Vere đã hy vọng đến Highgate Court trước Edmund Douglas: nhờ thế anh có thể dễ dàng trả lại tập hồ sơ mật mã hóa vào ngăn bí mật và lấy mẫu chiếc chìa khóa nằm trong đó. Thật không may, khi anh đỡ vợ ra khỏi chiếc xe ngựa bốn bánh mui trần mà quý bà Kingsley đã cử đến đón họ từ ga tàu hỏa, Edmund Douglas đã sải bước ra khỏi nhà.
Những nếp nhăn hằn trên góc mắt và miệng ông ta, mái tóc sẫm màu đã bạc đi rất nhiều. Nhưng mặt khác, diện mạo của Douglas thay đổi rất ít so với ngày kết hôn. Ông ta vẫn dong dỏng cao, vẫn ăn mặc đĩnh đạc, vẫn khuôn mặt đường bệ và đẹp trai.
Ông ta nhìn thấy Vere và dừng lại, đôi mắt bí hiểm như mắt rắn.
Vere liếc nhìn người vợ chưa đầy hai mươi bốn giờ của mình. Lần đầu tiên trong ít nhất một thập kỷ, anh không thể ngủ được trên tàu. Thay vì thế, anh quan sát cô từ bên dưới mi mắt.
Cô để tấm mạng che mặt của chiếc mũ thấp xuống, vì thế anh không thể nhìn thấy biểu hiện của cô. Nhưng trong gần cả chuyến đi, cô ngồi với một bàn tay ôm lấy cổ họng, bàn tay kia cứ mở ra và nắm lại mãi. Thỉnh thoảng, cô chầm chậm lắc đầu, như thể cố gắng nới lỏng cổ áo bằng cử động đó. Và rất, rất hiếm khi, cô thở ra một hơi thở ngắt quãng rõ ràng.
Cô đã sợ hãi đến đờ đẫn.
Tuy nhiên, giây phút Douglas xuất hiện, cứ như là tấm rèm sân khấu đã kéo lên, và trạng thái sợ hãi của cô lúc này chỉ là một suy nghĩ mơ hồ bên cạnh tầm quan trọng cao cả của vai diễn.
“Ồ, chào chú”. Cô nhấc váy, chạy lên những bậc thềm và hôn vào hai má ông ta. “Chào mừng chú trở về nhà. Chú về khi nào? Và chú có một chuyến đi tốt đẹp chứ?”
Douglas lạnh lùng nhìn cô, một cái nhìn có thể khiến nhũng người đàn ông trưởng thành run sợ. “Chuyến đi của ta cũng tốt. Tuy nhiên, mười phút trước ta về đến nhà, thay vì sự đoàn tụ vui vẻ như mong đợi thì ta thấy nhà cửa trống vắng và gia đình đã biến mất, bà Ramsay thuật lại một câu chuyện như trong Nghìn lẻ một đêm về cuộc vui truy hoan và thác loạn bao gồm sự ra đi đột ngột của cháu”.
Cô cười như một thùng sâm-banh sủi bọt. “Ôi, chú ơi. Bà Ramsay là một bà già cổ lỗ sĩ. Không có gì là thác loạn đâu: Quý bà Kingsley và những người bạn là những vị khách lịch sự vui vẻ. Mặc dù cháu phải thú nhận rằng khi ngài Vere cầu hôn, trong cơn phấn khích bộc phát cháu đã hất đổ một con tàu nằm trong chai”.
Đưa bàn tay trái đeo chiếc nhẫn cưới khiêm tốn nhất về phía ông ta, cô cười điệu. “Chú đang nhìn vào Nữ hầu tước mới của Vere, thưa chú. Cho phép cháu giới thiệu chồng của mình”.
Cô gọi Vere. “Đừng chỉ đứng đó, thưa ngài. Đến gặp chú em đi”.
Cô vẫn nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc đần độn. Nếu cô ít phân tâm hơn, ít sợ hãi hơn, và ít say xỉn hơn, có lẽ cô đã chú ý đến sự khác biệt: Anh đã hoàn toàn khác thường trong gần như cả ngày hôm trước và cả đêm. Nhưng anh đã may mắn: Cô đã phân tâm, sợ hãi, và rất, rất say.
Vere bước hai bậc một lúc và lắc tay Douglas với vẻ cuồng nhiệt của một con chó săn xé một chiếc tất cũ. “Vinh hạnh, thưa ngài”.
Douglas giật tay lại. “Cháu đã kết hôn?”
Câu hỏi có vẻ nhắm đến cháu gái ông ta hơn nhưng Vere nhảy vào. “Ồ, phải, nhà thờ, hoa hoét, và... à, mọi thứ”, anh trả lời, khẽ cười khoái trá.
Cô vỗ vào cánh tay anh. “Đứng đắn nào, thưa ngài”.
Quay về phía Douglas, cô nói với vẻ thành thật hơn, “Cháu thực xin lỗi. Chúng cháu yêu nhau đến mức không thể đợi được”.
