Tối Vương Bồi lại mơ thấy ác mộng, trong
mộng có một con Bạch Long cứ bay quanh quẩn bên cô, bay đi bay về rồi
cuối cùng biến thành Ngao Du với gương mặt dữ tợn, mắt hung ác nhìn cô,
nhe nanh giương vuốt mắng: “Vương Bồi Bồi, ngươi là người không có tim,
xem ta một ngụm nuốt chửng ngươi” Nói xong thì lại biến thành rồng, há
chiếc mồm to đầy máu tiến về phía cô…
Vương Bồi giật mình tỉnh giấc, lấy tay lau mặt, đầu cổ đầy mồ hôi.
Cô cũng chưa làm gì quá đáng với anh ta
cả! Vương Bồi bực mình nghĩ, cô đã làm trâu làm ngựa nấu cơm cho anh ta
ăn, làm thịt nướng, lại ăn nói khép nép cầu xin người ta đi giúp anh ta, lúc anh ta uống say còn đi xem nữa…Giống như hầu hạ tổ tiên vậy, người
không có lương tâm phải là tên tiểu quỷ kia mới đúng chứ!
Tên hỗn xược kia, đến cả mơ cũng không
tha cho cô! Vương Bồi nằm mãi trên giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn
không ngủ được, vì thế rời giường, mở cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Trên trời có trăng tròn sáng, loé ra
những tia sáng vàng óng đẹp vô cùng, chiếu những tia vàng óng vào cửa
sổ, xa xa có đèn, cũng không sáng lắm nhưng lại trong trẻo, lạnh lùng
đến kỳ lạ. Lúc gió thổi qua, chiếc đèn lồng lay động nhẹ nhàng.
Trong đầu Vương Bồi lại hiện ra hình ảnh
Bạch Long, toàn thân màu trắng, trên có lớp vảy xếp rất đẹp, đầu có
sừng, mắt sáng, đang nhe nanh múa vuốt, nhìn hành động trông rất giống
Ngao Du, giống lắm. Tên Ngao Du kia thực đúng là tên hỗn xược mà, hình
như tối có vẻ mất hứng cũng chưa thèm xuống ăn cơm. Chu Tích Quân bảo là chưa tới tám giờ thì anh ta đã lên giường đi ngủ rồi.
Có trời mới biết là ai đắc tội với anh ta đây.
Trời vừa hửng sáng, Vương Bồi đã nổi hứng lấy áo khoác choàng vào đi tản bộ trong sương sớm. Trên đường không có
nhiều người lắm, có người đang mang bánh đi rao dọc phố, Vương Bồi mua
hai cái bánh nhân đậu vừa đi vừa ăn, mới ăn một miếng thì nghẹn không ăn nổi nữa.
Cô đi dọc bờ sông Đà, không nhanh không
chậm, đi đến lúc mệt mới dừng lại ở bậc cầu thang bên sông ngồi xuống
nghỉ. Một lát cũng có người ngồi xuống bên cô, dựa vào rất gần, Vương
Bồi có chút không quen, hung hăng định trừng mắt thì lại nhìn thấy mặt
Ngao Du.
Vương Bồi chưa từng nhìn thâý trên mặt
Ngao Du lại có nhiều biểu hiện vừa phức tạp vừa thâm thuý đến như vậy,
có chút hoảng hốt tựa như người này hơi xa lạ, không tự chủ được đưa tay ra hua hua trước mặt anh ta, nhỏ giọng thử gọi tên anh ta: “Ngao Du”
Ngao Du thản nhiên liếc cô một cái, trông có vẻ rất tức giận. Vẻ mặt quen thuộc này làm cho Vương Bồi thở phào
nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “Ngao Du à, anh đang mất hứng à?”
Anh ta không nói tiếng nào, mặt rất bình
tĩnh, ánh mắt lướt nhìn mặt nước, không chớp mắt chút nào, tựa như ở nơi đó có cảnh rất đẹp vậy.
Vương Bồi cũng hiểu ra đôi chút, nhưng
càng nghĩ lại càng không biết mình đã làm gì đắc tội anh ta, vì vậy lại
hỏi tiếp: “Có phải…..tôi làm cho anh mất hứng không?”
Ngao Du lại liếc xéo cô lần nữa, “hừ” một tiếng, giống như cam chịu vậy.
“Nhưng mà…tôi nói cái gì vậy ha?” Vương
Bồi cảm thấy ấm ức quá, tên nhóc này, sao mà lại giống con gái thế không biết, tính tình thì nhỏ nhen, hơi tý là giận dỗi. Không biết anh ta có
lén khóc một mình nữa không đây – Vương Bồi nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng này cũng có thể lắm, anh ta cũng có khả năng giống cảnh trong mơ nữa,
tức lên là cắn người ngay.
Ngao Du không đáp lại cô, mà cứ nhìn cô
chăm chú, mắt rất sáng, ánh mắt còn thành thật, “Vương Bồi Bồi, cô có
thích tôi không? Tôi và tiểu thúc thúc, cô thích ai hơn vậy?”
“Tiểu thúc thúc của tôi á?” Vương Bồi
kinh ngạc nhìn anh ta trông khó hiểu, “Anh nghe thấy tên tiểu thúc thúc
của tôi ở đâu thế?” A, đúng rồi, hôm qua lúc Vương giáo sư gọi điện tới
thì anh ta cũng có mặt ở bên cạnh mà. Thì ra là….ghen tị ha? Tên nhóc
hỗn xược này, tư tưởng độc chiếm đúng là lớn kinh.
Mặt Ngao Du cứng lại, trừng hai mắt nhìn
cô, lại tiếp tục tra hỏi: “Bộ dạng của anh ta rất đẹp trai sao? Có đẹp
trai bằng tôi không vậy?”
Vương Bồi cảm thấy khó xử vô cùng, mặt
mày đều nhăn lại, lắc lắc đầu: “Không biết, hơn mười năm rồi tôi cũng
chưa nhìn thấy chú. Có thể chú đã mập hơn, hây da, cũng không rõ nữa.
Nhưng mà đàn ông có bộ mặt đẹp trai không quan trọng, quan trọng là
phải thành thục, chững chạc, lại biết săn sóc nữa. Ây da, anh còn nhỏ
lắm không hiểu gì đâu”
Mặt Ngao Du đều tái cả rồi, tức đến mức
duỗi cả hai chân ra, đạp vào trong nước, quay phắt đầu nhìn trừng trừng
Vương Bồi, “Tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành….so với cô còn
trưởng thành hơn rồi. Tôi lớn hơn so với cô rất nhiều”
Vương Bồi cười nhạt, “Thôi đi, nhìn tính
cách của anh đi, lại còn giận dỗi nữa, biết đâu chừng anh còn khóc nhè
nữa cơ đấy. Đàn ông thì sẽ không như vậy, anh chỉ là một đứa trẻ không
biết lớn trong thân xác người đàn ông thôi. Anh…anh xem xem, Chu Tích
Quân người ta ý à….Chu Tích Quân người ta nói chuyện hay làm việc đó mới gọi là thành thục, chững chạc, lại phong độ nữa. Con gái ai cũng đều
thích người như thế, muốn lấy thì cũng phải lấy người như thế. Anh…bộ
dạng đẹp trai của anh chẳng dùng được vào việc gì cả!”
” Cô thích anh ta?” Anh ta tức đến mức
đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt bốc lửa: “Cô, thì ra là cô thích anh ta! Hừ, tôi đã sớm biết anh ta không phải là người tốt
rồi”
“Đấy xem xem, lại bày đặt tính trẻ con ra rồi” Vương Bồi bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai, nghiêm chỉnh nhìn anh ta:
“Ngao Du, anh cảm thấy bộ dạng hiện giờ của anh chững chạc lắm sao? Con
gái sao lại thích đàn ông chững chạc là vì họ nói chuyện hay làm việc
đều không bồng bột, đỉnh thiên lập địa, làm cho người ta có cảm giác
thực an tâm, thực kiên định. Nhưng mà anh thì sao, anh còn để người khác chiếu cố đến anh. Ai lại muốn lấy chồng mà bị trở thành người trông trẻ hả?”
