Editor: Ngô Thiên Di

Lâm Hiểu nghe được mệnh lệnh, đi tới trước mặt Diệp Khinh Ngôn: "Diệp tiểu thư, xin mời."

"Anh muốn làm chuyện tốt liền làm được, anh nếu muốn cứu tôi liền cứu được, nếu tôi trở lại cũng chỉ có một con đường chết đường, tôi sẽ bị tóm lại. Van cầu anh, anh để tôi làm cái gì đều được......" Diệp Khinh Ngôn biết tình cảnh của mình, cô tình nguyện đi cầu xin một người xa lạ, cũng không muốn trở lại nhìn Diệp Quốc Minh cùng Diệp Dũng xin tha, nghĩ đến vết thương trên người, cô đối với Diệp Quốc Minh sự thù hận lại thêm một phần.

Lệ Thiếu Sở hừ lạnh một tiếng: "Tôi đối với tiết mục van xin của cô không có hứng thú, Lâm Hiểu, mang đi."

" Vâng, Sở thiếu." Lâm Hiểu hướng về phía Diệp Khinh Ngôn gật đầu, đem cô từ trong chăn lôi ra ngoài, vác nhẹ lên vai, đi qua bên người Lệ Thiếu Sở, chỉ nghe cô kêu to: "Anh quá máu lạnh! So với cái người không xứng chức phụ thân của tôi còn máu lạnh hơn!"

"Máu lạnh? Thân phận con gái riêng khiến cô sống không nổi có phải không? Cô có phải là rất hận Diệp Quốc Minh?"

Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc nhìn Lệ Thiếu Sở, kinh ngạc nói: "Anh biết cha tôi?"

Bị Lâm Hiểu vác lên vai Diệp Khinh Ngôn, tóc tai rối bời, nhìn người đàn ông đều là lộn ngược, cô đầu váng mắt hoa mà nhìn người đàn ông hắc ám ở dưới ánh đèn phát sáng, ý thức dần dần rõ ràng lên.

"Sở thiếu, có muốn hay không trước tiên hãy buông ra?" Lâm Hiểu hỏi.

Lệ Thiếu Sở chớp mắt, Diệp Khinh Ngôn bị đặt trên sàn nhà. Nhìn cô đi chân trần trên đất, trên mu bàn trắng nõn còn có một vết thương màu đỏ, hắn quay mắt đi, lời thề son sắt nói: "Tôi còn có thể so vừa nãy máu lạnh hơn tàn khốc hơn, nếu như cô muốn ở lại, chúng ta nên làm cái giao dịch ba."

Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc nhìn người đàn ông, hắn mới vừa nói phải là giao dịch à? Đó là có ý gì?

Tại căn phòng lớn bên trong của Diệp gia, Diệp Quốc Minh mặc áo ngủ tơ tằm tức giận ở trong phòng khách đi tới đi lui, không nghĩ tới vẫn để cho cô chạy. Sốt ruột tức giận nhìn chằm chằm Diệp Dũng ở một bên: "Mày là làm việc như thế nào, còn có thể làm cho nó chạy thoát, mày bảo tao làm sao cùng Phó tiên sinh bàn giao!"

"Đại ca, không phải lỗi của em. Vì sợ nó chạy trốn còn mang theo mấy mấy anh em, ai biết nửa quãng đường lại giết ra cái Trình Giảo Kim, hắn nói hắn là Sở thiếu tập đoàn Lệ Thị, trong tay còn có súng, em àm sao còn có thể lo lắng được cho người khác, trước tiên bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng." Diệp Dũng nói, trên mặt mang theo tia khủng hoảng, một bộ dáng bị dọa cho phát sợ.

"Phế vật! Nói không chắc hắn là lừa ngươi...... Chờ chút, mày nói là Sở thiếu, lẽ nào là Lệ Thiếu Sở?" Diệp Quốc Minh nghi hoặc mà nhìn Diệp Dũng, đối với hắn bán tín bán nghi.

"Đúng đấy đại ca, em nói tới có thể đều là thật sự." Diệp Dũng bình tĩnh nói, một bộ dáng cẩn thận từng ly từng tý.

Diệp Quốc Minh trên mặt lóe qua một tia giảo hoạt: "Mày nói tiểu Ngôn sao có thể biết được Lệ Thiếu Sở? Không thể, nó vẫn luôn ở trong đại học cố gắng học tập, làm sao vừa gặp có thể nhận ra được thân phận của người đàn ông Lệ Thiếu Sở đó."

"Đại ca, em xem là cái tên họ Lệ kia quản việc không đâu, em đã nói cho tài xế của hắn thân phận của đại ca."

"Mày nói cái gì, tao không phải đã nói là không muốn nói lung tung ở bên ngoài à." Diệp Quốc Minh lo lắng mà hỏi.

Diệp Dũng nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, lo lắng nhìn phản ứng của đại ca.

"Nha, xem ra Lệ Thiếu Sở hẳn phải biết tiểu Ngôn là con gái của tao...... Mày đây là......" Diệp Quốc Minh vừa muốn phát hỏa, một cái tát muốn đi tới đập vào mặt hắn, nhưnh trong đầu bỗng nhiên lóe lên, nghĩ đến một cái ý kiến hay.

"Đại, đại ca...... Anh có thể tuyệt đối không nên đánh vào mặt em." Diệp Dũng tức giận gào thét gầm gừ.

"Sự tình đã phát sinh...... Cũng không phải đều là chuyện xấu, nếu như ta chủ động đi tìm Lệ Thiếu Sở có thể hay không......." Diệp Quốc Minh đa mưu túc trí trong đôi mắt lộ ra tất cả tia đắc ý.

Diệp Dũng nhìn dáng vẻ đắc ý của đại ca, nghĩ đến hắn cũng là hơn năm mươi tuổi người, còn cáo già khiến người ta không dám tới gần, thực sự là càng già cũng lợi hại. Nghĩ đến nha đầu tiểu Ngôn kia được Lệ Thiếu Sở cứu đi, trong lòng không nói ra được khó chịu.

Bên này vừa dứt lời, lầu hai phát sinh tiếng bước chân nhè nhẹ, Diệp Quốc Minh liền nhìn thấy người phụ nữ phong tình vạn chủng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Nha, Diệp phu nhân xuống đây, không phải là đang đắp mặt nạ à?"

"Các người quá ầm ĩ, thời gian của tôi tới trước, con gái còn đang đắp mặt nạ. A Dũng cậu mới vừa nói cái gì, không tìm được tiểu tiện nhân à?" Hoàng Mộng Vân nhìn chằm chằm Diệp Dũng, bà mất hứng khinh bỉ một chút.

"Mộng Vân, tăm tích của tiểu Ngôn anh ngày mai để Diệp Dũng xác nhận, đến thời điểm đấy nói không chắc có một lại có trò hay có thể diễn ra."

"Quốc Minh, nhưng là anh đã đáp ứng em, mua cho con gái bảo bối của chúng ta bộ lễ phục Milan riêng để đính, anh có thể đừng quên." Hoàng Mộng Vân giả tạo nói, mặt mày ở giữa đều là phong tình vạn chủng, hiển nhiên không đem Diệp Dũng như vậy ở trong mắt, bàn tay không ngừng mà đánh vào lồng ngưc Diệp Quốc Minh.

"Biết rồi, bảo bối của anh, anh sẽ mua cho con gái bảo bối của chúng ta, tất cả đều mua những thứ tốt nhất."

Hoàng Mộng Vân nghĩ đến người đàn bà tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhân, nếu không là nah đầu tiểu Ngôn kia còn có giá trị lợi dụng, đã sớm đem hai mẹ con các ả từ Tấn Thành đuổi ra ngoài. Nhìn người chồng Diệp Quốc Minh với vẻ mặt nịnh nọt, bà không thể làm gì khác hơn là dịu dàng mỉm cười với hắn.

Diệp Dũng nhìn tình cảnh ghê tởm buồn nôn trước mắt, nhất thời cúi đầu, thật là không có nghĩ đến đại ca cũng thật là càng già càng dẻo dai khỏe mạnh, cùng người trẻ tuổi học được cái kia một thủ đoạn dỗ dành phụ nữ, thực sự là hắn ít nhiều cũng muốn học một chút ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play