“Nhưng chúng tôi vội vã về đây để đích thân thông báo tin này cho ngài”, Vere nói thêm. “Thẳng thắn mà nói, quý bà Vere hơi chút lo lắng về việc ngài sẽ tiếp nhận tôi như thế nào. Nhưng tôi nói với cô ấy là tôi không thể nào thất bại trong việc giành được sự chấp nhận của ngài với vẻ ngoài, vị thế và những mối quan hệ của mình”.
Anh đấm nhẹ vào cô. “Thấy chưa, không phải là anh đúng sao?”
Cô bắn cho anh một nụ cười rạng rỡ đủ để biến thành một rừng hoa hướng dương. “Tất nhiên là anh đúng, anh yêu. Lẽ ra em không nên nghi ngờ anh. Không bao giờ nữa”.
“Dì cháu đâu, Elissande?”
Khuôn mặt Douglas đã trở nên điềm tĩnh khi đối mặt với vẻ tự mãn tếu táo của Vere. Tuy nhiên, giọng ông ta không hề thế. Có thứ gì đó sôi sục bên dưới những từ ngữ của ông ta: một cơn thịnh nộ khủng khiếp.
“Dì ấy đang ở nơi yêu thích của chú ở London, thưa chú: khách sạn Brown, và được phục vụ một cách tận tình”.
Vere chỉ có thể mang máng hình dung ra sự lo lắng của cô.
Cô không cách nào biết được anh có chứng thực cho lời nói dối của cô hay không. Nhưng thái độ của cô không hề tỏ ra có tí chút hồi hộp hay do dự nào.
“Thực ra,” anh nói, “Tôi là người đề nghị bà Douglas ở lại khách sạn và không nên thách thức sức khỏe của bà ấy quá nhiều bằng cách đi lại quá sớm. Quý bà Vere chỉ nghe theo lời khuyên nhủ sáng suốt của tôi thôi”.
Douglas nhíu mắt lại, sự im lặng của ông ta thật đáng ngại. Vere liếc nhìn vợ. Cô đang nhìn Douglas với lòng yêu thương to tát, như thể ông ta vừa hứa sẽ đưa cô đi đến phòng triển lãm House of Worth ở Paris.
Trong mấy ngày qua Vere nghĩ rằng cô là nữ diễn viên tốt nhất mà anh từng gặp. Nhưng cho dù cô có diễn tốt thế nào trong suốt thời gian gặp gỡ ngắn ngủi của họ, trước mặt chú cô, vai diễn của cô mới thể hiện một cách ngoạn mục. Mọi thứ Vere nhìn thấy cho đến giây phút này chỉ là những buổi diễn tập; bây giờ cô đang là một diễn viên vĩ đại trên sân khấu của mình, đắm chìm trong ánh đèn sân khấu, những khán giả của cô đã trượt đến mép ghế.
“Nào, đừng đứng đây”, Douglas cuối cùng lẩm bẩm. “Chúng ta hãy ngồi xuống uống tách trà”.
Trong phòng khách, họ vừa ngồi xuống là ngài Vere bắt đầu ngọ nguậy, một cách lộ liễu và đáng hổ thẹn. Một phút sau, anh mím môi lại, như thể sự nguyên vẹn của hệ thống tiêu hóa phụ thuộc vào việc đó. Cuối cùng, anh quệt trán và rền rĩ, “Nếu hai người thứ lỗi cho tôi một phút, tôi phải... tôi sợ... tôi phải...”
Anh chạy đi.
Chú của Elissande không nói một lời, như thể chồng cô là một con ruồi đã biết tỉnh táo mà bay đi. Tuy nhiên, Elissande cảm thấy rõ rệt sự vắng mặt của anh, một dấu hiệu cho thấy cô đã sợ hãi tê cứng đến mức ngay cả sự hiện diện khờ khạo của anh cũng trở thành chỗ dựa cho lòng can đảm của cô.
Khi cô gục ngã trước ý tưởng điên rồ lấy hôn nhân làm con đường trốn thoát, một người chồng vô dụng không phải là điều cô mong đợi, cũng như một cuộc gặp gỡ với chú cô mà không được bảo vệ. Nhưng bây giờ cô đang hoàn toàn cô đơn trước cơn thịnh nộ mà từ trước đến nay chủ yếu xoáy vào dì cô.
“Cháu có thích London không, Elissande?” chú cô dịu dàng hỏi.
Cô không hề dành cho London bất kỳ sự chú ý nào trong cơn lốc xoáy của hơn ba mươi giờ qua. “Ồ, lớn, bẩn, đông đúc, nhưng khá thú vị, cháu phải thừa nhận như thế”.
“Cháu nói là cháu ở khách sạn Brown, nơi yêu thích của ta ở London. Cháu có cho người quản lý ở đó biết rằng cháu là họ hàng gần của ta không?”
Trái tim cô đập nhanh như cánh của một con chim ruồi; nỗi sợ hãi biến thành choáng váng. Trước khi dì cô trở thành một người tàn phế hoàn toàn, khi họ ngồi uống trà chiều cùng nhau như một gia đình, ông ta đã nói chuyện với dì Rachel bằng giọng mượt mà, quan tâm y hệt như thế này, hỏi bà những câu hỏi vô hại, bình thường tương tự. Và câu trả lời của dì Rachel dần ngắn hơn và chậm hơn với từng câu hỏi, như thể mỗi câu trả lời cần đến một con dao đâm vào da thịt bà, cho đến khi bà im lặng tuyệt đối và nước mắt lại trào ra.
Đến khi ông ta hộ tống bà về phòng, Elissande đã chạy đến góc xa nhất của điền trang, nhảy qua hàng rào, và chạy xa hơn nữa, giả vờ rằng cô sẽ không phải quay lại, rằng cô sẽ không bao giờ phải quay lại.
“Ồ, giờ cháu cảm thấy mình đúng là một người ngớ ngẩn”, cô rên rỉ. Đừng vặn vẹo tay. Giữ im chúng và thả lỏng trên lòng. “Cháu chưa bao giờ nghĩ ra rằng cháu sẽ được đối xử khác đi nếu nhắc đến tên chú. Cháu thật ngu ngốc”.
“Cháu còn trẻ, cháu sẽ học được thôi”, chú cô nói. “Và người chồng mới của cháu thì sao, cậu ta là một người tốt chứ?”
“Tốt nhất”, cô nồng nhiệt thừa nhận. “Anh ấy quá tử tế và chu đáo”.
Chú cô đứng lên và bước đến cửa sổ. “Ta khó mà hiểu được tất cả những chuyện này. Cô gái bé bỏng của ta đã trưởng thành và kết hôn”, ông ta trầm tư nói.
Cô siết chặt những ngón chân trong đôi giày da dê. Giọng nói trầm tư của chú cô luôn làm cô lạnh buốt. Đây là giọng mà ông ta đã nói những thứ như: vì ta tin rằng có quá nhiều sách vô ích trong thư viện hoặc Dì cháu sẽ không nói điều này, cầu Chúa ban phúc cho linh hồn nhân từ của bà ấy, nhưng chiều nay bà ấy cần cháu nhất, khi cháu đi xa khỏi ngôi nhà này. Cháu nên nghĩ đến bà ấy nhiều hơn, chứ đừng nghĩ quá nhiều đến niềm vui của riêng mình. Lời tuyên bố đầu đã nối tiếp bằng cuộc thanh lọc thư viện khiến trong suốt một tuần lễ, đêm nào cô cũng nằm trùm chăn khóc trên giường, và lời tuyên bố sau đã biến Elissande thành một người gần như bị trói chặt trong nhà giống như dì cô.
Trà được mang tới. Elissande rót trà, hít thở cẩn thận để bàn tay không run rẩy. Tên người hầu bỏ đi, lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng.
Chú cô đi đến bàn. Elissande đưa trà cho ông ta. Mặt nước trà hầu như không gợn sóng: Những năm sống dưới sự giám hộ của ông ta đã tỏ ra có ích cho cô.
Cô nhìn thấy tách trà bay khỏi tay mình trước khi cô hiểu được cơn đau nóng rát trên má. Một cái tát nữa, thậm chí lần này còn mạnh hơn, khiến cô ngã nghiêng ra khỏi ghế. Cô nằm ở chỗ cô ngã xuống, sững sờ. Cô luôn nghi ngờ rằng ông ta làm những việc không thể nói được với dì cô, nhưng ông ta chưa bao giờ vung tay đánh cô.
Miệng cô có vị máu. Một chiếc răng của cô lung lay. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy chất lỏng bơi trong mắt cô.
“Đứng dậy”, ông ta nói.
Cô chớp mắt để kìm lại nước mắt và nhấc mình quỳ lên. Trước khi cô có thể đứng dậy, ông ta túm lấy cổ áo, kéo lê cô dọc căn phòng và xô cô vào tường.
Đột nhiên cô hiểu rằng khung người cô khá dễ vỡ. Nó bằng xương. Và những cái xương đang kêu răng rắc dưới sức ép dữ dội đó.
“Mày nghĩ rằng mày quá thông minh. Mày nghĩ rằng mày có thể bước ra khỏi đây với vợ tao, vợ của tao”.
Bàn tay ông ta siết chặt quanh cổ, chặn khí quản của cô.
“Nghĩ lại đi, Elissande!”
Cô sẽ không nghĩ lại. Cô vui hơn bao giờ hết vì cuối cùng cô đã đưa dì Rachel thoát khỏi ông ta.
“Mày sẽ trả lại bà Douglas cho tao và mày sẽ trả lại bà ấy sớm. Nếu không…”
Ông ta mỉm cười. Cô rùng mình… lần này cô không thể kiểm soát nó. Ông ta nới lỏng cái nắm trên cổ cô một chút. Cô hớp lấy không khí. Ông ta siết chặt lại.
“Nếu không”, ông ta tiếp tục, “Tao sợ rằng điều tồi tệ nào đó có thể rơi xuống tên ngốc đẹp trai mà mày tuyên bố yêu rất nhiều kia”.
Trái tim cô đông cứng lại. Cô siết chặt răng để chúng không va lập cập vào nhau.
“Hãy nghĩ đến tên ngu đần to xác đó. Mày đã trơ tráo lợi dụng nó, dụ dỗ nó trao cho mày lời cầu hôn và tên họ. Nó thực sự có cần phải mất một cánh tay, và có lẽ cả đôi mắt vì mày nữa không?”
Cô muốn tỏ ra ngạo mạn. Cô muốn thể hiện cho ông ta thấy rằng cô phỉ nhổ vào những lời đe dọa của ông ta. Nhưng để tỏ ra mạnh mẽ và uy quyền khi cô gần như không thể thở khó đến vô cùng. “Ông sẽ không dám đâu”, cô cố gắng thốt ra.
“Sai rồi, Elissande yêu quý. Vì tình yêu, không có gì tao không dám làm. Không có gì”.
Để ông ta nói đến tình yêu, có lẽ ác quỷ cũng có thể nói về sự cứu rỗi. “Ông không yêu dì ấy. Ông chưa bao giờ yêu dì ấy. Ông chỉ cho dì ấy thấy những điều tàn ác mà thôi”.
Ông ta rút tay lại và tát cô mạnh đến mức cô sợ rằng cổ cô đã gãy. “Mày không biết gì về tình yêu”, ông ta hét lên. “Mày không biết rằng tao đã đi xa đến đâu để...”
Ông ta dừng lại. Cô nuốt máu trong miệng và nhìn chằm chằm vào ông ta. Trong cả cuộc đời mình, cô chưa bao giờ nghe thấy ông ta cao giọng.
Ông ta dường như cũng bất ngờ với sự bộc phát của mình. Ông ta hít vài hơi thở sâu. Khi ông ta cất giọng lại, nó chỉ hơn tiếng thì thầm một chút. “Hãy nghe cẩn thận đây cháu yêu. Ta sẽ cho cháu ba ngày để mang bà ấy về đây. Đây là chỗ của bà ấy; không tòa án nào trên đất nước này có thể phủ nhận quyền làm chồng bà ấy của ta. Mang bà ấy về, và cháu có thể hưởng thụ phần đời còn lại với tên ngốc của mình. Hoặc cháu có thể chờ để nhìn thấy nó trở thành một kẻ tàn tật, mù lòa khi còn sống và biết rằng cháu chịu trách nhiệm cho sự tổn thương của nó. Và nhớ rằng, cho dù cháu quyết định như thế nào, ta sẽ vẫn lấy lại vợ ta”.
Để chứng tỏ quan điểm của mình, ông ta đặt cả hai bàn tay lên cổ họng cô. Cô yếu ớt vật lộn. Cô phải thở. Cô muốn thở đến tuyệt vọng. Được ở giữa cơn gió xoáy, cao và lơ lửng trong bầu trời, xung quanh không có gì ngoài không khí, không khí, và không khí.
Không khí đến khi chồng cô giật và quăng chú cô đi, nâng lên và ném ông ta xuống theo đúng nghĩa đen. Một cái chậu cây vỡ loảng xoảng, chú cô đã trượt người trên sàn nhà và hất đổ nó. Chồng cô kéo cô vào vòng tay anh. “Em có sao không?”
Cô không thể trả lời. Cô chỉ có thể bám thật chặt vào bất kỳ một cái cột nào trong cơn bão.
“Thật xấu hổ, thưa ngài”, ngài Vere nói. “Đây là cháu gái ngài, người đã từ bỏ tuổi trẻ để chăm sóc vợ ngài. Và đây là cách ngài đền đáp lòng tận tụy của cô ấy trong ngần ấy năm hay sao?”
Chú cô cười êm ái.
“Chúng tôi bỏ tuần trăng mật để viếng thăm ngài. Bây giờ tôi thấy nó là một sai lầm: Ngài không xứng đáng với thời gian và sự lịch sự của chúng tôi”, chồng cô nóng nảy nói. “Coi như chúng ta cắt đứt quan hệ”.
Anh hôn lên trán cô. “Anh xin lỗi, em yêu. Chúng ta không nên đến đây. Và em sẽ không bao giờ phải quay lại nơi này nữa”.
Vere vất vả lấy lại bình tĩnh đủ để suy nghĩ kín kẽ.
Anh đã gửi ba bức điện từ văn phòng điện tín: một cho quý bà Kingsley, cảnh báo cô ấy theo dõi hành động của Douglas mọi lúc; một cho bà Dilwyn ở khách sạn Savoy, để đưa bà Douglas về ngôi nhà trong thành phố của Vere; và một cho Holbrook, yêu cầu bảo vệ bên ngoài ngôi nhà.
Có vẻ như anh đã làm tất cả những gì cần làm vào lúc này. Nhưng đầu óc anh vẫn đang lấn cấn điều gì đó, điều gì đó có thể mang đến một mối liên kết quan trọng. Giá như anh có thể dọn sạch đầu óc mình trong nửa giờ. Đó chính xác là điều anh không thể làm được. Anh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ của văn phòng điện tín, cỗ xe bốn bánh đã đóng mui đỗ ở đó và vợ anh đang co mình bên trong.
Khi anh xuất hiện vào lúc Douglas đang bóp cổ cô, theo lý trí anh biết rằng Douglas sẽ không giết cô ngay ở đó, chuyện đó không phù hợp với cách làm việc của một người đàn ông luôn có kế hoạch thận trọng và cách thức tiến hành thậm chí còn tỉ mỉ hơn. Nhưng cơn thịnh nộ đã bùng nổ trong anh, và anh phải cần đến tất cả khả năng kìm chế để không đấm hắn ta đến chết thì thôi.
Anh rời khỏi văn phòng điện tín và trèo vào cỗ xe đã đóng mui. Cô đã bỏ mạng xuống; những ngón tay vặn đôi găng tay chặt đến mức làm các khớp tay trắng bệch. Anh nâng mạng che mặt lên và nhanh chóng thả nó xuống. Mặt cô vẫn còn mang dấu ấn bàn tay của Douglas.
“Anh đánh điện cho người làm”, anh nói để giải thích. Quay về phía người đánh xe, anh chỉ dẫn, “Ga tàu hỏa Gibbons”.
Vài phút sau họ đã ở trên sân ga, thoát khỏi tầm nghe ngóng của những người làm tò mò.
“Chú em có hay làm thế không?” cuối cùng anh hỏi.
Cô lắc đầu; tấm mạng xám nhạt đong đưa. “Ông ta chưa bao giờ giơ tay lên với em trước đây. Còn với dì thì em không chắc”.
“Anh xin lỗi”, anh nói.
Anh đã khá thích thú khi kéo cô trở lại Highgate Court ngược lại với mong muốn của cô. Anh thậm chí đã thích thú với cơn sợ hãi mà cô cố hết sức để không lộ ra: Cô phải chịu đựng một chút vì những gì cô gây ra cho anh.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy tồi tệ. Anh chưa thể tha thứ cho cô, nhưng niềm vui trước đó của anh đã mờ đi nhanh chóng. Ngay cả cái đêm trong phòng khách màu xanh anh cũng chưa hiểu được một cách sâu sắc mức độ sợ hãi và tuyệt vọng thực sự của cô.
Bàn tay cô, giờ đã đi găng tay, đang vặn vẹo một chiếc khăn tay. “Ông ta muốn em trả lại dì em trong ba ngày”.
“Và nếu em không làm thế?”
Cô im lặng một lúc lâu.
“Ông ta không dọa làm hại em hay bà Douglas chứ?” anh hỏi.
Cô bắt đầu quấn chiếc khăn vặn vẹo vào ngón tay trỏ. “Ông ta dọa sẽ làm hại anh”.
“Anh?” Anh hơi ngạc nhiên khi bị kéo vào việc này. “Ừm, anh chưa bao giờ bị người nào đe dọa trước đây. Ý anh là, các quý cô thỉnh thoảng cũng đá vào cẳng chân anh khi anh phun đồ uống vào họ, và anh không đổ lỗi cho họ...”
“Ông ta nói ông ta sẽ bắt anh trả giá bằng chân tay hoặc mắt”, cô nói thẳng.
Anh giật mình. “Chà, nói như thế thì không được tử tế cho lắm, đúng không?”
“Anh sợ không?” Cô có vẻ rất sợ hãi. Theo cách của cô, khi họ về đến London, chiếc khăn tay sẽ không còn lại gì ngoài vài sợi chỉ sờn.
“Không sợ, thật đấy”, ít nhất một lần anh trả lời thành thật. “Nhưng anh khó mà vui được khi ông ta bóp cổ em phút trước và đe dọa anh một phút sau đó”.
Cô siết chiếc khăn chặt hơn, ngón tay của cô chắc phải trắng nhợt bên trong chiếc găng tay. “Chúng ta nên làm gì?”
Anh suýt nữa mỉm cười, khó tin rằng quý bà Vere thông minh cực đỉnh lại tìm kiếm lời khuyên từ người chồng ngốc nghếch. Anh với lấy tay cô và gỡ chiếc khăn ra. “Anh không biết, nhưng chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó. Và em không thực sự nghĩ rằng anh dễ dàng để mình bị hại như thế chứ?”
“Em cầu là không”, cô nói. Cô đã bắt đầu vặn vẹo khăn lần nữa. “Nhưng ông ta vừa nhẫn tâm vừa khôn khéo. Ông ta có thể hại anh mà không để lại dấu vết nào. Em chưa bao giờ có thể chắc chắn về việc ông ta làm gì để dì em sợ hãi ông ta đến như thế”.
Đột nhiên, những suy nghĩ mơ hồ trong đầu Vere hợp lại thành một lý thuyết chắc chắc. Sự tàn nhẫn tinh vi của Edmund Douglas. Cái chết của Stephen Delaney, quá giống cái chết của bà Watts nhưng lại tách biệt với vụ điều tra hiện tại. Sự thất bại của mỏ kim cương và sự cần thiết phải có thu nhập của Douglas, khiến cho cả ham muốn vô độ được chứng tỏ mình trong những vụ đầu tư khác và sự thất bại của ông ta trở nên hiển nhiên.
Anh xoa tay vào với nhau. “Em biết chúng ta nên làm gì không?”
“Vâng?” cô hỏi với giọng chứa cả ngạc nhiên và hy vọng.
Anh gần như ghét phải làm cô thất vọng. “Việc đó là, chúng ta không nên bị đói. Anh không biết em thế nào chứ anh sẽ là một người thông minh và dũng cảm hơn khi no bụng. Em ở đây nhé. Anh sẽ đi đến hiệu bánh. Anh có thể mang gì về cho em không?”
Hai vai cô sụm xuống. “Không, cám ơn, em không đói. Nhưng nếu anh đi thì cẩn thận nhé”.
Anh quay trở lại văn phòng điện tín và gửi bức điện thứ tư, lần này là cho ngài Yardley, người Holbrook đã nửa đùa gọi là chúa tể của anh ta - vụ Delaney đã diễn ra trước thời gian của Holbrook và Holbrook đã luôn thích thú với những vụ điều tra mới hơn là cũ.
Anh chỉ hỏi ngài Yardley một câu hỏi; Những nghiên cứu khoa học của Delaney có gì dính dáng đến quá trình tổng hợp kim cương nhân tạo hay không?
Ngài Vere ngủ.
Hình như anh thích ngủ trên tàu, vì anh cũng ngủ say như khi họ trên tàu đến Shropshire.
Nhưng làm thế nào mà một người có thể quá thờ ơ khi bị đe dọa nguy hiểm đến tính mạng như thế là một điều khó hiểu đối với Elissande. Cái kiểu phản ứng của anh giống như cô nói rằng anh có nguy cơ bị mất một chiếc cà-vạt, thay vì những phần cơ thể quan trọng.
Ít nhất anh cũng không buột miệng nói rằng bà Douglas đang ở khách sạn Savoy thay vì khách sạn Brown. Có lẽ anh cũng đã quên tối qua họ ở khách sạn nào, có vẻ như anh đã quên cảm giác bất hạnh ban đầu khi phải kết hôn với cô.
Cô xoa thái dương. Chú cô, một người vốn thâm hiểm, đã chọn mục tiêu hoàn hảo để đe dọa. Elissande và dì Rachel biết mối nguy hiểm mà họ phải đối mặt với ông ta; họ đã chuẩn bị mọi thứ để có thể tự cứu mình.
Nhưng cô làm thế nào để bảo vệ ngài Vere, người không hiểu được tình trạng nguy hiểm của mình? Cô phải bảo vệ anh, anh đã bị lôi kéo vào chuyện này là vì cô.
Anh trở lại với một cái hộp từ cửa hàng bánh ngay trước khi họ lên tàu và đưa nó cho cô. Cô đã lắc mạnh đầu để từ chối. Nhưng bây giờ cô di chuyển đến bên cạnh anh và mở cái hộp bánh ra. Anh để lại cho cô hai chiếc bánh bao nhân nho và một cái bánh kem Vienna nhỏ.
Không có ý định, nhưng cô ăn cả hai chiếc bánh bao và một nửa chiếc bánh Vienna. Có lẽ anh đã đúng: Cô cảm thấy bớt sợ hãi khi có một chút gì đó ở trong bụng. Và có lẽ anh có lý do đúng để không sợ chú cô: Trong đời, cô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai đặt Edmund Douglas vào đúng chỗ của ông ta như cách chồng cô đã làm.
Anh thật mạnh mẽ. Cô rất mong có thể giống như anh lúc này, can đảm và không sợ hãi.
Cô thở dài và đặt tay lên khuỷu tay anh.
Anh không mong đợi cái chạm của cô. Anh thậm chí còn không dám mong đợi cảm giác về nó: vô cùng quen thuộc.
Sau một lúc, cô bỏ mũ và ngả đầu vào cánh tay anh. Anh mở mắt để nhắc mình nhớ rằng đây chỉ là quý bà Vere, người đã trở thành vợ anh theo cách dối trá và cưỡng ép. Nhưng khi anh nhìn xuống mái tóc bóng mượt và lắng nghe hơi thở mềm mại, đều đặn của cô, dường như không có gì, không có gì có thể gạt bỏ vị ngọt của sự gần gũi này.
Đó là những gì anh nghĩ về cô. Đó là những gì anh cảm thấy bất chấp mọi thứ. Và những gì anh nghĩ và cảm thấy ấy, có rất ít thứ ở trạng thái trung lập.
Rồi không biết là bao lâu, anh ngạc nhiên nhận ra con tàu đang chầm chậm tiến vào London và cô đang nhẹ nhàng gọi anh tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.
Họ xuống tàu, một cỗ xe độc mã đang chờ sẵn, họ lên xe để về ngôi nhà thành phố mà ông ngoại quá cố, một trong những người đàn ông giàu nhất nước Anh, đã để lại cho anh.
Ông Woodbridge đã mua ngôi nhà với ý định đập đi và xây một dinh thự to hơn và cao hơn rất nhiều, nhưng ông chết trước khi các kiến trúc sư hoàn thành bản thiết kế mới. Vere lại thấy không cần thứ gì to hay cao hơn, đã hiện đại hóa toàn bộ ngôi nhà, lắp điện và đường điện thoại, nhưng vẫn giữ nguyên kiến trúc ngôi nhà.
Ngôi nhà tọa lạc chính giữa quảng trường Grosvenor và quảng trường Berkeley, một công trình xây dựng cổ điển sừng sững với những cột trụ cao vút và một trán tường miêu tả Poseidon tay cầm quyền trượng đinh ba, đi trên một chiếc xe do những con cá ngựa kéo. Quý bà Vere vén mạng che mặt lên và quét mắt qua ngôi nhà ấn tượng của anh. Anh mừng khi thấy những chỗ sưng phồng trên mặt cô đã bớt đi.
“Đây không phải khách sạn Savoy”, cô nói.
“À, không phải, đây là nhà anh”.
“Nhưng dì em, dì ấy vẫn ở khách sạn. Chúng ta phải đi đón cả dì ấy nếu chúng ta ở lại đây”.
“Dì ấy đã ở đây rồi. Em không nhớ sao, lúc sáng anh đã nói với em rằng khi dì ấy nghỉ ngơi đủ, bà Dilwyn sẽ đưa dì ấy về nhà?”
“Anh chưa nói với em điều gì như thế”.
Tất nhiên anh chưa bao giờ nói. Anh thậm chí đã không muốn đưa bà Dilwyn đến phục vụ dì cô. Thực ra, anh đã có ý định để vợ và dì cô cách xa nhà anh và cách biệt với phần còn lại của cuộc đời anh. Nhưng bây giờ anh không có lựa chọn nào khác là đón họ vào nhà.
Anh vỗ vào tay cô. “Điều đó có thể hiểu được, vợ yêu. Sáng nay em hầu như không phải là chính mình, cả chai Sauterners cơ mà. Đi nào, người làm đang đợi gặp em đấy”.
Ngay khi những người làm đã trình diện với cô, cô yêu cầu gặp dì mình. Bà Dilwyn đi theo cô, đưa một bản báo cáo về bà Douglas trong ngày hôm nay khi họ đi lên cầu thang.
Vere ở lại và đọc thư từ được gửi đến cho anh trong lúc vắng mặt trước khi anh cũng đi lên cầu thang. Như đã thỏa thuận, anh và Holbrook hiếm khi gặp nhau ở nơi công cộng hoặc đến nhà nhau. Nhưng họ cùng ở trong một câu lạc bộ. Tối nay Vere sẽ gặp Holbrook ở câu lạc bộ sớm hơn, và vì thế anh cần phải thay quần áo.
Vợ anh và bà Dilwyn đang ở hành lang bên ngoài phòng nữ chủ nhân.
“Cô có muốn tôi lấy lại một chiếc váy ngủ của bà Douglas để cô mặc tối nay không, thưa cô?” bà Dilwyn hỏi.
Vợ anh cau mày, một biểu hiện bất thường ở cô.
“Có chuyện gì thế?” anh hỏi. “Bà Douglas ổn cả chứ?”
“Dì ấy rất tốt, cám ơn anh. Và không có vấn đề gì cả”, cô nói. “Em quên mang theo váy ngủ cho mình, và em vừa bảo cô hầu phòng mang số váy ngủ còn lại của bà Douglas đi giặt”.
“Có vấn đề gì với váy ngủ của bà Douglas?”
“Chúng có mùi đinh hương. Dì ấy không thích mùi đinh hương và em cũng thế”.
“Ồ, không vấn đề gì”, anh nói. “Anh sẽ cho em mượn áo ngủ tối nay. Áo ngủ của anh tuyệt đối không có mùi đinh hương”.
Cô mất hai giây trước khi cười tươi rói và nói. “Cảm ơn. Nhưng em không muốn làm phiền anh”.
Hai giây dài. Khi mà nụ cười của cô luôn luôn có ngay lập tức.
Cô đang sợ anh chạm vào cô.
Khi cô cần một chút trấn an trên tàu, cô cảm thấy khá tự do chạm vào anh. Và khi cô tựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi, mùi đinh hương mềm mại và ngọt ngào của cô tràn ngập mũi anh, anh đã nghĩ…
Anh đã nghĩ rằng anh không còn cự tuyệt cô nữa.
Và điều châm biếm là, anh sẽ không chạm vào cô. Lời đề xuất giải pháp đó không phải là mánh lới để lợi dụng cô. Anh đã định bảo bà Dilwyn đi lấy áo ngủ của cô trong phòng thay đồ.
Nhưng phản ứng của cô đã khiến trí tưởng tượng của anh vớ thêm một hòn đá nữa.
“Không, không, không phiền chút nào”, anh nó. “Đi nào”.
Anh đi vào phòng ngủ, cô không có lựa chọn nào khác là đi theo. Anh cởi áo khoác và tiếp tục đi đến phòng thay đồ.
“Nhân tiện, em thấy ngôi nhà mới của mình như thế nào?” anh hỏi khi cởi áo gi-lê, và ngoái lại nhìn cô.
“Rất đẹp”, cô nói và mỉm cười. “Nó là một ngôi nhà rất đẹp”.
Anh phải thừa nhận họ đã xoay xở thành công để thể hiện tàm tạm một cuộc hôn nhân bình thường.
“Và bà Dilwyn, bà ấy giúp được nhiều chứ?”
“Rất nhiều”. Nụ cười của cô vẫn còn nhưng cô dừng lại ngay ngưỡng cửa phòng thay đồ.
“Vào đi, em hãy chọn một cái”.
“À, em nghĩ anh chọn là được rồi”.
“Vớ vẩn, vào đây đi”.
Cô vẫn giữ nụ cười, nhưng cần hít một hơi thở sâu trước khi bước vào.
Anh kéo áo sơ mi qua đầu. Nụ cười rời bỏ cô.
Anh thường không cơ bắp như thế này suốt cả năm. Nhưng bây giờ đang là cuối mùa hè: Anh đã ở London từ giữa tháng Tư, nghĩa là mỗi ngày anh đi ba dặm để đến câu lạc bộ bơi lội. Anh đang có thể hình đẹp nhất có thể. Và khi đó, anh là một người đàn ông rất đáng sợ, về mặt thể xác.
Phòng thay đồ rộng rãi. Nhưng giá, tủ nhiều ngăn và tủ treo quần áo chật kín phòng, khiến nó có vẻ tách biệt và cô lập. Cô đứng dựa lưng vào một chiếc tủ có nhiều ngăn kéo. Anh đi đến chỗ cô, đặt tay lên vai cô, và đứng im một lúc - anh thực sự không thể không hành hạ cô - rồi mới kéo chiếc nhẫn có ấn ra và ném nó vào một cái khay để trang sức trên nóc tủ.
“Đi nào”, anh nhẹ nhàng nói.
Cô nuốt nghẹn.
“Em nói muốn chọn chiếc áo em thích nhất. Vậy đến đây đi”.
Anh có thể nhìn thấy nó trong mắt cô, mong muốn được chỉnh anh, được tranh cãi rằng cô chưa bao giờ muốn điều gì như thế, rằng anh là người áp đặt sự lựa chọn lên cô. Nhưng cô chỉ nói, “Chắc chắn rồi”.
Anh có nhiều chồng áo ngủ, tất cả đều màu trắng, bằng vải lanh, flanen, lụa và len cừu. Cô giật chiếc trên cùng của chồng áo gần nhất.
“Em lấy cái này”.
“Nhưng em vẫn chưa thử xem những cái khác. Hãy cảm nhận chúng”.
Anh ép những chiếc áo ngủ vào tay cô, hết cái này đến cái khác, và đưa ra những thuyết giảng kèm theo về vải và nghề dệt. Họ nhanh chóng đứng giữa đống áo ngủ vương vãi cao đến đầu gối, và anh vẫn đang đưa cô một cái khác để xem.
Nó là một cái áo ngủ bằng lụa, bóng, mềm mại và sang trọng, loại lụa xứng đáng để thực hiện một chuyến đi từ Trường An đến Damascus [1] nếu là hai nghìn năm trước.
[1] Trường An (kinh đô ngày trước của Trung Quốc), Damascus (thủ đô của Syria): những địa điểm trên Con đường tơ lụa.
“Thật mềm”, anh nói. “Giống như làn da của em”.
Cô siết chặt nắm tay trên chiếc áo ngủ. “Vậy em có thể lấy cái này không?”
“Thế à, lấy nó đi. Cứ từ từ, em sẽ tìm thấy cái mà em thích”.
Nhưng cô sẽ không thoát khỏi anh quá dễ dàng như thế. Anh khăng khăng đòi cô mở những ngón tay ra, để tránh làm nhăn lớp vải lụa, sau đó anh cầm tay cô và xoa ngón tay trên lòng bàn tay cô. Trao cho cô nụ cười ngu si nhất, anh thở dài. “À, phải, đáng yêu đúng như anh nhớ”.
Và nhớ. Và nhớ.
Anh nhận ra rằng anh đang hành hạ chính mình chứ chẳng phải ai với trò chơi nho nhỏ này.
Anh thả tay cô ra và lùi lại. “À, được rồi, em đi đi”.
Cô hoang mang nhìn anh. Anh bắt đầu cởi khuy quần. Cô không cần thúc giục gì thêm nữa, sự ra đi của cô thật nhanh chóng và ầm ĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT