ích từ thị trường chứng khoán tốt như vậy, làm sao có thể không nhận cơ hội mà đầu cơ trục lợi?”
Mục Xán kéo tay Lục Hiên ra, từ trên màn hình dời ánh mắt,cậu đối với việc này đều không có hứng thú.
“Tiểu ngốc qua, nhanh đi tắm rửa, tắm xong chúng ta liền đi ăn cơm.” Lục Hiên bắt đầu đóng máy tính.
“Nga.” Mục xán lên tiếng, cũng không thấy hoạt động. Cậu còn có chút di chứng ngày hôm qua đá bóng, cả người đau nhức, chân bị đá trúng kia sau khi ngủ một đêm lại càng đau, chân cũng khập khiễng, lười biếng không muốn động.
Lục Hiên đóng máy tính bảng lại, qua kéo hắn, “Sâu ngủ nhỏ, nhanh đi tắm đi, trông ngươi này còn buồn ngủ, ngủ lâu như vậy còn không có mau tỉnh lại a?”
…
…
Đội bóng của trường mặc dù ở thi đấu tứ kết thất bại, nhưng đối với Nhất Trung mà nói cũng đã là một chuyện vô cùng đáng để chúc mừng rồi, huống hồ ba người Lục Hiên, Mục Xán, Vương Tử Cao sau trận chung kết lại được bầu chọn là đội hình đẹp nhất trong giải học sinh trung học.
Trong đại hội đầu tuần toàn trường, chủ nhiệm giáo dục còn đặc biệt chỉ đích danh biểu dương biểu hiện của đội bóng đá, đồng thời còn ở trong nội bộ trường bình chọn mấy cầu thủ xuất sắc, Lục Hiên, Mục Xán, Hồng Vân, Vương Tử Cao đều có tên trên bảng, được khen thưởng một tấm bằng khen, một quyển sổ bìa cứng, một quyển sách tham khảo.
Trung học Thự Quang bởi vì một trận trước đó đã liều mạng với Nhất Trung quá lợi hại, ở trận chung kết đã bại bởi trung học Đông Hải, lại một lần nữa cùng ngôi vị quán quân lướt qua nhau, làm cho danh hiệu ‘Ông vua không ngai” của bọn họ lại có thêm một chút màu sắc thê lương.
Sự kiện thi đấu bóng đá kết thúc, lại nghênh đón kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
Ban Cao trung của Nhất Trung trình độ coi trọng đối với học tập đều có thể thấy được từ mọi mặt, chỉ cần ngươi tiến vào ban Cao trung là có thể cảm thấy bầu không khí khẩn trương căng thẳng hoàn toàn khác biệt với ban Sơ trung. Điểm này, ở nửa trên bảng xếp hạng thi học kỳ cuối năm thể hiện rất rõ ràng. (L: đại khái chắc là ý nói việc chuẩn bị thi cử thể hiện rõ nhất là ở những người chuyên xếp đầu bảng xếp hạng học lực đó)
Chủ nhiệm lớp Mục Xán lão Cao rất hay nói một câu: “Các học sinh, các ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng bản thân là chỉ cần cạnh tranh với bạn cùng lớp, không, còn nhiều hơn nữa, học sinh ưu tú cùng cấp, cùng trường, cùng thành phố, cùng tỉnh, đều là đối thủ cạnh tranh của các ngươi, chèo thuyền ngược dòng, không tiến vào được thì lui lại, ngàn vạn lần không thể lơ là!”
Bầu không khí học tập của Nhất Trung xác thực rất căng thẳng, nhất là trong khoảng thời gian sắp tới kỳ thi giữa kỳ này. Lúc hết giờ học, lớp thực nghiệm cơ bản là không thấy được mấy người buông sách xuống đi ra bên ngoài sân trường giải trí thả lỏng, không phải là úp sấp trên bàn ngủ bù, thì chính là làm bài tập thầy cô cho, hoặc là tự đọc sách, so với quãng thời gian ở sơ trung, thực sự là cách biệt một trời.
Cứ thế qua một tuần, Mục Xán phảng phất như cảm thấy thời gian trước kia theo đội bóng đá ở trên sân cỏ tùy ý đổ mồ hôi dường như đã là chuyện tình trăm năm trước.
Ngày công bố thành tích kỳ thi giữa kỳ hôm đó, Lục Hiên và Mục Xán ở trên sân bóng rổ tiểu khu chơi một trận cả ngày đến tận tối mịt mới thôi.
Lần thi giữa kỳ này, đã không còn điểm cộng thêm ngoài định mức, Lục Hiên vượt qua Sở Vũ xếp thứ nhất, mà Mục Xán bởi vì đá bóng tốn không ít tinh lực, xếp hạng trong các lớp cùng cấp so với khi vừa mới vào trường đã thụt lùi mười tên, xếp thứ 13.
Kết quả này khiến hắn có chút buồn bực, đều cũng là chủ lực trong đội bóng, Lục Hiên thậm chí còn tốn rất nhiều thời gian vào đầu tư và đầu cơ chứng khoán, thế mà lại an ổn ở vị trí đầu bảng, Mục Xán cảm thấy bị đả kích bội lần, lẽ nào chênh lệch giữa người với người thật sự lớn như vậy?
Đánh xong một trận bóng rổ hai người ngả xuống sân, nhìn những ngôi sao li ti trên bầu trời đêm, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Lục Hiên bò lên trước, từ trên mặt đất kéo Mục Xán, xoa xoa mái tóc mềm mại bị mồ hôi tẩm ướt của hắn, cười nói: “Tiểu ngốc qua, ra một thân mồ hôi, có phải thoải mái hơn hay không?”
Mục Xán mồ hôi trên mặt phản xạ ánh đèn, khẽ thở ra một hơi, gật đầu.
“Ha ha, đi thôi, về nhà tắm táp một thân mồ hôi bẩn này đi.”
Vài ngày sau đó, Mục Xán đều tìm kiếm nguyên nhân thành tích bị thụt lùi. Mặc dù hắn đá bóng tốn không ít thời gian, nhưng trên phương diện học tập trọng điểm, hắn cũng không có đi đường vòng a, hắn làm đề bài đều là những thứ Lục Hiên đã từng làm, như vậy là cái gì dẫn đến thành tích của hắn bị rơi xuống?
Lần nọ sau tiết học hóa học, Mục Xán từ bên ngoài tiến vào, thấy Hà Hoan Hoan đứng thứ 3 trong lớp, đứng thứ tư trong khối, đang ngồi ở bên cạnh Sở Vũ đứng thứ nhất trong lớp, thứ 2 trong khối cẩn thận tỉ mỉ hỏi bài thi.
Một màn này, khiến Mục Xán phảng phất nhớ lại tình cảnh lúc sơ trung khi hắn và Lục Hiên ngồi cùng bàn.
Sau khi về lại vị trí, Sở Vũ an vị ở phía trước Mục Xán, có điều bởi vì nguyên do tính cách, Mục Xán cùng những người xung quanh cũng không có bao nhiêu qua lại, cùng Sở Vũ cũng như thế.
Thực ra hắn cũng rất muốn xem bài thi của Sở Vũ, thế nhưng ngại mở miệng. Người này cùng Lục Hiên dù sao cũng chỉ kém có 3 điểm, rốt cuộc là mạnh ở chỗ nào chứ? Đều là học tập giống nhau, vì cái gì bản thân lại kém bọn họ nhiều như vậy?
Thứ bảy, Mục Xán còn đang trong phòng sách vùi đầu làm bài tập, Lục Hiên đột nhiên đi vào, bảo hắn thay quần áo ra ngoài.
“Đi đâu? Đề bài hôm qua ngươi cho ta ta còn chưa làm xong.”
Lục Hiên vừa cởi quần áo mặc trong nhà, vừa nói: “Hôm nay ta lấy danh nghĩa hội học sinh tổ chức một hội giao lưu học tập, ở quán cà phê “Vườn hoa không trung” thuê một phòng lớn, hẹn mười học sinh trong top 10 giao lưu trao đổi kinh nghiệm học tập cùng tâm đắc của bản thân, ngươi cùng đi đi, sẽ có ích với ngươi.”
Mục Xán kinh ngạc mà mở to hai mắt, Lục Hiên này không cần cố sức cũng có thể chiếm được vị trí đầu bảng, còn cần cùng người khác trao đổi kinh nghiệm học tập để tiến bộ sao? Có lẽ là hội học sinh quá buồn chán đi?
Trong lúc hắn đang mờ mịt, Lục Hiên đã đổi xong quần áo tới kéo hắn, “Tiểu ngốc qua, nghĩ cái gì đấy? Mau mặc áo khoác vào, chúng ta đi.”
“Nga.” Mục Xán nhận áo khoác Lục Hiên đưa qua, nghi hoặc nói,“Mới?”
“Ân, cái kia của ngươi bị ta bỏ vào máy giặt hỏng rồi, ta liền vứt đi, cái này đền cho ngươi.”
“Nga.”
Mục Xán không hề hỏi nhiều nữa, mặc áo khoác mới vào, theo Lục Hiên ra cửa, ngồi xuống đi giày.
Ngoại trừ đồng phục của trường ra, quần áo của Mục Xán đều là hàng giá rẻ nữ nhân kia từ hàng rong vỉa hè hoặc là cửa hàng nhỏ trong chợ mua về,chế tác cùng vải vóc đều vô cùng thô kém. Từ sau khi cùng Lục Hiên ở cùng nhau, quần áo của hắn bình thường đều phát sinh chuyện bị máy giặt làm hỏng —- đương nhiên, loại tình huống này Mục Xán thật ra chưa từng tự mắt chứng kiến, mỗi lần khi hắn biết đến, đều là khi Lục Hiên đã đem “quần áo bị máy giặt giặt hỏng” kia ném đi rồi.
Dần dà lâu ngày, mở tủ quần áo ra, ngoại trừ đồng phục Mục Xán có thể thấy ra, những cái khác hầu như đều là những nhãn hiệu nổi tiếng Lục Hiên “đền” cho hắn, cho nên những người không biết nội tình còn cho rằng Mục Xán cũng là hài tử đến từ nhà giàu có.
Có điều Mục Xán đối với những thứ này không hề có cảm giác, ở một số mặt,phản ứng của hắn thực sự vô cùng trì độn, đối với hàng hiệu hay không phải là hàng hiệu, hắn càng không hề có khái niệm. Chỉ là Lục Hiên đã án theo số đo của hắn mua quần áo, nếu như không mặc, cũng là lãng phí, mà chuyện lãng phí này, hắn từ bé đã không làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT