Xe vào đến nội thành, Dung An Trúc bảo lái xe chạy đến công ty rồi cho người tan tầm trước, chín giờ tối y sẽ tự mình lái xe trở về.

Vừa đến công ty liền nhận được điện thoại của Vu Hạo Nghị, nói số liệu y muốn có đã được gửi đến hòm thư mã hoá, mặt khác Tiêu Luân đã biết đến sự tồn tại của cậu ta. Dung An Trúc không nhiều lời, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi cúp máy.

Y đương nhiên biết Tiêu Luân không phải đèn cạn dầu, đem y túm được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng lần này hắn có thể bình tĩnh nhẫn nhịn chưa đến làm rõ ràng với y, đúng là chuyện hiếm có.

Dung An Trúc cười cười, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất thú vị.

Y cùng Tiêu Luân vẫn luôn rất thẳng thắn với nhau, chuyện này vô luận là giữa quan hệ tình nhân hay bạn bè đều rất ít gặp. Về sau, càng ngày càng ăn ý, rất nhiều chuyện không cần phải hỏi, chỉ một ánh mắt cũng đã hiểu được tâm tư đối phương.

Mở số liệu ra xem, ánh mắt Dung An Trúc có điểm thâm trầm, vô luận là về trực giác hay chứng cớ, đều làm cho y cảm thấy chuyện này so với trong tưởng còn khó khăn phức tạp hơn.

Nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tiêu Luân. “Đêm nay về sớm một chút, có chuyện cần nói với cậu”.

Tiêu Luân cũng đang nhìn tư liệu trên tay, gật đầu nói được.

Buổi tối Tiêu Luân về nhà trước, pha xong café đến sofa phòng khách ngồi xuống, vừa xem văn kiện vừa chờ Dung An Trúc. Âm thầm oán giận, rõ ràng người hẹn là y, thế mà so với mình còn về muộn hơn.

Bất quá chuyện y muốn nói, có lẽ cũng là chuyện hắn đang định nói với y đi.

Thật không ngờ, hơn nửa năm giằng co, cuối cùng tra ra được người đứng đằng sau lại là người ít có tính công kích nhất.

Thật đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà.

“Tiêu Giai Giai”. Tiêu Luân vuốt nhẹ tập văn kiện. “Rốt cuộc cũng bắt được rồi”.

Bất quá chính mình đi điều tra được không ít chuyện, xem như cũng có chút tin tức hữu dụng.

Lúc trước tra ra Dung An Trúc, Dương Tập nói không sai, là bọn họ đi sai đường. Dung An Trúc nhúng tay vào, phỏng chừng cũng là đang âm thầm điều tra giúp hắn.

Thật là, nói một tiếng thì tốt rồi, đoán đến đoán đi mệt người!

Tiêu Luân một bên chờ Dung An Trúc trở về, còn âm thầm suy nghĩ nên giáng đòn phủ đầu thế nào để chất vấn y, một bên chuẩn bị đi tắm rửa trước.

Đợi đến mười một rưỡi, Tiêu Luân nhìn kim đồng hồ trên tường nhích từng chút một, trong lòng nhận thấy điểm khác thường.

Là Dung An Trúc hẹn hắn về nhà sớm, thì y sẽ không cho hắn leo cây.

Tiêu Luân gọi điện cho Dung An Trúc, đã tắt máy.

Dung An Trúc từ từ tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên chính là, buổi chiều còn đang bi xuân thương thu cảm thán thế sự vô thường, tối đến đã gặp ngay chuyện này, báo ứng đúng là đến hơi nhanh.

Hoạn lộ thênh thang không dễ đi, y cũng biết như thế. Nhưng đụng phải chuyện hiểm ác như lần này thì đúng là lần đầu tiên.

Đầu óc còn có chút hỗn độn, chậm rãi nhớ lại, là lúc ở bãi đỗ xe, y vừa mới mở cửa xe ngồi vào thì đã bị người tập kích. Một ống tiêm thuốc mê trực tiếp đâm vào gáy, y còn chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.

Hiện tại y bị trói hai tay sau lưng, có lẽ bị nhét trong bao tải, sờ sờ hai tay, thiết bị định vị GPS chẳng biết đã đi đâu.

Không phải bắt cóc thông thường, Dung An Trúc lập tức xác nhận. Bất kể là phục kích hay soát đồ trên người đều đã nói rõ nghề nghiệp của đối phương. Chính là không biết mục đích của người tới là gì, được thuê hay tự phát? Cướp tài sản hay trả thù? Nếu là trả thù thì hướng đến y hay là Tiêu Luân?

Dây thừng trên chân và tay được quấn rất chặt, căn bản không thể giãy dụa, Dung An Trúc cũng không đi uổng phí khí lực.

Y là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày phó mặc cho số phận.

Tiêu Luân một đêm không ngủ, gọi điện đi các nơi nhưng vẫn không có được tin tức của Dung An Trúc.

Trong lòng ngày càng bất an, công ty cũng không đến, gọi Dương Tập đến nhà. Đêm qua Dương Tập đã nghe hắn nói lại, trong lòng cũng thật sự lo lắng.

Tiêu Luân ở trong phòng khách đi tới đi lui, còn chưa tới bốn mươi tám tiếng, căn bản không thể báo cảnh sát. Hắn có người quen ở cảnh cục, nhưng sau khi giúp hắn điều tra thì cũng không phát hiện điểm dị thường.

Xem camera thì chỉ thấy tối qua chín giờ Dung An Trúc ra khỏi văn phòng, tới bãi đỗ xe, lái ra khỏi cao ốc rồi chẳng biết đi đâu. Nếu muốn theo dõi camera giao thông thì phải mất rất nhiều thủ tục và thời gian.

Nhìn lão bản bình thường oai phong nay lại nôn nóng giống như con thú bị bao vây, Dương Tập cũng không biết nên đi an ủi thế nào, nhân mạch tài nguyên mà hắn biết khẳng định là kém xa so với Tiêu Luân…. Trong đầu chợt loé, Dương Tập lấy ra điện thoại bắt đầu bấm số.

Vòng vo vài lượt, Dương Tập mới lấy được một số điện thoại nghe nói là số nhà Vu Hạo Nghị.

Gọi qua, thế nhưng lại là máy ghi âm, cũng không biết có đúng là Vu Hạo Nghị hay không. Dương Tập thử nhắn lại một câu, chỉ nói Dung An Trúc đã xảy ra chuyện.

Khoảng một phút sau liền nhận được một cuộc gọi từ dãy số di động lạ. Nghe được thanh âm xót xa hỏi ‘học trưởng xảy ra chuyện?’, Dương Tập không khỏi rùng mình một cái, ném điện thoại cho Tiêu Luân.

Nghe Tiêu Luân nói xong sơ lược mọi chuyện, Vu Hạo Nghị lặng yên trong chốc lát, nói. “Liên quan gì đến tôi?”

…… Bởi vì mở loa ngoài, Dương Tập cũng nghe thấy, run rẩy khoé miệng.

“Quan hệ giữa cậu và cậu ấy không phải tốt lắm sao?” Tiêu Luân lúc này đã hơi chút tỉnh táo lại, Dương Tập cho hắn một biện pháp, cho dù tiểu tử này không phối hợp, hắn cũng có thể đi tìm thám tử tư lần trước hợp tác cùng.

“Cũng không tốt đến mức ấy”. Vu Hạo Nghị nói.

“Vậy vì sao cậu lại giúp cậu ấy điều tra?” Tiêu Luân hỏi.

“Bởi vì ước định….” Vu Hạo Nghị đáp.

“Không phải vì tiền?” Tiêu Luân lại hỏi.

“Có nhiều tiền bao nhiêu đi chăng nữa cũng không muốn cùng anh ta dây dưa một chỗ….” Vu Hạo Nghị đáp.

“Là ước định gì?” Tiêu Luân nhíu mày.

“…… Vì sao phải nói cho anh?” Vu Hạo Nghị hỏi lại.

“Tôi là người nhà của cậu ấy”. Tiêu Luân đơn giản trả lời.

“…… Được rồi, lúc trước anh ấy giúp tôi, về sau chúng tôi ước định tôi sẽ giúp anh ấy ba lần, anh ấy đã dùng hai, chính là….”

Tiêu Luân trực tiếp ngắt lời. “Đây là lần thứ ba”.

“…… Anh nói thì có nghĩa?” Vu Hạo Nghị không mấy tin tưởng.

“Tôi là người nhà”. Tiêu Luân bình tĩnh nói. “Tôi nói có nghĩa”.

“…… Được”. Vu Hạo Nghị nói. “Anh chờ điện thoại của tôi, chậm nhất là một giờ sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục”.

Cúp điện thoại, Tiêu Luân đột nhiên ngẩng đầu, nói với Dương Tập. “Cậu ta không phải là đã đào sẵn một cái hố rồi chờ tôi nhảy vào đấy chứ?”

Dương Tập gật đầu. “Nghe ra thì cậu ta đã muốn sớm có ngày thoát khỏi Dung tổng….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play