Nắng hè chói chang, giữa trưa trời nóng như đổ lửa. Ve sầu dưới ánh nắng gay gắt thả sức kêu ra rả. Ven đường rất hiếm người đi lại, thành Khúc Giang dưới cái nóng khốc liệt nơi nào cũng trở nên xơ xác.
Vào độ ấy, trời không đoái hoài đến người, người không khác gì rơm rác. Hai nước Ngô Sở đánh nhau, chỉ sau một cuộc chiến, thương vong mấy vạn người. Lỗ Tĩnh Vương lại dấy binh đánh đằng đông. Con trai Lan Tuân của Gia Nam Vương nếm mật nằm gai, gầy dựng quân đội vài năm nay, giờ binh đông tướng mạnh, rục rịch chuẩn bị đánh; chiến sự nơi tiền tuyến đang rất dữ dội, Lang Gia quân liên tục cấp báo, thúc giục Tần Lan Khê mau chóng quay về thái ấp.
Người trong trà quán bàn tán, mấy hôm nay chẳng thấy tay bán hàng rong chuyên luồn đường lách hẻm kia đâu, chắc là bị bắt đi lính rồi. Nơi nào cũng nhuốm khói lửa binh đao, chỉ nghe câu một vị tướng thành danh luôn đi cùng vạn bộ xương khô, xưa nay chinh phu được mấy ai chiến thắng trở về?
Nghệ nhân hát rong trên tửu điếm gõ nhịp phách, cau mày nhẹ than, “Khi được, chỉ có dân khổ. Lúc mất, cũng chỉ có dân chịu khổ.”
Tần Lan Khê bị chạm đúng nỗi lòng, khép quạt lại, lắc đầu liên tục, “Thà làm ngọn cỏ ven đường, còn hơn làm người thời loạn.”
Hách Liên Phong nhẹ nhàng nắm tay y, “Khi nào chúng ta lấy được Doanh châu, sẽ là lúc thiên hạ thái bình.”
Kẻ trộm cắp thì bắt phải xử tử, quân cướp quyền bính ngược lại trở thành chư hầu. Trong lòng bỗng nhớ đến những lời hiên ngang của Hàn Thiền, khói lửa ly lạc là ai dấy lên, là ai hun đúc? Là quỷ? Là yêu? Là ma? Hay chính là… người?
Phó Trường Đình lặng thinh, tay nâng chén trà, khuôn mặt nghiêm nghị không hề khoác lên vẻ từ bi thường thấy ở người xuất gia. Lơ đãng ngó ra ngoài, bỗng thoáng thấy một cái bóng cao lêu nghêu chạy hộc tốc dưới lầu. Đó chẳng phải là…
Đứng bật dậy, khuôn mặt đóng băng của đạo giả chợt bừng tỉnh. Bất giác để lộ một thoáng cân nhắc.
Ông chủ quán già cả gà gật phía sau bàn sổ sách. Ngoài cửa quán trọ vắng teo như chùa bà đanh, trong quán không một bóng người. Bàn ghế cũ kỹ trơ mình nơi đó, cảm nhận bóng thời gian lặng lẽ lướt qua.
Cạnh cửa chường ra một khuôn mặt nhọn choắt. Cái bóng nâu vàng nhoài người bên ngoài quán trọ xập xệ, cả người dính chặt vào tường, như muốn biến thành cái bóng đen in trên vách, “Sao lại bắt ngộ làm chuyện này hở trời?”
Hạnh Nhân rất sầu muộn, “Trời nóng nực muốn chết… giời ạ, chủ nhân thật biết cách hành hạ người khác.”
Yêu quái chuyên tâm ngó trộm vào trong quán không hề hay biết trên mặt đất xuất hiện thêm cái bóng nữa. Phó Trường Đình im ru bà rù đứng sau lưng gã. Đạo sĩ trời sinh tính cổ hủ, cho dù đã hạ sơn vẫn không vứt bỏ nề nếp đạo gia. Trời nắng nỏ, y vẫn mặc đạo bào chỉn chu kín bưng bưng từ trên xuống dưới, ống tay áo dài quá đầu gối, đạo quan cao nghệu, nút thắt gài đến tận cằm. Y không hề sợ nóng, đứng dưới thái dương hừng hực, có phần thích thú nhìn con thỏ tinh đang lo lắng mà xoa tay giậm chân, sốt ruột đến độ mồ hôi nhỏ tong tỏng.
“Ai mà biết phòng gã đạo sĩ đó ở đâu? Nếu lỡ gã muốn bắt ngộ, ngộ biết làm sao bây giờ… Ai ai, tất cả là tại Sơn Tra! Giỏi lắm, muốn ăn bánh bao ngọt hả? Chết nghẹn đi!” Kéo tay áo lên, cẩn thận chà lau hai cái răng vàng. Hình như có gì kỳ kỳ, tự nhiên sau lưng gió lạnh dữ. Hạnh Nhân bất an quay đầu lại, “Mèn ơi…”
Người lảo đảo, mông chấm bậu cửa. Con thỏ tinh gầy như que củi giơ hai tay lên bảo vệ riết ráu cặp răng cửa quý của gã, “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”
“Chủ nhân ngươi tìm ta?” Nghe những lời lẩm bẩm vừa rồi của gã, Phó Trường Đình hỏi. Phàm là yêu ma quỷ quái, nhìn thấy y đều có phản ứng thế này. Phó Trường Đình thấy mãi thành quen. Chỉ có người kia… Hàn Thiền, dường như chưa bao giờ thấy nỗi sợ dâng trong mắt y, cho dù sấm sét đánh chín tầng mây, cho dù kề kiếm sát cổ họng. Chỉ có càn rỡ cười ngất ngưởng, chỉ có lạnh lùng nhìn chằm chằm, chỉ có hùng hồn phản biện, khi nhã nhặn, khi quá khích, khi tâm sự trùng trùng, người nọ có rất nhiều biểu cảm ngược ngạo, duy chỉ có sợ hãi là không.
“Ngộ, ngộ, ngộ…” Con yêu mặt mày vàng xỉn cố gắng bò dậy, nhưng không được như ý. Run run lấy trong tay áo ra một cái mặt ngọc bích xỏ dây bằng tơ tằm, đưa lên trước mặt Phó Trường Đình, “Chủ nhân nhà tôi sai tôi đến giao cái này.”
Hoa tai bằng ngọc bích, chạm trổ hình lá sen sống động, cánh hoa e ấp, một con cóc bé xíu ngồi trên lá. Người thợ rất khéo tay, tạo hình tinh tế, không giống vật bình thường ở nhân gian.
“Vốn là một cặp. Tiểu công tử nhà này có một cái, còn đây là, là của đứa nhỏ kia.” Thấy Phó Trường Đình lặng người nhìn, Hạnh Nhân thở một hơi dài, “Chủ nhân nói, dầu gì cũng nên giữ một vật làm kỷ niệm.”
Thở phào, rốt cuộc đã truyền đạt xong những gì chủ nhân dặn. Hạnh Nhân chật vật đứng lên, không đợi Phó Trường Đình đáp, co chân búng một cái, người đã mất tăm.
Đạo giả ngẩn ngơ đứng đấy, suy tư hồi lâu mới cúi đầu, trịnh trọng giắt vật ấy bên hông. Chiếc hoa tai hình lá sen nhẹ nhàng lóe sáng dưới ánh nắng chói mắt, tuy nhỏ bé nhưng bộc trực thẳng tâm can, thật giống đôi mắt đứa bé kia, đôi mắt bé con cóc tinh do Hàn Thiền dùng tiêu trúc hóa thành đêm ấy.
Gã bán hàng rong luôn cười cầu tài với mọi người đến giờ vẫn bặt tăm, bà thím hay soi mói nhà bên cứ lải nhải với Tần Lan Khê miết, độ rày không thấy tay lái buôn thường xuyên qua lại giữa kinh thành và Doanh châu đâu, “Bên ngoài loạn quá sức, không ai dám xớn xác.”
Vương gia tốt tính rất kiên nhẫn tám chuyện với bà ta. Người đàn bà chân chất miệng cắn hạt dưa, cất giọng sang sảng, “Ôi dời, thấy bán vải nhiều năm vậy thôi chứ mới có mười chín hà! Điểm nào cũng duyệt, tự nhiên có nguyên nốt ruồi đen chà bá trên mặt, phá tướng thằng nhỏ đi. May mà là nam, là nữ chắc ê sắc rồi. Ha ha, nhân vô thập toàn, đời làm gì có ai hoàn hảo. Thời buổi giờ ai cũng như ai, không bị gì là tốt rồi, mọi sự rồi cũng sẽ qua thôi. Đợi đến ngày ông trời chịu mở mắt, không còn chiến tranh nữa thì tốt quá. Không biết tôi có phúc đợi đến ngày đó nữa không.”
Tần Lan Khê cười, đứng dậy pha trà cho bà ta, “Tuổi thím còn trẻ mà.”
Thừa lúc bà cô không để ý, y quay đầu lại liếc về phía bên này, nhướn mày háy mắt một cái, kèm theo nụ cười láu lỉnh.
Nhà trọ ế khách, cả gian phòng lớn chỉ lác đác vài vị khách ngồi nghỉ chân. Trời ngả dần về tây, thời tiết nóng nực oi ả rốt cuộc cũng được gió xua đi, ngọn gió thổi hiu hiu trước cửa, người ngồi trong quán cũng thấy man mát.
Hách Liên Phong cười làm mặt trêu y, chỉ có mỗi Phó Trường Đình lạc quẻ giữa trò đá mắt qua lại. Đại tướng quân trăm trận trăm thắng cùng với Lang Gia Vương là đôi bạn nối khố. Năm chín tuổi, Tần Lan Khê nhặt được Hách Liên Phong sắp chết đói bên vệ đường, từ đó Hách Liên Phong trở thành cái bóng của Tần Lan Khê. Sớm tối bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, tuy nói là chủ tớ, nhưng không khác gì tri kỷ. Dù là trên chiến trường, trong vòng trăm bước, có Tần Lan Khê ắt có Hách Liên Phong. Đám người ngồi lê đôi mách còn rỉ tai rằng, hai người họ ở chung một lều.
Mặc cho người ta nói gì, bọn họ cũng chẳng buồn để tâm. Nắm tay, bá vai, làm đủ trò thân mật coi thiên hạ như củ khoai.
“Bọn họ nói rằng, bản vương tồn tại vì người trong thiên hạ. Thật ra, so với thiên hạ, bản vương muốn một lần được là chính mình hơn.” Trước khi đi, Tần Lan Khê nhẹ nhàng nói với Phó Trường Đình, kèm theo nụ cười hiền từ, “Có thể không quá ba năm nữa, Thần Châu[1] sẽ thống nhất, lòng người quy thuận. Không còn ai phải chịu cảnh loạn lạc, hưởng thụ cuộc sống thái bình. Chỉ là, Tần Lan Khê sẽ không còn là Tần Lan Khê nữa.”
Đôi mắt xưa nay sáng ngời bỗng chốc hóa ảm đạm, nhưng chỉ trong giây lát, lại chan chứa ý cười, “Nhưng mà, cho dù thế nào, Hách Liên cũng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không? Đạo trưởng người có khả năng bói toán, có thể bói cho bản vương một quẻ không?”
Phó Trường Đình vội vã né ánh mắt của y, “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Đạo trưởng? Trường Đình?”
Chợt hoàn hồn, người Phó Trường Đình chững lại, ánh mắt ngỡ ngàng, “Ừ?”
Hách Liên Phong siết trường đao giắt bên hông, lưỡng lự, “Sao vậy? Chưa bao giờ thấy đạo trưởng thất thần thế?”
“Không có gì.”
Tướng quân danh tiếng lẫy lừng, vóc người cao lớn vạm vỡ, tương xứng với khuôn mặt cương nghị, bao năm luyện võ cùng chinh chiến sa trường, chỉ cần nhíu mày, cho dù không phát uy cũng thấy oai, so với vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ của Tần Lan Khê càng oai muôn phần, “Vừa hay đêm trăng sáng. Đạo trưởng, chúng ta luận bàn một phen không?”
Phó Trường Đình ngó ra cửa sổ, trời đã lặn hẳn về tây, trăng sáng nhô lên cao, “Không được. Bần đạo phải xuất môn một chuyến.”
Hách Liên Phong tỏ ra nghi hoặc. Phó Trường Đình không nhiều lời nữa, nâng chén trà trong tay uống cạn, chỉnh đốn lại áo mũ, rồi phiêu diêu rời đi.
[1] Thần Châu: chỉ Trung Quốc.
Hai bên hồ Lâm liễu rũ thướt tha, phía sau hàng liễu dãy núi hùng vĩ trập trùng. Non xanh nước biếc ẩn hiện, trăng tròn vành vạnh sáng ngời.
Bên hàng liễu, dưới thạch đình, không hề có tiếng chim hót hay côn trùng rả rích, cũng không có tiếng tiêu nức nở như khóc than đêm ấy. Phó Trường Đình đứng trong đình, đối diện với hồ nước, chắp hai tay sau lưng. Hàn Thiền vẫn chưa xuất hiện, đạo giả chỉ có một mình, sắc mặt trầm tĩnh, tựa vào trường kiếm toàn tâm toàn ý chờ đợi. Trong tiềm thức, y luôn nghĩ rằng, người kia sẽ đến.
Người đến lại không phải là y.
“Đêm dài đăng đẵng, cô đơn xiết bao. Chớ phí hoài ngày lành cảnh đẹp, để thiếp múa một điệu cho đạo trưởng hòng san sẻ đêm nay.” Ấm thanh nũng nịu đáng yêu đến từ đáy hồ.
Sóng nước loang thành một vòng, mặt hồ tĩnh lặng bỗng thi nhau gợn sóng. Bọt nước bắn tung tóe, một cô gái toàn thân lụa đỏ màu hoa hồng phất phơ như ngọn gió vút lên từ mặt hồ, chân váy tựa sóng, nhẹ nhàng lướt đi không để lại vết tích.
“Đạo trưởng thật tuấn tú.” Tiến đến gần, nàng ta che miệng cười yêu kiều, cặp mày ngài, đôi môi đỏ mọng, gò má ửng hồng, đôi mắt hoa đào quyến rũ, giữa trán là một đóa hồng đỏ thắm yêu dị, “Thiếp là Ly Cơ, bái kiến chân quân.”
Uyển chuyển cúi người, tựa liễu mềm gió nâng, tựa sen thắm mưa gột.
Đôi mày Phó Trường Đình cau lại, không để ý gì đến vẻ đẹp rực rỡ như mẫu đơn của nàng ta mà quắc mắt, “Lui ra!”
Cá chép tinh tu luyện hơn năm trăm năm, dù mang dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, cũng chưa chắc không chứa chấp bụng dạ ác độc gian xảo như rắn rết.
“Đúng là một người vô tình.” Nàng ta tức khắc lộ vẻ tủi thân, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Đánh bạo tiến đến từng bước, dưới ánh trăng mồn một, bầu ngực đầy đặn lộ hơn phân nửa. Tay ngọc mềm mại như rong rêu không xương vươn đến, níu lấy tay áo của y, “Chàng ơi, cớ sao không ngó ngàng đến em?”
Giọng ngọt lịm thấu tận xương, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, tựa lan mà không phải lan, tựa xạ mà không phải xạ, nhập vào tận tâm, dấy lên lửa dục rạo rực. Ánh mắt Phó Trường Đình càng thêm lạnh lẽo, sắc mặt sa sầm, vung tay áo gầm lên, “Láo xược!”
Thanh âm như chuông bạc, phá vỡ ma âm của nàng ta, tay áo phần phật gió, nhằm ngay mặt mà đánh ra một luồng kình khí.
“Ối ——” Ly Cơ kêu một tiếng thê thảm, vội vàng bưng tay che mặt, gò má ri rỉ máu. Bất chấp đau đớn, nàng ta chỉ lộ ra sắc mặt thê lương, “Đạo sĩ ngươi thật quá nhẫn tâm!”
Chính khí Bắc Đẩu chạy quanh thân, Phó Trường Đình lạnh lùng, chưởng phát ra chỉ có sát khí, không hề có lấy nửa phần thương hoa tiếc ngọc, “Yêu nghiệt, ngươi đã hại bao nhiêu mạng người rồi?”
“Sợ là đếm không xuể.” Ly Cơ chưa kịp đáp lại, trong rừng chợt vang lên tiếng cười khẽ. Hàn Thiền từ tốn bước ra. Nãy giờ hóng náo nhiệt đã lâu, con quỷ nở nụ cười ranh mãnh, “Hay cho người tu đạo lòng không tục niệm, giai nhân trước mặt vẫn vững tựa thái sơn.”
Không quan tâm đến lời trêu chọc của y, Phó Trường Đình hừ nhẹ, ngoảnh mặt qua, cằm hếch cao để lộ vẻ lãnh đạm.
Hàn Thiền lắc đầu bước đến bên hồ, chân hơi nhấc lên, đạp sóng lướt đi, “Khổ cho Ly Cơ tỷ tỷ của chúng ta, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
“Không đến lượt ngươi xen mồm!” Hất cánh tay vươn đến của y, Ly Cơ nghiến răng hằn học.
“Vậy sao?” Sóng nước trong hồ cuồn cuộn, y chậm rãi cúi đầu, cất tiếng nói dịu dàng không kém gì động tác nâng gương mặt bị thương của nàng ta lên, xem xét với vẻ trìu mến. Dán sát bên tai Ly Cơ, Hàn Thiền chậm rãi nhả từng tiếng, “Y không phải là người mà chị có thể trêu vào. Chị nên cảm ơn bần đạo đêm nay đã cứu mạng đi, Ly – Cơ – tỷ – tỷ à.”
“Ngươi!” Nghiến hàm răng bạc, nữ tử kiều diễm tức giận đến độ mắt đỏ hoe, “Ngươi dám nói với ta như thế!”
“Tại sao không?” Quay đầu lại ra hiệu nàng ta nhìn đạo sĩ đứng ở trong đình, Phó Trường Đình sắc thái không tình cảm, hờ hững nhìn hai kẻ một yêu một quỷ trên mặt nước. Giúp nàng ta lau vết máu xong, Hàn Thiền đứng thẳng lên, lấy ra một cái khăn lụa tự lau máu trên tay mình, “Chị nên bỏ cuộc thì hơn. Trong mắt của y, cho dù chị có đẹp tựa thuyền quyên, cũng chẳng khác gì bạch cốt tinh. Mà bạch cốt tinh không chừng còn khá hơn chị, ít ra cũng không đến nỗi bị giập mũi.”
Nghe thoáng thì tưởng là quan tâm, kỳ thực đều là những câu đá xoáy, Ly Cơ tức cành hông trừng mắt, “Ngươi dám đối xử với ta vậy sao?”
“Đạo trưởng, tôi nói có đúng không?” Không buồn ngó đến cô ả kế bên đương lồng lộn, Hàn Thiền từ từ quay đầu lại, cười hỏi Phó Trường Đình.
Gương mặt thuần khiết hé môi cười, thoáng chốc lu mờ cả ánh trăng, thoáng chốc lấp kín muôn ánh sao, chỉ là một nụ cười thoảng trên môi, chỉ là một tia láu lỉnh dâng trong mắt, đã đem trọn cái đẹp trên đời hóa thành cát bụi.
Phó Trường Đình mất hết ngôn từ, lời lẽ trong miệng đều bị ánh mắt biết cười của người kia níu lại. Trong đầu chỉ có một khoảng mênh mông trống rỗng, đường nhìn ngẩn ngơ mất hồn dừng lại trên mặt hồ. Sau này, khi Phó Trường Đình đã là chưởng môn phái Chung Nam, đứng bên hồ Thái Bình đằng sau điện Lâm An ở kinh thành, vẫn không tự chủ được mà nhớ đến cảnh này, ngày này, giờ này, Hàn Thiền đứng trên hồ, đôi mắt tạc trăng rằm, nét cười như gió thoảng, sóng đã xanh như thế, khóe mắt đã cong như thế, gom hết mọi hoan hỉ vào trong một nụ cười.
Phía sau tiệm tạp hóa có một cái sân nhỏ. Trong sân không trồng hoa không mọc cỏ, không bố trí núi đá, cũng không có quỷ khí âm u, máu me loang lổ. Nơi ở của quỷ rất đơn sơ, một căn phòng toen hoẻn thiếu ánh sáng ở sau tiệm, trong phòng chỉ có vỏn vẹn một ô cửa sổ vuông vức, ngó ra có thể nhìn thấy cây ngân hạnh cao to trong sân. Dưới tán cây ngân hạnh là một cái bàn đá hình vuông, xung quanh là vài cái đôn đá thấp lè tè. Chỉ thiếu mỗi hồ nước xanh thẳm, còn lại hầu như bày trí không khác gì thạch đình bên hồ Lâm.
Y thích hồ Lâm. Phó Trường Đình ngầm suy đoán.
“Sơn Tra thích ăn quả ngân hạnh của cây này.” Hàn Thiền lơ đãng giải thích với Phó Trường Đình.
Đạo sĩ ngồi đối diện bẩm sinh không thích cười, chỉ hơi gần gật đầu coi như đáp lời.
Hàn Thiền không để ý đến sự đáp lại của y, chỉ rót rượu tự chiếu cố bản thân. Gương mặt của Phó Trường thoáng chốc có phần âm u.
“Đạo trưởng đến hồ để đợi tôi?”
“Phải.”
“Vì sao?”
Đôi môi bất giác mím chặt, Phó Trường Đình tháo món trang sức giắt bên hông xuống để trước mặt người kia. Hàn Thiền hiểu ra, đồng tử thấp thoáng một ít đắc ý, lẩm bẩm nói, “Không ngờ là đạo trưởng sẽ nhận thật.”
“Vì sao?” Y chăm chú theo dõi người kia, không muốn bỏ qua bất cứ nỗi lòng nào của người này.
Hàn Thiền điềm nhiên nhìn y, “Đối với tôi là một nỗi canh cánh, còn đối với đạo trưởng là một lời cảnh báo. Cảnh báo người chớ có giết lầm kẻ vô tội.”
Không uổng là lòng dạ của quỷ, lúc nào cũng không quên mỉa mai trái tim rắn lạnh như sắt của y.
“Cảnh báo…” Cúi đầu tự nói với chính mình, trong lòng không thể nói rõ là tức giận hay là hoang mang, ngọt mặn đắng cay cùng chua chát lẫn lộn. Đột nhiên y vươn tay ra giật lấy bầu rượu trong tay Hàn Thiền, rót đầy một chén rồi nốc thẳng vào họng, mùi vị cay nồng kích thích xộc lên đầy sảng khoái.
Hàn Thiền cười nói, “Đạo trưởng, người phá giới.”
Trong khi gò má y đã ửng hồng, ánh mắt đạo giả lại không hề có lấy chếch choáng, “Vừa rồi người cũng tự xưng bần đạo. Đạo trưởng, người cũng phá giới.”
Chả trách lần đầu gặp y cũng mặc trang phục đạo sĩ. Chẳng biết vì cớ gì, đạo giả chuyên thu phục ma quỷ, chỉ hỏi đã gây nghiệt gì, không màng đến quá khứ, bỗng có hơi hiếu kỳ về lai lịch của y. Không biết vì sao chết mà thành quỷ, không biết vì cái gì mà vẫn chấp nhất nương náu chốn nhân gian?
“A…” Bắt chước người kia giật lại bầu rượu, Hàn Thiền ngửa đầu, rượu chảy xuống miệng, đi vào cổ họng, màu hồng đào lập tức lan tràn trên mặt. Dù đã ngà ngà nhưng vẫn còn thanh tỉnh, “Vậy là đạo trưởng đồng ý nghe lời khuyên bảo của tôi?”
Phó Trường Đình ngồi ngay ngắn, hai mắt sáng ngời, không hề chớp một cái nhìn thẳng vào mặt y. Khuôn mặt anh tuấn xuất chúng, khi đứng trên kim điện là một nhân tài rường cột mang khí chất long phượng, ra khỏi triều đình là một bậc phong lưu tài tử hớp mất hồn vía người khác. Cho dù sa vào cảnh túng quẫn cùng đường, mặc quần áo vải thô cũng không xua được phong thái ung dung toát lên khắp người. Chỉ là y luôn nhất mực cố chấp, không thích xu nịnh, không cam chịu khuất phục, không viết rõ bốn chữ ‘nghiêm chỉnh đứng đắn’ lên mặt thì không chịu nổi. Cứng ngắc rập khuôn, đầu ra đầu đũa ra đũa, vô tư bộc trực, “Hàng yêu phục ma là nền tảng của chính đạo, như người nói, yêu quái cũng có thiện. Nhưng chỉ cần làm ác, bần đạo tuyệt đối không nhân nhượng.”
Y nói với thái độ nghiêm túc, từng lời từng chữ đều như rèn sắt đúc đồng, lời lẽ mạnh mẽ hùng hồn. Hàn Thiền ngừng rót rượu, mặt ngây ra ngơ ngác nhìn y. Phó Trường Đình cũng không hề lảng tránh, sống lưng thẳng đừ, ngay ngắn như chuông đồng. Đây là đáp án mà y suy nghĩ bấy lâu, yêu phải bắt, quỷ phải tróc, phàm là làm việc ác, tuyệt đối không khoan dung.
Hàn Thiền nhắm mắt, lại cạn sạch một hơi, “Làm thiện là sao? Làm ác là sao?”
Phó Trường Đình nhận lấy chén rượu, cũng uống cạn một hơi, “Thiện ác đồng thời tồn tại, có thiện tức có ác.”
“Trăm năm làm thiện, một ngày làm ác, thì sao?”
“Giết.”
“Tích đức ngàn năm, sai lầm một lần, thì sao?”
“Giết.”
“Tu hành vạn năm, dấy một ý niệm, thì sao?”
“Giết.”
Đạo sĩ thật thà như đếm thế này, nên nói là ngay thẳng hay cố chấp đây? Hàn Thiền ngà ngà say, run run giơ ngón tay, cách một khoảng điểm vào giữa mi tâm người kia, “Người, người đúng là đạo sĩ gỗ…” Vài phần giễu cợt, vài phần thở dài, vài phần thất vọng.
Phó Trường Đình mặc cho người kia cười, rượu vào đến miệng, vị cay nồng kích thích đến mấy cũng không xua tan được băng giá kết tủa trên mặt y. Con quỷ tửu lượng kém nhếch khóe miệng, hai mắt híp lại, khuôn mặt đỏ rực như ông trời con, chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong như thường, tựa chấm nhỏ lạc lõng giữa đêm đen, tỏa sáng lập lòe, không dung chứa bất cứ điều gì khác trừ một Phó Trường Đình ngay thẳng.
“Nếu như… nếu như tôi làm chuyện ác thì sao? Đạo trưởng có ngoại lệ khai ân?” Con sâu rượu nằm úp nửa người trên bàn xoay mặt qua, ngây thơ đặt câu hỏi.
Tay run run không cầm nổi chén rượu, rượu chỉ còn một ít men theo chiếc cốc sứ tráng màu trời xanh ngát sau cơn mưa, từ giữa ngón tay chảy xuống mặt bàn. Phó Trường Đình đau đáu nhìn bàn tay phải thiếu ngón áp út không trọn vẹn, vết tích đỏ thẫm vì say rượu nên trông càng chói mắt, “Không.”
Một từ thoát khỏi miệng, chắc như đinh đóng cột.
Ngoài bờ ruộng, bên hồ Lâm, mặt hồ sáng loáng như gương. Ly Cơ nhấc tay lên chậm rãi lau đi vệt đỏ sau rốt trên má, “Ta không thể trêu vào? Hừm… ngươi thì đủ sức trêu vào chắc…? Hừ!”
Nàng ta hừ một tiếng, khuôn mặt đẹp như hoa phút chốc hung hãn không khác gì bà La Sát. Nàng giơ tay, ống tay áo dập dềnh, bọt nước dưới chân đùn đùn, ngọn sóng bạc đầu nâng lên một nam thanh niên có thân hình cao lớn. Ly Cơ cười nũng nịu kéo cổ hắn, “Chỉ có chàng mới tốt thôi, tiểu lang quân của ta.”
Ngón tay vấn vít hương thơm đắm say mơn trớn khuôn mặt đờ đẫn của gã, hai mắt gã mở to, đáy mắt rỗng không một màu đen đặc quánh, không tồn tại một tí biểu cảm. Ly Cơ thỏa mãn ôm gã, cười giòn giã rồi hai người chầm chậm chìm xuống đáy hồ.
Ánh trăng như váng sương, sắc bạc dát mặt hồ, chiếu sáng khuôn mặt gã đàn ông. Lông mày rậm, mắt to, nước da ngăm đen, đáng tiếc trên má trái lại có một nốt ruồi đen to lộ, phá hỏng tướng mạo của gã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT