Lục Hiên ngồi ở trong phòng bếp, tắt đèn, không nói một tiếng mà xem phim, cách không xa bên cạnh hắn đang im lặng mà đặt một cái điện thoại di động.
Nếu như người nhà Mục Xán sốt ruột tìm hắn, hiển nhiên rất nhanh có thể từ chủ nhiệm lớp hoặc là bất luận một bạn học cùng lớp nào, hỏi thăm được chuyện ở trường Mục Xán chỉ có mình hắn là bằng hữu, hiển nhiên sẽ gọi điện đến hỏi hắn. Cho nên hắn chờ,đã chờ thẳng đến đêm khuya, vẫn không thấy Mục gia gọi điện thoại đến.
Khuôn mặt hắn dần dần trở nên tối xuống giống như bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng sâu như thế, ở trong ánh sáng chập chờn của màn hình TV, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn cũng có chút mù mịt mơ hồ.
Lẽ nào, thiếu niên trong phòng kia bỏ đi, lại không hề mang đến cho người trong nhà hắn một chút hoang mang nào sao?
Tâm hắn dần dần lạnh xuống. Nhớ tới lúc còn rất rất nhỏ, hắn chạy theo chị gái,còn có bằng hữu của chị cùng nhau chơi trốn tìm, hắn trốn ở sau một bồn hoa cành lá um tùm,thế nhưng về sau, những người đó lại quên đi tìm hắn, hắn trốn trốn liền ngủ, vừa tỉnh lại, trời đã gần tối đen rồi.
Hắn vừa lạnh vừa đói vừa tê dại mà từ trong bụi hoa chui ra, đầy bụng tủi thân về nhà, phát hiện chị và ba ba lại đang ha ha cười đuổi bắt nhau vui đùa, thấy hắn tiến vào chỉ nói hắn một câu:“Sao lại ra ngoài chơi đến muộn như vậy?”
Mà mẹ hắn cũng chỉ là cười nói một câu: “Xem đi, ta đã nói Hiên nhi nhà ta rất hiểu chuyện, không cần người bận tâm nhất, vừa đến giờ cơm tối tự nhiên sẽ trở về.”
Hắn nhếch miệng, gắt gao nhịn xuống mới không làm cho nước mắt rơi ra. Từ sau một lần đó hắn liền không bao giờ chơi trốn tìm nữa, bởi vì hắn biết, sẽ không có người tìm hắn. (L: Haizzzz, bạn công của chúng ta cũng đáng thương không kém a)
Chính vào lúc này, tiếng chuông 《Zhiailisi》 (một bản nhạc của Beethoven) đột ngột vang lên, Lục Hiên ngừng trong chốc lát, mới cầm lấy điện thoại nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại một chút, tiếp đó nhấn nút nói chuyện: “Xin chào, xin hỏi vị này là?”
“Ngươi là bạn cùng lớp của Mục Xán sao? Ta là cha Mục Xán, Mục Xán hắn hiện tại ở cùng với ngươi sao?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trung niên trầm thấp có chút lo lắng, đồng thời còn kèm theo tiếng hà hơi nặng nề, nghe ra được, hắn hẳn là ở bên ngoài trong buồng điện thoại công cộng gọi điện.
Lục Hiên khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười ý vị khó hiểu, thanh âm nghe lên tao nhã hữu lễ giống hệt hắn ngày trước, không có một chút khác thường: ” Thì ra là thúc thúc a, đúng vậy, ta chính là bạn cùng lớp của Mục Xán – Lục Hiên, hắn hiện tại ở nhà của ta,đang ngủ, ngươi không cần lo lắng.”
Đầu kia điện thoại truyền đến sự im lặng vô tận,nhưng mà Lục Hiên biết hắn không cúp máy, cho nên chỉ là lẳng lặng chờ.
“Ngươi gọi hắn dậy nghe điện thoại.” Thanh âm lần nữa vang lên, lần này nghe rõ ràng có cứng nhắc và tức giận.
Lục Hiên vẫn thản nhiên nói: “Thúc thúc, việc này e rằng không thích hợp, hắn hiện tại ngủ rất đâu, hay để ngày mai đi, hắn tỉnh lại ta sẽ bảo hắn gọi điện thoại về nhà.”
Thấy một hồi không đáp ứng, hắn lại tiếp tục nói, “Hắn hôm nay không biết bị ai đánh, trên người đều là vết thương, cánh tay đầy vết thâm tím xanh đen, lại ở bên ngoài chịu gió lạnh một ngày, hiện tại có chút cảm lạnh phát sốt, cho nên ngủ rất sâu.”
“Hắn….bị sốt?” Đầu kia điện thoại truyền đến một tia mơ hồ không xác định.
“Ân, có điều hẳn là không có gì quá đáng ngại.”
“Nga, vậy là tốt rồi, vậy hôm nay cũng đã muộn, không tiện quấy rầy ngươi nữa,để hắn trước ở nhà ngươi ngủ một đêm đi, ngày mai lại gọi hắn về nhà là được rồi.”
Lục Hiên lập tức nói: “Thúc thúc, ngày mai hắn cũng không trở về, hắn nói muốn ở nhà ta vài ngày, người xem có thể chứ?”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, mới nói: ”Cũng tốt.” Sau đó liền cúp máy.
Lục Hiên ném di động,vừa giương mắt nhìn, trên màn hình nam diễn viên chính kia vừa vặn bất lực mà đứng ở đầu đường dưới cơn mưa lớn, trên mặt toát lên sự bàng hoàng không nhà để về.
...
...
Mặt trời lên cao, Mục Xán mơ một giấc mơ, trong mơ hắn lại nhớ tới khi còn bé, cha mẹ làm việc xong về đến nhà, cha ngồi ở trên sô pha vừa xem báo giấy vừa xem TV, mà hắn thì ghé vào cửa phòng bếp, giương một đôi mắt to nhìn mẹ bận bận rộn rộn ở bên trong.
Mẹ thỉnh thoảng quay đầu lại hướng hắn cười một cái, “Tiểu Xán, đói bụng sao? Qua đây ăn mấy món này trước.”
Hắn cuối cùng lắc lắc đầu, không nói.
Mở mắt, ngửi thấy hương vị nhàn nhạt trên chăn, nhìn ánh nắng xuyên qua tấm rèm lụa trắng rơi trên sàn nhà, hắn đột nhiên sâu xa giương lên khóe miệng, không biết là mỉm cười hay đang tự giễu.
Lục Hiên đang ngồi ở sô pha phía trước cửa sổ, ôm notebook xem gì đó, nhận thấy được động tĩnh của người trên giường, quay đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh? Có đói bụng không? Ta chuẩn bị cháo.”
Bụng Mục Xán vừa vặn lúc này thì “ùng ục” mà kêu lên, hôm qua cả ngày không ăn cái gì, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.
Lục Hiên đem notebook đặt ở trên sô pha, cười đi qua, cúi người xuống, quỳ gối lên tấm thảm hình chữ nhật màu trắng bên giường, khẽ xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Chờ ta.”
Chỉ chốc lát sau, Lục Hiên đã bưng bát cháo đi vào, lúc này Mục Xán đã ngồi dậy, đang chuẩn bị mặc quần áo, Lục Hiên vội vàng bước lên phía trước buông bát cháo xuống, đè hắn lại, “Không được ngồi dậy, ngươi sốt cả đêm, ta cho ngươi uống thuốc hạ sốt, sáng sớm đo lại cho ngươi, nhiệt độ còn chưa có giảm đâu, hôm nay cứ nằm hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Vừa nói, vừa cầm gối đặt ở sau lưng hắn, xác định đã bố trí ổn thỏa, mới lại bưng bát cháo lên, đưa đến tay Mục Xán.
Mục Xán ngửi mùi cháo dường như rất thơm ngon, bụng càng kêu réo rắt, đưa tay tiếp bát cháo không rên một tiếng liền ăn, trong suốt quá trình này, Lục Hiên an vị ngồi ở bên giường nhìn hắn,trong ánh mắt luôn có một loại sủng nịch không thể nói rõ.
Mục Xán bị hắn nhìn chăm chú đến dần dần có chút không được tự nhiên, trên mặt cũng giống như bị đốt cháy, hiện lên một tầng ửng đỏ hơi mỏng, sau khi ăn xong hắn muốn cầm bát đặt lên tủ đầu giường, Lục Hiên lại nhanh hơn hắn một bước, tiếp lấy cái bát, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Sau khi thay hắn dịch góc chăn, mới xoay ngươi đi ra khỏi phòng.
Mục Xán dựa vào cái gối đầu giường, ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Đột nhiên, hắn đối với căn phòng này của Lục Hiên sinh ra một cảm giác thèm muốn trước nay chưa từng có.
Lục Hiên tuy rằng cũng là một mình, nhưng hắn lại có một không gian riêng của chính mình, bị tổn thương hắn có thể quay trở lại nơi này, còn có một quản gia riêng vì hắn phục vụ, thay hắn quét dọn phòng, làm cơm giặt giũ….Mà mình thì sao? Thế giới to lớn nhưng lại không có chỗ cho hắn dung thân, từ “nơi kia” đi ra, hắn chỉ có thể lang thang ở đầu đường, trong túi áo ngay cả lộ phí đi nhà ông bà ngoại cũng không có.
...
...
Cảm cúm của Mục Xán tới nhanh, đi cũng rất nhanh, đến ngày thứ ba liền hoàn toàn không sao rồi, nhưng hắn lại một điểm cũng cũng không có ý muốn về nhà, Lục Hiên đương nhiên vui tay vui mắt, không có khả năng khuyên hắn trở về.
Hai người ở trong thư phòng, cùng nhau làm bài tập, đọc sách, trong thời gian này Lục Hiên còn đảm nhiệm làm gia sư cho Mục Xán, giúp hắn bổ sung một ít kiến thức, khi tới buổi chiều, hai người thường lại ôm bóng đến sân bóng rổ trong tiểu khu chơi vài trận. Các chủ hộ trong tiểu khu đa phần đều mua biệt thự ở bên ngoài, nhà cửa ở đây đều để không, chỉ dùng để biểu thị cho thân phân và địa vị của bọn họ. Bởi vì người thực sự sống ở đây cũng không nhiều, hơn nữa đại đa số lại là thương nhân trung niên thành đạt, cho nên trên sân bóng rổ hầu như không có người khác, trái lại, lại thuận tiện hơn cho hai người. Có đôi khi còn có thể chạy đến bãi bóng trong công viên gần đó đá một trận.
Qua một năm, Mục Xán lại cao lên một ít, xem chừng là tiến vào kỳ phát triển chiều cao cuối cùng. Mà Lục Hiên mặc dù chỉ cao thêm 2 cm, nhưng vẫn là cao hơn Mục Xán, chỉ là chênh lệch đã rất khó mà phân biệt. Lục Hiên thường cười nói: “Vóc người của ngươi trái lại cao lên nhanh a, đều đã nhanh cao đến gần bằng ta, áp lực thật lớn.”
Mục Xán ở tại nhà Lục Hiên đã một tuần, hôm nay là 14 tháng giêng, ngày mai chính là tết nguyên tiêu rồi, sau khi làm xong bài tập theo lệ mỗi ngày, Lục Hiên hỏi hắn: “Ngươi có muốn đi về một chuyến không? Ta xem trong nhà ngươi có lẽ sẽ lo lắng cho ngươi.”
Mục Xán mặt không biểu tình nói: “Không cần.”
Qua một hồi lâu mới lại nặng nề mà mở miệng, “Hắn sẽ không lo lắng.”
Lục Hiên sủng nịch mà xoa xoa đầu hắn, Mục Xán vẫn như thường “Ba” một cái mà đẩy tay hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con tràn đầy ý không vui.
Lục Hiên nhìn vậy buồn cười, nói: “Hay là ta cùng ngươi về? Ngươi với cha ngươi, cãi nhau đúng không?”
Nhiều ngày như vậy, Mục Xán một câu cũng chưa từng cũng Lục Hiên nhắc tới sự tình trong nhà, cũng không nói vì sao hắn bị đánh, lúc này lại đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “Ta đi về đây.”
Lục Hiên nghe hắn nói đi về, trong lòng lại toát ra một ít ý không vui, lập tức hỏi: “Buổi tối có trở lại không?”
Mục Xán dừng một chút, gật đầu, nói: “Được.”
Lục Hiên lại vui vẻ mà nở nụ cười, một phen nắm ở đầu vai hắn, ôn nhu mà nói: “Có ngươi cùng ta thật tốt. Ngươi có thể từ ký túc xá dọn qua đây ở cùng ta hay không? Một mình ta…..rất cô đơn lạnh lẽo a.”
Mục Xán do dự một hồi, liền gật đầu, “Ta giờ về nhà trước đã.”
Lục Hiên một phen đem hắn ôm vào trong lòng, gắt gao ôm một hồi lâu mới buông ra, lại xoa xoa đầu hắn: “Trên đường đi cẩn thận. Có muốn ta đưa ngươi đi hay không?”
Mục Xán lắc đầu: “Không cần.” Nói xong liền đi tới trước tủ giày đổi giày, mở cửa đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT