Lúc Tiêu Luân đến nơi, Tiêu Nhân cũng không bị người ta làm gì, chỉ nằm ở ghế lô ngủ đến không biết trời đất.

Tiêu Luân đi qua vỗ vỗ mặt cậu ta, đem người đánh thức, đỡ đứng lên, đi ra ngoài.

Tiêu Nhân than thở. “Tôi chỉ biết…. anh ấy sẽ không nhẫn tâm như thế”.

Tiêu Luân nghe xong, không nói gì. Cuối cùng đem người nhét vào trong taxi, Tiêu Luân mới nắm cằm Tiêu Nhân cười lạnh nói. “Y là của anh, đừng có đánh chủ ý lên y”.

Xe taxi rời đi, Tiêu Luân đứng lên, sờ sờ cằm, tiểu tử này chân chân giả giả, còn không biết trời cao đất dày đi câu dẫn Dung An Trúc. Nhưng không thể không để phòng, nói thế nào thì vẫn là người cùng chung dòng máu chung một cái họ với mình, so với mình cả tuổi tác cả thân thể đều trẻ hơn.

Tiêu Luân trầm tư nhìn tập văn kiện trong tay. Hai tháng nay người muốn ngáng chân hắn vẫn chưa dừng lại. Hắn ngoài sáng thì cho Dương Tập đi theo dõi, chính mình cũng tìm người ngấm ngầm điều tra, nhưng đối phương tay chân lanh lẹ, một chút dấu vết để lại cũng không có.

Lại một kế hoạch thu mua đổ bể, Tiêu Luân ném văn kiện lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn vị trí của Dương đặc trợ. Dường như cảm nhận được ánh mắt triệu hoán của lão đại nhà mình, Dương Tập ngẩng đầu nhìn Tiêu Luân, ánh mắt mờ mịt chẳng hiểu gì.

Tiêu Luân cúi đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không cần nói cho Dương Tập biết, cái dấu vết trên cổ hắn ta được áo nửa che nửa đậy quả thực là giống như muốn chiêu cáo thiên hạ gần đây hắn xuân tình rất dạt dào.

Hắn với Dung An Trúc cũng để lại đủ loại ô mai trên người nhau, nhưng trong lòng bọn họ đều biết thời điểm nào thì nên mặc áo cao cổ. Chẳng bù cho cái cậu Tiểu Dương này, thật sự là…. Khờ dại thuần khiết không hiểu thế sự đến mức làm cho người ta cảm thấy bất lực….

– Cố tình giả bộ đúng là quá giống.

Hừ, tính tình của trợ lý nhà mình thế nào, hắn với Dung An Trúc đương nhiên hiểu rõ mồn một, bằng không cũng sẽ không yên tâm mà mang hắn ta tới Tiêu thị. Chính là nhiều ít vẫn có điểm lo lắng, Dương Tập cùng với con sói Tiêu Kiệm kia đấu trí đấu dũng, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện mới là tốt nhất, nếu không cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng a….

Một năm sau, Dương đặc trợ mang theo 500 vạn đô la Mỹ sang bờ đại dương đối diện đoàn tụ với gia đình, nói với bọn họ là hắn ta trúng xổ số. Tiêu Luân kể lại với Dung An Trúc, nói, hắn ta có thể đi làm nhà tiên tri được rồi.

Tiêu Luân ở bên này còn đang gặp phiền phức, Dung An Trúc bên kia vẫn quyết đoán không chút lưu tình thả lưới bắt cá.

Đối với việc này Tiêu Luân coi như mắt nhắm mắt mở cho qua, không hỏi đến quá nhiều.

Bên cạnh Dung An Trúc có thêm một trợ lý, tên là Lâm Tường Thiên. Tiêu Luân lúc ấy nghe được nhướn mi hỏi. “Không phải là cái tên bị cậu đánh cho nhập viện cả tháng đấy chứ?”

Dung An Trúc gật đầu. “Chính là hắn, tuy rằng lỗ mãng lại dễ mềm lòng, nhưng đối với việc kinh doanh lại có sự mẫn cảm trời sinh”.

Tiêu Luân không biết làm sao y lại chiêu mộ được người này, hắn cũng không muốn đi hỏi chi tiết.

Từng bước đi của Dung An Trúc dần dần thu hút không ít sự chú ý của người trong ngành.

Thật lâu trước kia hình như có nghe qua tên tiểu tử này, chỉ là làm cho một công ty nhỏ, cũng có phần an phận…. Ai mà ngờ bất tri bất giác đã nổi lên như thế?

Mọi người cảm thấy rất kinh ngạc, đối với thủ đoạn của y cũng không thể nói rõ là khinh thường, dù sao thường đi ở bờ sông, còn mấy ai có thể khô giày? Nhưng y từ một nhân vật an phận thủ thường, biến thành hiện giờ tuy chưa thể nói là huyết vũ tinh phong, nhưng cũng đã gây ra không ít sóng gió trong ngành, vẫn là làm cho mọi người phải lưu tâm.

Tiêu gia lão gia tử đương nhiên cũng thấy rõ. Vài vị lão nhân ở trong phòng trà Tiêu gia uống trà, đều cảm khái năm đó còn cảm thấy y thông minh tài trí lại hiểu chuyện, là một làn gió mới giữa đám người trẻ tuổi, vậy mà cũng sa đoạ thành ra như bây giờ.

Tiêu lão gia tử chỉ cười cười.

Có một lão gia tử nói, nghe nói y xuất thân từ trong chùa, trời sinh nơi cửa phật mang theo tâm thương hại cảm thông, đáng tiếc hiện tại cũng bị xã hội này nhuộm cho chẳng còn sạch sẽ.

Lão gia tử nghe xong đột nhiên có điểm chột dạ, thầm nghĩ, tiểu tử này thực ra cũng có lòng có dạ, chẳng qua hơn phân nửa đều đã đem dành cho thằng cháu nhà mình mà thôi.

Cuộc họp thường kỳ kết thúc, Dung An Trúc phân phó cho luật sư nhanh chóng đem hợp đồng thu mua soạn thảo, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Đợi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, Dung An Trúc gọi Lâm Tường Thiên đến. “Anh nói ra suy nghĩ của mình?”

Lâm Tường Thiên yên lặng một lát, cuối cùng vẫn nói. “Có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Nhà hắn còn có một đứa con gái đang học cấp hai”.

Dung An Trúc thiêu mi. “Phương án này là một tay anh làm ra”.

“Tôi chỉ là….” Lâm Tường Thiên thở dài.

“Cảm thấy tôi rất nhẫn tâm?” Dung An Trúc nhu nhu mi tâm đứng lên.

Lâm Tường Thiên không trả lời.

Dung An Trúc đột nhiên cười cười, Lâm Tường Thiên cảm thấy có điểm hoảng hốt. Không phải vì nụ cười này quá đẹp đẽ quá hấp dẫn chói mắt, mà là Lâm Tường Thiên cảm giác nụ cười kia giống như đến từ nội tâm, còn mang theo điểm hiền lành.

Dung An Trúc nói. “Thu mua công ty này, dựa theo quy định của pháp luật, vợ và con gái hắn còn có thể lấy được mấy trăm vạn tiền bồi thường. Nếu không thu mua, trong vòng nửa năm tình nhân của hắn sẽ đem cả công ty vơ vét sạch, một xu cũng sẽ không chừa lại cho con gái hắn”.

~~~~~~~~~~~~

ô.ô Mới sửa lại xưng hô vài chương trước ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play