Dung An Trúc đang ngủ say, bị người nào đó như hổ đói vồ mồi nhào đến, thiếu chút nữa gãy luôn thắt lưng. Duỗi chân đuổi người đi, lại bị người ta một phen ôm vào trong ngực.

Tiêu Luân hắc hắc cười. “Bảo bối, nhớ tôi không?”

“Nhớ muốn chết”. Dung An Trúc còn đang buồn ngủ, mông lung trả lời.

“Đến, cho đại gia hôn một cái!” Tiêu Luân ầm ĩ không cho người ta ngủ, ở trong phòng tối om bắt đầu sờ soạng hôn xuống.

“Sshhh!” Dung An Trúc hít vào một hơi.

Phát hiện không đúng, Tiêu Luân lập tức mở đèn, nhìn đến rõ ràng một bên mắt đen tím của Dung An Trúc.

Sắc mặt lập tức trầm xuống. “Ai làm?”

“Không liên quan đến Tiêu gia”. Dung An Trúc lấy tay che bớt ánh đèn.

“Là ai?” Tiêu Luân truy hỏi.

“Đại gia, tiểu nhân đây đã hai ngày một đêm không ngủ, có thể để đến ngày mai rồi bức cung được không?” Dung An Trúc nhắm mắt lầu bầu.

Tiêu Luân đau lòng tắt đèn, chính mình đi rửa mặt rồi mới trở về trên giường, ôm lấy nam nhân đã ngủ say.

Giữa trưa ngày hôm sau, Dung An Trúc vừa tỉnh dậy đã thấy cái mặt trầm tư của Tiêu Luân.

Sờ sờ cằm hắn, Dung An Trúc lại gần hôn một cái. “Đi SZ thuận lợi không?”

“Thuận lợi”. Tiêu Luân vươn tay chọt chọt tròng mắt xanh đen của y. “Tôi còn đang chờ đấy, đây là xảy ra chuyện gì?”

Dung An Trúc đau đến rụt người. “Bị người đánh”.

“Ai?”

“Lâm Tường Thiên, công ty gỗ Phượng Tường”. Dung An Trúc trả lời.

“………” Tiêu Luân trong đầu xoay chuyển, trừng Dung An Trúc. “Cậu không phải là chào hỏi còn chưa làm đã đi thu mua người ta đấy chứ?”

“Đánh nhau cũng là một phương thức chào hỏi”. Dung An Trúc bất đắc dĩ. “Bất quá dù sao cũng là một tay kiêu căng, khó tránh khỏi để ý trong lòng”.

“Họ Lâm kia tuỳ ý để thân thích nắm giữ công ty, kinh doanh không tốt, đã lỗ vốn lâu như thế, cậu ra tay cũng coi như là giúp gã, thế mà còn lấy oán báo ơn!” Vị này rõ ràng là bao che người thân không nói lý lẽ.

Dung An Trúc cười cười. “Tôi cũng nói thế với hắn”.

“Rồi sao?”

“Tôi bị đánh”.

“Sao nữa?”

“Tôi chỉ là phòng vệ đánh trả, Lâm Tường Thiên bây giờ vẫn còn trong bệnh viện”.

“………”

Hai người ở nhà ngọt ngào hai ngày, hôm sau Tiêu Luân đến Tiêu thị, được Tiêu lão gia tử khen ngợi một phen.

“Bất quá anh không được đắc ý, anh vẫn còn phải rèn luyện nhiều”. Lão gia tử cầm ấm trà, chậm rãi nói.

“Con biết, ông nội”. Tiêu Luân trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Đợi hắn đi ra khỏi văn phòng, Tiêu lão gia tử nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng không khỏi thở dài, lăn lộn lâu với tiểu tử họ Dung kia, cái khí khái ngoại tộc này còn học được năm phần giống.

Trở về văn phòng của mình, Tiêu Luân liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Kiệm đang ngồi ở sofa chờ mình, hắn nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt. Đúng là cơn sóng này vừa đi cơn sóng khác lại đến.

Tiêu Kiệm cũng không làm hắn thất vọng, vừa mở miệng đã rủ hắn buổi tối cùng ra ngoài, vì hắn ăn mừng.

“Cảm ơn anh”. Tiêu Luân chân thành cười nói.

Thương trường chính là như vậy, không bao giờ thoát khỏi những cuộc vui rượu sắc. Mà Tiêu Kiệm không giống như Lý tổng ở SZ, không thể dùng ‘gia giáo nghiêm khắc’ để nói chuyện được.

“Ca ca anh đừng có hại em như vậy, buổi tối em không được qua cửa mất”.

“Vậy trở về nhà luôn a”. Tiêu Kiệm ôm hai mỹ nhân hai bên, vừa uống rượu vừa nói.

Tiêu Nhân ở một bên ồn ào. “Ca, hoá ra anh là bị vợ quản nghiêm a!”

“Đúng vậy”. Tiêu Luân thành thực nói.

Nhưng Tiêu gia huynh đệ một chút cũng không thèm để ý, hoặc là nói căn bản là cố ý, liên tiếp vài ngày đều rủ Tiêu Luân đi chơi. Nếu chỉ có anh em bọn họ thì không nói, đằng này Tiêu Kiệm còn mời thêm mấy con cháu thế gia khác – Tiêu Luân mà không đi thì không khác gì không nể mặt bọn họ.

Tiêu Luân ở trong lòng đem Tiêu Kiệm mắng đến gần chết, ngoài mặt thì vẫn tươi cười cùng các vị thế gia công tử uống rượu mua vui.

May mà còn có Dương đặc trợ a! Mỗi lần đều là hắn ta không phụ công được nhờ vả, binh đến tướng chặn nước đến đập ngăn, cuối cùng đem Tiêu Luân an toàn hộ tống về nhà.

Thế là sau vài ba lần, Tiêu Kiệm cũng nhìn ra manh mối, đối với vị đặc trợ không chút nào thu hút này cũng dần dần để ý nhiều hơn. Cảm giác nguy hiểm như bị mãnh thú rình rập theo dõi làm cho Dương Tập âm thầm lạnh run quay đầu lại.

Tiêu Kiệm cười đến như mộc xuân phong. “Dương đặc trợ, tôi phát hiện ra cậu thật đặc biệt”.

“Tiêu tổng”. Dương đặc trợ ngừng thở, nháy mắt tập trung toàn bộ tinh thần.

“Cậu…. khiêm tốn như thế”. Tiêu Kiệm một bên đem rượu rót vào hai cái chén, một bên nói. “Lại nhọc công bảo vệ chủ, thật sự là một trợ lý tốt hiếm có khó tìm”.

“Tôi chỉ làm việc mình phải làm”. Dương Tập trừng mắt nhìn cái chén rượu rõ ràng là sắp dành cho mình, đầy, đầy, ngày càng đầy….

“Bất luận thế nào, ở thế hệ hiện giờ, cậu chính là nhân tài khó tìm, tôi kính cậu”. Tiêu Kiệm nói xong, đem chén rượu đầy tràn cả ra ngoài đưa cho Dương đặc trợ.

Tuy rằng Dương Tập từng theo Dung An Trúc chinh chiến trên bàn rượu, nhưng lúc nhận lấy chén rượu này vẫn nơm nớp lo sợ.

Chén rượu trên tay Tiêu Kiệm cũng không ít, hắn cười cười, uống một hơi cạn sạch. “Nếu tửu lượng của cậu không tốt, vậy cứ tuỳ ý đi”.

Ông chủ đã nói đến thế, Dương Tập chỉ có thể âm thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn uống hết chén rượu đầy kia.

“Tửu lượng tốt”. Hai mắt Tiêu Kiệm loé loé cười mị, ôm lấy bả vai Dương Tập. “Qua đây cùng tôi uống một trận”.

Mấy mỹ nữ bên cạnh lập tức hiểu ý vây lại, ngồi ở bên cạnh hai người, bắt đầu ngọt giọng mời rượu.

Dương Tập thầm nghĩ không tốt, vừa mới nhìn qua phía Tiêu Luân đang chơi xúc xắc với mấy cậu ấm thì đã bị một bàn tay mềm mại nho nhỏ kéo về. “Vị tiên sinh này không chuyên tâm, phạt rượu!”

Lúc trước Dương Tập không phải chưa từng rơi vào trường hợp này, nhưng chỉ là nhân vật làm nền, làm sao được đối đãi như diễn viên chính như hiện giờ, bị người chuốc cho vài ba chén rượu, hai mắt nhất thời không nhận ra cái gì.

Tiêu Kiệm trong lòng cười lạnh, cùng hắn đấu, tiểu tử này còn non lắm.

Quả nhiên chẳng bao lâu, Dương Tập đã bị chuốc cho gần hôn mê, lắc lắc lư lư đứng lên, muốn đi WC nôn.

Tiêu Kiệm lần này không làm khó dễ, bảo một tiểu thư tới đỡ hắn, trước khi đi còn đưa cho tiểu thư mấy tờ tiền. Tiểu thư hiểu ý cười cười. “Cảm ơn Tiêu tiên sinh”.

Tại WC, Dương Tập lắc lắc đầu. Tiêu Kiệm là tên khôn ngoan lợi hại, lần này hắn phỏng chừng không lo được.

Lấy ra di động, gắng gượng gửi đi một tin nhắn. “Tôi bị Tiêu Kiệm đối phó, trinh tiết lão Đại khó bảo toàn”.

Thẳng đến khi nhận được tin trả lời ‘đã biết’, Dương Tập mới há miệng, ghé vào bồn cầu không ngừng nôn ra.

Ra khỏi WC, vị tiểu thư kia lập tức tiến lại, nhưng không đỡ hắn về gian ghế lô mà là đi ra ngoài.

Quên đi, dù sao trở về khẳng định Tiêu Luân cũng đã không còn ở đó, Dương Tập dứt khoát nhắm mắt, trước kia đã từng say rượu – hắn đối với đẳng cấp say rượu của mình rất có tin tưởng, chỉ cần ngủ rồi, sét đánh cũng không tỉnh, cho nên cũng không sợ say rượu thất thân. Chỉ đáng thương cho tiểu thư kia, một đại nam nhân, thiếu chút nữa đè gãy lưng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play