Từ lúc nói chuyện ngày đó về sau, Ngao Du vẫn canh cánh trong lòng. Anh chưa bao giờ có thái dộ trầm lặng như thế, hành vi khác thường ấy cũng làm cả Tiểu Vũ phát hiện ra, thỉng thoảng còn lén hỏi Vương Bồi xem rốt cục là có chuyện gì xảy ra.

Nhưng anh vẫn nghĩ mãi không có cách nào giải quyết, nên rơi vào đường cùng chỉ còn nước cầu cứu Trọng Hằng thôi.

“À thế….cậu định tính ở cùng với cô ấy bao lâu đây?” Trọng Hằng lười biếng hỏi.

Ngao Du sững sờ một lúc rồi hỏi mờ mịt: “Cái gì cơ?”

“Ba năm, hay là ba mươi năm? Nếu cậu có thể giấu được, thì cứ giấu đi. Nếu giấu không được thì sớm mà nói chuyện thẳng thắn với nhau”

Ngao Du vẫn không nói lời nào, yên lặng xoay người sang chỗ khác tiếp tục trầm tư. Không phải là anh không hiểu được vì sao Trọng Hằng lại hỏi anh chuyện này. Ba năm, hay là ba mươi năm mươi năm? Đương nhiên anh muốn cùng sống với Vương Bồi cả đời này, cả đời – nhưng mà cả đời thì thế nào? Anh cứ trơ mắt nhìn cô già dần đi rồi sau đó chết đi sao….

Chỉ mới nghĩ tới đó mà đã cảm thấy thực đáng sợ, Ngao Du day day đầu, cố gắng vứt bỏ những ý nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu. Đó đều là những chuyện sau này đi, họ còn rất nhiều thời gian mà, bây giờ cần gì phải phiền não như thế. Hiện giờ anh còn có chuyện quan trọng cần làm đó là phải làm cách nào nói chuyện thẳng thắn với Vương Bồi đây – Ngao Du cảm thấy mình không đủ thông minh để giấu giếm Vương Bồi cả đời được.

Trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ hạ dần, cùng lúc đó không khí dường như nhuốm đầy màu sắc và hương vị của lễ Noel sắp đến.

Ngao Du đối với ngày quỷ quái này cũng chẳng có hứng thú gì, anh cũng không rõ vì sao người Trung Quốc lại quá quan trọng ngày lễ này như thế. Nhưng Vương Bồi lại rất hưng phấn, thậm chí cô còn lên kế hoạch xem bắt đầu trải qua ngày lễ Noel như thế nào nữa.

“Anh cứ coi như….giống ngày lễ tình nhân thì tốt rồi” Vương Bồi rất kiên trì giải thích nghi vấn với anh, dù sao thì người Trung Quốc trừ ngày tiết thanh minh ra, tất cả các ngày lễ khác thì đều là lễ tình nhân cả.

Quả nhiên Ngao Du đối với lời giải thích này cực kỳ vừa lòng, vui vẻ rạo rực không chớp mắt, không biết là đang nghĩ tới cái gì nữa. Anh đi xuống lầu một vòng, một lát lại leo lên tầng lầu, rất kích động bảo: ‘Tiểu Vũ đều chuẩn bị lễ vật Noel cho bạn gái rồi, Vương Bồi Bồi à, em chuẩn bị gì cho anh thế?”

Vương Bồi tức giận trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng mắng: “Người ta Tiểu Vũ ấy à đều biết chuẩn bị lễ vật cho bạn gái, còn anh thì biết đòi hỏi còn không biết em muốn cái gì nữa?”

Ngao Du vuốt tóc ngượng ngùng cười, giọng trầm thấp: “Anh…anh…đương nhiên là chuẩn bị lễ vật cho em rồi, nhưng mà….” Anh nói chưa xong thì giọng đã đổi nịnh nọt làm nũng: “Vương Bồi Bồi à, em tặng quà cho anh đi, tặng đi mà, đi mà…”

Thật ra thì cô cũng định làm chuyện này chỉ là càng nghĩ càng không biết tặng gì. Ngao Du thì lúc nào cũng tiêu tiền như nước, đồ dùng hàng ngày đều là đồ xịn, hơn nữa cũng chẳng thiếu cái gì, thật đúng là làm khó Vương Bồi mà. Thậm chí cô còn đi vòng vèo hỏi Chu Bách Đình rồi, ngày kỷ niệm kết hôn tặng gì, có phải là Caravat hay dao cạo râu không, nhưng những thứ đó thì Ngao Du lại không cần.

Thấy Ngao Du ngóng đợi nhìn cô, Vương Bồi cũng thấy khó xử quá, đơn giản bảo: “Hay là, em vẽ cho anh một bức tranh nhé” Vừa nói xong lại thấy rất vừa ý, sau này năm nào cũng sẽ vẽ một bức tranh cho anh, đợi lúc già đi quay đầu nhìn lại sẽ thấy cuộc đời có bao nhiêu là đổi thay, bao nhiêu là thâm tình.

“Hây da, em vẽ có giống anh đâu” Ngao Du nhỏ giọng oán giận, lập tức quay ngoắt vào phòng, một lát lại lao ra, đã thay một bộ quần áo mới miệng cười tươi như hoa rất xứng với quần áo, “Vương bồi Bồi à, em xem anh mặc bộ này trông rất đẹp hay không?”

Vì vậy Ngao Du cứ thành thật ngồi ở trên lầu tạo dáng người mẫu, nhưng mà anh cũng chẳng xứng làm người mẫu gì, ngồi không yên tý nào, chốc chốc lại còn chạy tới bên cô để ngó giám sát tiến độ, lại còn góp ý: “Ây da không đúng rồi, mắt anh có phải vậy đâu” “Vương Bồi Bồi à, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa phải vẽ thêm…” “…”

Vương Bồi chịu hết nổi rồi tức um lên kêu to: “Ngao Du, rốt cục là anh vẽ hay là em vẽ đây?”

Ngao Du lập tức im thin thít,

Anh ngoan ngoãn ngồi cả một buổi chiều, cuối cùng lại đề đạt ý kiến: “Vương Bồi Bồi à, còn phải vẽ bao lâu nữa mới xong đây?”

“Chắc vài ngày đi, có lẽ lâu hơn chút, vẽ xong lại còn phải mang đến chỗ kia đóng khung nữa” Vương Bồi không ngẩng đầu lên tiếng: “Nhưng anh yên tâm, nhất định trước lễ Noel sẽ xong thôi”

“Anh đây….không phải là còn ngồi ở trong này nhiều ngày nữa sao?” Giọng lo lắng không yên.

Rốt cục Vương Bồi ngẩng đầu lên, nhìn cô bộ dạng mơ màng, mất vài giây mới chậm chạp bảo: “Anh có thể đi rồi”

Trong lòng Ngao Du lại lo sợ chút, giọng của cô rất bình thản, ngược lại làm cho người ta không nắm bắt rõ cái gì, không biết là có phải đang giận hay không nữa.

“Sao anh vẫn còn chưa đi? Em vẽ phác hoạ cả người anh xong rồi, mọi chuyện đã xong” Cô lại nói thêm, thái độ trên mặt lại nghi hoặc.

Ngao Du rốt cục cũng thở nhẹ nhõm, “Sao em không nói sớm?”

“Lại còn hỏi nữa!” Vương Bồi nhỏ giọng thầm mắng một câu, không để ý gì anh nữa, tiếp tục chăm chú nhìn vào bàn làm việc. Ngao Du tiến đến gần cô nhìn một hồi lâu, không thấy có gì mới, vì thế phụng phịu đi xuống lầu tìm Tiểu Vũ nói chuyện phiếm.

Tiểu Vũ ấp úng xin phép anh bảo định hẹn hò với bạn gái, còn nói là đã đặt bàn ăn ở khách sạn rồi.

“Khách sạn à?” Mắt Ngao Du sáng lên, trong đầu bắt đầu nghĩ tới một hình ảnh kiều diễm.

Tiểu Vũ thấy vậy thì cười to, ánh mắt mị hoặc, lộ ra nét mờ ám, “Ông chủ à, anh và cô giáo Vương….chuyện đó….không phải là chưa có làm đi?”

Ngao Du đập một nhát vào đầu cậu ta đẩy ra. Anh quay người lên mạng đi tìm, J thị có khách sạn nào là tốt nhất đây? À, còn có lễ vật Noel nữa, hẹn hò lãng mạn hai người là gì….

Rượu vang, nến buổi tối, âm nhạc, pháo hoa…Ngao Du buồn bực phát hiện ra những thứ này đều là trên phim ảnh thôi, J thị nho nhỏ này, đến cả chai rượi vang cũng tìm khắp không có nữa. Nếu mà cả rượu cũng không có thì còn nói chuyện gì nữa – Vương Bồi nếu không uống cứ mơ hồ thế, nhất định không thèm vào khách sạn với anh đâu.

Thậm chí anh còn có thể …..thành thật với cô nữa. Dưới ngọn nến lung linh, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, cả phòng tràn ngập mùi hoa hồng, anh sẽ hạ giọng xin lỗi cô, nói không chừng cô cũng sẽ không tính toán gì với anh cả.

Suốt một tuần tiếp theo, Ngao Du hầu như đều bận rộn cho toàn bộ chuyện này, cứ lén lút không cho Vương Bồi biết. Thỉnh thoảng Vương Bồi hỏi anh thì anh liền ấp úng chối biến hoặc là lại giở tính xấu ra: “Dù sao thì….sớm muộn gì em cũng biết thôi mà”

Vì thế Vương Bồi không hỏi thêm gì nữa. Đàn ông kiểu gì cũng phải có không gian của mình chứ, không phải thế sao.

Trước Lễ Noel một ngày, thời tiết đẹp lắm, Ngao Du liền lôi kéo Vương Bồi ra ngoài tản bộ. Trên đường có rất nhiều người, đông đúc ồn ào, chật như nêm cối, nhất là chỗ Ngao Du đứng, lúc nào cũng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Họ đi một hồi lâu, thì ngồi xuống quán KFC, mỗi người cầm một lon côca ngồi nói chuyện phiếm.

“Nếu ngày mai mà tuyết rơi thì tốt quá” Nhìn trời xanh trong không một gợn mây, Vương Bồi thở dài than ngắn.

“Sao thế?” Ngao Du khó hiểu, “Trời nắng không phải tốt lắm sao? Tuyết rơi nhiều sẽ lạnh, tay chân của em sẽ bị lạnh cứng đó”

“Ây da anh chẳng hiểu gì cả, lễ Noel mà có tuyết rơi mới có không khí chứ”

Ngao Du chớp chớp mắt, có vẻ đăm chiêu.

Thế mà buổi tối tuyết rơi thật, cứ trắng tinh như lông ngỗng xốp mềm, đến lúc sáng thì khắp nơi đã trắng xoá một màu, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết.

Nhưng không phải mọi chuyện Vương Bồi mong ước đều toại nguyện như thế, lúc sáng sớm cô nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Hệ đến bảo bộ giáo dục lên kiểm tra, cả cô đều bị điều động tới tiếp khách.

“Không đi! Không cho phép đi!” Lúc nghe được tin vậy Ngao Du lập tức liền làm ầm lên, vung tay loạn ở trong phòng, “Dựa vào cái gì gọi em đi thế, đây có phải là việc của em đâu. Đi gọi ngay điện thoại từ chối đi, tối chúng mình còn hẹn hò nữa mà. Ai dám gây trở ngại chúng mình, anh sẽ nuốt hắn!”

Tuy là làm cho anh mất hứng nhưng Vương Bồi lại không nghĩ là anh phản ứng quá lên thế, nghĩ ngợi chút thì thấy đúng là do mình cả, nên nhỏ giọng khuyên bảo: ‘Nếu không phải mấy giáo viên phụ đạo đi vắng, chủ nhiệm Hệ cũng sẽ không bảo em đi hỗ trợ vậy đâu. Dù sao thì em cũng không phải đi hết cả ngày, chắc chiều sẽ về thôi, cam đoan sẽ không lỡ buổi hẹn hò lúc tối, thế có được không?”

Cô cứ thề lên thề xuống giọng vẫn nhỏ nhẹ nói với Ngao Du, Ngao Du tức một trận rồi sau đó cơn giận cũng giảm dần, lát sau bỏ lên lầu nói lại một câu: “Buổi tối….anh chờ em”

Vương Bồi coi như thở dài nhẹ nhõm.

Do nghệ thuật chuyên nghiệp là chủ đề trọng điểm ở J thị, lãnh đạo cấp trên kiểm tra chủ yếu cũng ở đây, mất cả ngày Vương Bồi có thể nói là làm việc luôn chân luôn tay, đến cả trà cũng còn chưa được uống ngụm nào. Tới tận cuối buổi chiều, nhóm lãnh đạo kiểm tra rốt cục cũng xong, chủ nhiệm Hệ định kéo Vương Bồi đi ăn cơm.

Vương Bồi nhanh nhảu từ chối, “Buổi tối đã hẹn với người khác ăn cơm rồi, thực sự không thể đi được”

Chủ nhiệm Hệ thấy sắc mặt cô cũng không miễn cưỡng cười bảo: “Thanh niên các cô chính là hay hẹn hò nhiều”

Nhìn đồng hồ chỉ cách giờ hẹn với Ngao Du gần một tiếng, cuối cùng Vương Bồi thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh vào toilet, giảm bớt chút áp lực. Từ trong toilet đi ra đến cửa ban công thì chợt nghe có tiếng đồng nghiệp gọi tên cô: “Bồi Bồi à, nhanh lên, có điện thoại cô này”

Vương Bồi bỗng thấy nghi hoặc, không biết là ai không gọi di động cho cô mà lại gọi điện thoại tới văn phòng đây. Hồ nghi đi nghe điện thoại thì chợt nghe thấy tiếng ông nội Vương ở đầu dây bên kia giọng lo âu dồn dập: “Bồi Bồi à, nhanh lên về, tiểu thúc thúc của cháu xỉu rồi”

Vương Bồi tự dưng choáng váng, sững sờ mất ba giây mới hồi phục lại tinh thần, nói nhanh: “Đưa nhanh vào bệnh viện đi, ông và bà nội đừng lo, bảo dì Tào gọi điện cho ông Thiết tới giúp nhé” trong nhà chỉ còn hai ông bà già, cũng gần trăm tuổi cả rồi, gặp tình trạng phát sinh bất ngờ vậy chắc cũng bị doạ cho sợ lắm.

Cô gác điện thoại xong trong đầu trống rỗng, tóm lấy chìa khoá trên bàn lao ra ngoài.

Cả một ngày tuyết rơi, trên đường tuyết dầy một lớp. Đường đi cũng tạm được, vừa ra đến nội thành, bên ngoài đường cũng trơn không để ý sẽ bị trượt. Vương Bồi trong lòng rất loạn, đi xe càng nhanh hơn, đi được khoảng một lúc mới chợt nhớ ra là chưa gọi điện cho Ngao Du, vì vậy mới thò tay vào túi lấy điện thoại. Nhưng khua thế nào cũng không tìm thấy trong túi, lúc vội vàng nóng ruột tay lái bỗng trượt, không kiểm soát được, cả người và xe đều vọt ra khỏi đường lao xuống sông…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play