Ngao Du khẽ cắn môi, định phản bác nhưng nghĩ mãi cũng không nói ra được gì, hung hăng dậm chân, xoay người bỏ chạy.
Sương mù từ mặt nước bốc lên, lập tức bao phủ toàn bộ trấn nhỏ, cảm giác mười thước cũng không nhìn thấy rõ phong cảnh.
Lúc quay về Vương Bồi đi rất chậm, đợi
đến lúc tới khách sạn thì cả đoàn đã ăn sáng dưới lầu. Thấy cô trở về,
Chu Tích Quân chạy nhanh tới đón cô, “Ngồi ở đây nhé” Nói xong còn đứng
lên giúp cô múc một bát cháo.
Ngao Du ở bên nhìn, nhăn hết lông mày
lại, chanh chân chạy tới nhặt một quả trứng lên bóc, chỉ trong vài giây
thì đã bóc sạch sẽ. Anh ta tủm tỉm cười mang trứng gà bóc đặt xuống đĩa
trước mặt cô, lại nhanh nhẹn lấy lọ hạt tiêu tới, rắc xuống bảo: “Cô ăn
đi”
“Ôi, Ngao Du sao mà ngoan thế không biết” Lô Lâm ngồi bên cười khen anh ta.
Ngao Du lập tức cao hứng đứng dậy, ánh
mắt cười tít lại. Nhưng rất nhanh anh ta lại ý thức được gì đó, chạy
nhanh trở lại bàn, hơi hơi cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vương Bồi tự dưng cảm thấy khó xử quá.
Có lẽ như vậy tốt hơn phải không? Vương Bồi cũng không biết có đúng không nữa.
Ăn sáng xong, lão Trương tuyên bố mọi
người được tự do trong hai ngày, muốn ăn thế nào thì ăn, ngày kia tất cả lại cùng nhau đi Đức Kháng.
Đổng Thiến lại gần Ngao Du rủ đi chèo
thuyền trên sông Đà, Ngao Du mất hứng phẩy tay, “Tôi không thèm đi, nước không sâu lắm, chèo thuyền trên sông tôi thấy chẳng có hứng tý nào” Anh ta nhướng mắt lên nhìn Vương Bồi, cười tủm tỉm, “Tôi sẽ ngồi bên Vương
Bồi xem cô ấy vẽ. À, Vương Bồi Bồi, tôi nghe nói kẹo gừng ở đây ăn ngon
lắm, tý nữa tôi đi mua một ít về được không?”
Anh ta ân cần như thế làm Vương Bồi cực kỳ khó xử, đứa bé này, thực sự không cần phải làm như thế chứ.
Thế mà anh ta cũng ngồi ở bên Vương Bồi
thật, lúc lúc lại lấy nước, lúc lại quạt q uạt, rồi lát lại hỏi cô
xem có nóng không, có đói bụng hay không…Vương Bồi cơ bản là không còn
tâm trạng nào để vẽ nữa.
“Nếu không anh đi dạo xung quanh đi được không?” Vương Bồi buông bút, thở dài, nhỏ giọng thương lượng.
“Tôi thích ở đây” Anh ta mở to ánh mắt vô tội nhìn cô.
Nhưng mà…Vương Bồi nhìn sang trái rồi
sang phải, nhìn du khách ở gần bên nghỉ chân, làm ra vẻ là đang xem
phong cảnh nhưng thực ra thì lén ngắm Ngao Du, có người còn lặng lẽ giơ
máy ảnh lên chụp anh ta một cái thế mà anh ta cũng không tức giận.
“Thế….tôi đi một chút vậy” Ngao Du rốt
cục thấy có chút không thích hợp, than thở, gõ gõ nhẹ vào lưng, “Tôi đi
tìm Chu Tích Quân xem anh ấy đang làm gì vậy”
Đợi anh ta đi rồi, tâm tình Vương Bồi mới ổn trở lại, nhưng không hiểu sao, nhìn bức hoạ này cô cũng không thể
nào tiếp tục vẽ tiếp được nữa. Thế là lại thay giấy, bắt đầu nghĩ vẽ bức mới. Chỉ một lát sau, trên giấy đã hiện lên hình ảnh một tiểu Bạch
Long, vảy đều, sừng dài, lại còn nhe răng nhìn rất giống bộ dạng Ngao Du đang tức giận nữa.
Vương Bồi cứ vẽ cứ vẽ rồi tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Đến tối cô lấy bức hoạ đưa cho Lô Lâm
xem, Lô Lâm cười to đến nỗi ngã lăn ra trên đất, ôm cả bụng nói: “Bồi
Bồi à, cô cũng thật là. Ha ha, tiểu long này, đừng có nói nha, cảm giác
rất giống Ngao Du đó”
Bản thân Vường Bồi cũng không rõ nữa, không hiểu sao nghĩ vẽ Ngao Du lại trở thành rồng vậy.
Cô đem bức vẽ cất đi cẩn thận, chờ Ngao Du về sẽ tặng cho anh ta – cứ nghĩ tới thái độ của anh ta, chắc chắn rất thích thú đây.
Tối hai cô nằm trên giường thì thầm nói
chuyện, Lô Lâm lại nhịn không được hỏi cô, “Bồi Bồi à, Ngao Du kia, họ
hàng thân thích của cậu, có phải thích cậu rồi không?”
Vương Bồi suýt thì nghẹn, bị nước miếng của mình làm sặc, ho khù khụ đến long trời lở đất.
Mãi một lúc sau cô mới bình thường trở
lại, vỗ vỗ ngực bảo: “Nè, nói ra cũng thật buồn cười, Ngao Du anh
ta….anh ta vẫn là trẻ con đấy. Hơn nữa..” hơn nữa anh ta lại là một tên
nhóc hay phá rối, tính tính thì xấu, thích làm nũng, thích tố cáo, lại
còn vô liêm sỷ không biết xẩu hổ nữa, lại còn mê đắm vào….
Hây da, sao anh ta lại là một tên phá rối đến thế chứ!
“Mình nói với cậu nhé, đừng nhìn anh ấy
trông có vẻ trẻ con, ngây thơ, đơn thuần, thực ra Ngao Du anh ấy mê sắc
đó” Vương bồi cau mày bảo, “Sợ là sẽ mang hoạ đến cho con gái nhà người
ta mà thôi, hơn nữa, hơn nữa…anh ta còn không biết mình làm sai nữa cơ”
Cô còn nhớ rất rõ lần trước bạn anh ta là Trọng Hằng bảo đã tìm được một bạn gái thực sự rồi tính chuyện kết hôn thì anh ta còn rất ngạc nhiên,
bộ dạng thực không ủng hộ chút nào.
“Cho dù…cho dù anh ta có tâm tư như thế
đi nữa thì….”Vương Bồi nghĩ nghĩ rồi nói thực: “Đó là vì mình không thèm quan tâm đến anh ta. Một người tự cao tự đại như vậy, lại không biết
xấu hổ nữa nên mới thế” Càng đưa tới cửa, càng là không quan trọng, mà
càng quan tâm thì anh ta ngược lại càng dũng cảm xông tới.
Lô Lâm yên lặng nghe, vẻ mặt có chút nghi hoặc, “Mình thì cảm thấy Ngao Du…anh ấy cũng không có phá rối”
Phá rối hoặc là không xấu, chỉ là hai từ mà có thể nói lên rất rõ ràng.
“Thế ha” Vương Bồi nhắm mắt lại, giọng nói có vẻ mê man đi: “Anh ta là đứa trẻ tốt, trừ có chỗ ngốc nghếch ra”
Nhưng mà, cũng chỉ là một chú bé mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT