Sáng sớm sau đêm đầu, người nào tỉnh dậy trước đều là chuyện tốt, có thể nhân lúc người kia còn đang ngủ say mà nghĩ lại chuyện đêm qua, điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

Nhưng hai người lại đồng thời tỉnh lại, vừa tỉnh đã liền nhận ra – người đang khoả thân ngủ cùng mình.

Dung An Trúc còn gối lên vai Tiêu Luân – trước kia cùng với bạn qua đêm chưa từng xảy ra tình huống này – chân hai người vẫn còn dây dưa một chỗ, lại đồng thời ăn ý nhìn trần nhà, cùng nhau trầm mặc.

Cảm giác thoả mãn lan từ eo đến toàn thân.

“Thích muốn chết”. Cuối cùng Tiêu Luân mở miệng.

“………” Dung An Trúc chuyển thân, bên miệng mang theo ý cười. “Lần sau cho cậu càng thích”.

Tiêu Luân nhướn mi.

“Lần sau, tôi ở trên”.

Qua kỳ nghỉ năm mới, nhân viên của Khao Trúc Văn Hoá trở về công ty lại phát hiện Tiêu tổng nhà mình hình như đang trốn Dung tổng. Nhưng mà, sao có thể như vậy? Cảm tình hai người thâm sâu, bình thường đi đường ăn cơm đều có nhau, Tiêu tổng không phải còn ở nhà Dung tổng sao?

Chẳng lẽ lúc đón năm mới đã xảy ra chuyện không thể cho ai biết?

Chuyện không thể nói cho ai biết đã xảy ra trước lễ mừng năm mới một tuần, nhưng cũng chỉ có vẻn vẹn một lần duy nhất ấy.

Lần đó sau khi nghe Dung An Trúc nói xong, Tiêu Luân trợn mắt, dần dần nhích khỏi cơ thể ấm áp của Dung An Trúc.

Dung An Trúc không biết nên khóc hay nên cười, cũng không ngăn cản, chính là rất có kỹ xảo tán tỉnh vỗ vỗ hai cái lên bụng Tiêu Luân, sau đó xoay người xuống giường.

Ngày thứ hai, Dung An Trúc trở về trấn nhỏ ở quê nhà, đến chùa dâng lễ cùng với các hoà thượng sư phụ.

Cho dù là trời đông giá rét, cho dù là tết âm lịch, buổi sáng bốn năm giờ vẫn phải thức dậy nghe kinh, ăn ở cũng rất giản dị, Dung An Trúc ở thành thị đã ngâm qua quá nhiều dơ bẩn, lần này trở về coi như là tẩy trần.

Trở về thành phố, Dung An Trúc đương nhiên là cảm nhận được tâm tình đang trốn tránh y của Tiêu Luân. Y cũng không phiền não, chuyện thế nào thì sẽ là thế đó. Qua một thời gian, Tiêu Luân ngược lại lại càng không được tự nhiên.

Hắn là bởi vì cái lý do kia kia nên mới trốn tránh y, vì sao người nọ lại là bộ dáng vân đạm phong khinh không chút để ý?

Nghĩ đến đây sắc mặt của Tiêu Luân đã không tốt lắm, nhưng không biết làm sao mà cứ mãi mất tự nhiên thế này.

Trong công ty có mấy nhân viên mắt thấy mà gấp trong lòng, hai ông chủ mà bất hoà thì bọn họ sẽ sống thế nào? Cuối cùng đến một ngày, mọi người tìm cớ mời hai người ra ngoài ăn cơm, cùng nhau ngồi xuống ôn hoà nói chuyện.

Lúc đầu còn tạm ổn, về sau bị mọi người thay phiên đến chuốc rượu, hai người anh tới tôi đi, cuối cùng cũng chẳng còn lòng dạ đâu để tâm suy nghĩ, sau khi tan tiệc còn kề vai sát cánh lên cùng một chiếc taxi, về cùng một nơi.

Dung An Trúc đến nhà Tiêu Luân chẳng được mấy lần, nhưng ngựa quen đường cũ coi như nhà mình, từ trong tủ lấy ra mấy chai rượu quý, hai người lại tiếp tục chiến đấu.

Đương nhiên cuối cùng là chiến luôn đến trên giường.

Lúc bị Dung An Trúc từ phía sau tiến vào, Tiêu Luân một bên kinh ngạc vì cảm giác mới mẻ, một bên lại khẩn trương không ngừng co rút.

“Ngô…. Thả lỏng”. Dung An Trúc trầm ngâm. “Muốn cắn đứt tôi à?”

Tiêu Luân trong lòng không ngừng oán hận, uống rượu xong đầu óc một mảnh hỗn độn, nghĩ chẳng nghĩ được bao nhiêu, càng không biết làm sao lại bị Dung An Trúc lừa gạt lên giường.

Suy nghĩ cuối cùng là, Dung An Trúc so với mình cư nhiên còn uống tốt hơn….

Về sau, cảm giác toàn thân càng ngày càng nóng, cuối cùng bắn ra chất dịch nóng bỏng trên tay Dung An Trúc. Thân thể co rút, cả người ngửa về phía sau hưởng thụ khoái hoạt đến cực hạn.

Dung An Trúc cũng không kiên trì lâu lắm, Tiêu Luân nghe thấy y ở bên tai mình ồ ồ thở dốc, cảm giác được vật bên trong cơ thể mình run rẩy một trận, hắn vươn tay qua cổ Dung An Trúc, gắt gao ôm lấy y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play