Ai khi còn trẻ mà không điên cuồng, Tiêu Luân có phương thức điên cuồng của hắn, Dung An Trúc cũng có. Ngày đó gặp nhau, ba người đầu tiên là ở phòng trà uống trà nói chuyện phiếm, nói mấy chuyện vân đạm phong khinh, kỳ thật là đang âm thầm dè dặt lẫn nhau – dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng anh, giao mấy năm tiếp theo của tôi cho anh? Cuối cùng là Khang Giai Tuệ nhìn không được, lôi hai người tới quán bar.

Có rượu vào là thành thật nhất – Tiêu Luân mặc dù bình thường không phóng đãng như mấy con cháu thế gia khác, nhưng chuyện bừa bãi từng làm cũng không phải là ít. Còn Dung An Trúc từ nhỏ đã ăn thịt uống rượu trong chùa, sau khi ra xã hội cũng là lăn lộn sống sót trên bàn rượu, cho nên hai bên đều không thua kém, một chai rượu ngoại rất nhanh đã thấy đáy.

Khang Giai Tuệ công thành lui thân, để lại hai nam nhân với ba chai rượu mạnh.

Ngày hôm sau, hai người ở trong căn phòng trọ của Dung An Trúc tỉnh lại. Đầu đau như muốn nổ tung, toàn thân nhức mỏi, dạ dày nóng như lửa đốt. Tiêu Luân không hề để ý đến hình tượng, ngồi thẫn thờ dưới đất, dựa vào sofa, bộ dáng một chút cũng không muốn nhúc nhích. Dung An Trúc tốt xấu gì cũng là chủ nhà, âm thầm thở dài một cái, khởi động cơ thể như vừa bị xe tải lăn qua, đi dọn dẹp một mảnh hỗn độn.

Đêm qua hai người uống đến khi quán bar đóng cửa rồi vẫn còn rất hưng phấn, thế là liền lái xe về nhà y, lấy ra một chai Mao Đài (1) trân quý, uống đến trời đất quay cuồng. Có một câu nói thế này: Cảm tình sâu, một ngụm buồn. Nếu chiếu theo lý luận ấy, thì từ đêm qua đến sáng nay, cảm tình của hai người đã sâu đến trong Thái Bình Dương rồi.

Dọn dẹp xong, Dung An Trúc đi qua vỗ vỗ mặt cái người vẫn còn ngồi trên đất, thanh âm khàn khàn mở miệng. “Tiêu thiếu, đứng dậy đi tắm rửa đi”.

Tiêu Luân lẩm bẩm hai câu, cuối cùng bị Dung An Trúc túm cổ vào phòng tắm, ném vào trong bồn đã xả sẵn nước nóng. Lúc trở ra cả người đã tỉnh táo lại, khăn tắm quấn ngang hông, thấy Dung An Trúc đang bày đồ ăn lên bàn.

Nghe thấy tiếng động, Dung An Trúc cũng không quay đầu lại, chỉ nói. “Trên sofa có quần áo của tôi, Tiêu thiếu mặc tạm đi”.

Lò viba ‘đinh’ một tiếng, Dung An Trúc đi qua, lấy ra mấy cái bánh bao đã được làm nóng, đặt lên bàn, bên cạnh là sữa đậu nành đã được máy làm sẵn.

Lần này quay đầu lại, nhướn mi nhìn Tiêu Luân, Dung An Trúc mỉm cười. “Bữa sáng bình dân, Tiêu thiếu nếu ăn không quen cũng không cần miễn cưỡng”.

Tiêu Luân hừ nhẹ một tiếng, đi qua bàn ăn ngồi xuống, không khách khí cầm lấy bánh bao và sữa đậu nành ăn một mạch.

Dung An Trúc biểu tình vi diệu, đến phòng tắm tắm rửa một cái.

Từ đó về sau hai người bắt nhịp với nhau, thông đồng thành gian, tình cảm chưa thể nói là thân thiện, nhưng trên phương diện hợp tác công việc thì vô cùng tốt. Lúc thành lập công ty, Tiêu Luân có hỏi qua Dung An Trúc nên lấy tên là gì, Dung An Trúc dâng lên một quyển từ điển Khang Hy (2).

Khao Trúc Văn Hoá. Cái tên chẳng ra đâu vào với đâu này bị Khang Giai Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười tặng cho mấy chữ: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Tiêu Luân có nghĩ tới việc mời Khang Giai Tuệ đến công ty, nhưng là nữ nhân này nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt luôn. “Trừ phi anh đem công ty chuyển đến C thành”.

Tiêu Luân và Dung An Trúc quen nhau được hai tháng, Khang Giai Tuệ cũng yên tâm trở về quê nhà, C thành. Cô đối với thành phố này tình hữu độc chung, Tiêu Luân cũng không miễn cưỡng.

Ngày khai trương vui vẻ thuận lợi. Công ty không lớn, tính cả hai người bọn họ thì cũng chỉ hơn hai mươi người. Tiêu Luân là tổng giám đốc, Dung An Trúc là trợ lý tổng giám đốc, nhưng là cánh tay thứ hai của cả công ty. Vô luận là bên trong công ty hay ra ngoài bàn chuyện làm ăn, mọi người đều hiểu ý hiểu tứ mà gọi y một tiếng Dung tổng.

Hai bọn họ đều là nhân tài, một người kiến thức lý luận xuất sắc, một người kinh nghiệm thực chiến phong phú, nửa năm trôi qua cũng giúp cho công ty có được chút thành tựu.

Kết thúc cuộc họp sơ kết nửa năm, trực tiếp cho nhân viên nghỉ luôn buổi chiều. Tiêu Luân đương nhiên là đắc ý, Dung An Trúc đi theo hắn vào văn phòng, ngồi trước bàn làm việc của ông chủ, biểu tình bình tĩnh.

“Dung thiếu, có chuyện mời nói”. Tiêu Luân đối với hai tiếng ‘Tiêu thiếu’ mà Dung An Trúc gọi mình vào hôm quen biết nhớ mãi không quên, cho nên cũng gọi luôn người này như vậy.

“Hiện giờ thuận lợi như vậy, hơn phân nửa là dựa vào bối cảnh Tiêu gia nhà cậu….” Dung An Trúc ăn ngay nói thật, thấy sắc mặt Tiêu Luân hơi trầm xuống thì cũng chỉ nhún nhún vai không để ý. “Quên đi, chính là nhắc nhở cậu, thuận buồm xuôi gió nhưng vẫn phải để ý nước ngầm cuộn sóng”.

“Còn cần cậu nhắc nhở, tâm tư của mấy lão tiểu nhân trong nhà chẳng lẽ tôi còn không hiểu?” Tiêu Luân châm một điếu thuốc, giao bật lửa cho Dung An Trúc. “Yên tâm, tôi đây không phải ‘đã liệu trước’ sao?”

Dung An Trúc bày ra một nụ cười, phối hợp nói. “Đa tạ Tiêu tổng thưởng thức”.

Dứt lời đứng dậy, ném bật lửa trả về cho người kia, còn nói thêm. “Hút ít thôi”.

“Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Luân hỏi.

“Không phải buổi chiều được nghỉ sao?” Dung An Trúc cười cười, tiêu sái xuất môn.

Nhìn theo bóng dáng y, Tiêu Luân bĩu môi.

Có lẽ là vì từ nhỏ ở trong chùa, quanh năm sống trong hương khói và nghe kinh phật lớn lên, cho nên Dung An Trúc luôn có điểm thản nhiên hờ hững. Y cho rằng con người khi còn trẻ trải qua một chút tôi luyện không có gì là không tốt. Tiêu Luân là nhân trung chi long (rồng trong biển người), chính là hiện tại trải đời còn chưa đủ. Cho nên so với phong cách buông thả của Tiêu Luân, y luôn luôn có phần cẩn thận hơn.

Trừ bỏ nghiệp vụ hằng ngày trong công ty, sau khi hỏi qua ý Tiêu Luân, Dung An Trúc cũng đầu tư một chút vào cổ phiếu. Tiêu Luân thấy hành động này của y, tuy rằng không cho là đúng nhưng không hiểu sao cũng học theo y bỏ vốn chút tiền không dùng tới.

~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~

(1) Rượu Mao Đài: là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao.

(2) Khang Hy tự điển: là một bộ từ điển chữ Hán có tầm ảnh hưởng lớn, do một nhóm học giả đời Hoàng đế Khang Hy (4 tháng 5 năm 1654 – 20 tháng 12 năm 1722), đứng đầu làTrương Ngọc Thư và Trần Đình Kính biên toản. Cuốn từ điển này được coi là một trong những công cụ tra cứu đắc dụng trong việc nghiên cứu Hán Nôm nói riêng, Hanja, Kanji, Hán tự hay Hán học nói chung của các học giả quan tâm đến lĩnh vực này trên toàn thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play