Sau cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, tâm trạng của Vu Sính Đình thoải mái hẳn. Cô nhớ lại mấy năm bên Hứa Diễn Thần, ngoài thời gian đầu mãnh liệt say đắm ra, còn lại đều là đôi bên nhượng bộ nhau. Hứa Diễn Thần nhạy cảm, trước mặt anh ta, cô không tỏ thái độ của một tiểu thư, anh ta có lòng tự trọng cao, cô âm thầm giúp đỡ anh ta. Vu Sính Đình không biết mình còn có thể làm được gì hơn.

Vu Sính Đình vẫn cho rằng mình chưa từng làm sai điều gì, nếu có sai thì chỉ là do tính cách của hai người, mới dẫn đến những mâu thuẫn trong quan điểm. Kết cục chia tay của ngày hôm nay, cô đã sớm đoán được.

Cả đêm, cô nằm trên giường trở mình liên tục mà vẫn không ngủ được.

Sau chuyện ngày hôm nay, Phùng Mộ Huân cũng mơ hồ cảm giác được cái gì đó. Hôm nay, ở trên xe, sở dĩ anh không an ủi một câu nào, là vì anh biết Vu Sính Đình không cần an ủi. Nếu không, Vu Sính Đình sẽ không ngồi im lặng ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khóc thầm.

Phùng Mộ Huân vừa tắm xong, lúc sang phòng làm việc sửa tài liệu lại hơi lo lắng. Anh dựa vào chiếc ghế da trầm tư một lúc lâu, rồi rút điện thoại ra nhắn cho cô một tin: Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.

Vu Sính Đình đang định nhắm mắt ngủ, thì trong bóng tối, chiếc di động để trên đầu tủ bỗng lóe sáng. Cô ngồi dậy lấy điện thoại lên, rồi lại nằm vào trong chăn, còn đang nghĩ là Hứa Diễn Thần nhắn tin nhưng khi thấy rõ thì lại tự giễu cười. Trong lòng cô thầm nghĩ, sao Hứa Diễn Thần còn có thể liên lạc với cô được chứ.

Giữa đêm khuya mà Phùng Mộ Huân vẫn gửi tin nhắn an ủi cô, điều này khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Nhớ lại những hành động trên xe của Phùng Mộ Huân, cô bất giác cong miệng cười, nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời lại: Cám ơn, anh cũng nghỉ sớm đi.

Gửi xong, Vu Sính Đình ấn nút tắt máy, ném di động sang một bên rồi chui vào chăn.

Lúc nhận được tin nhắn, khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ cong lên, ánh mắt dừng trên hàng chữ cô gửi - “anh cũng nghỉ sớm đi.”, đôi mắt u trầm sáng hẳn lên. Anh cầm điện thoại nghịch nghịch một hồi rồi tiếp tục xem tài liệu.

Sau khi Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần chia tay, Liêu Hải Lâm hay Vu Hàn Sinh đều không nhắc đến ba chữ kia nữa. Trước đây, Liêu Hải Lâm có không hài lòng, thì vẫn hay so sánh Hứa Diễn Thần và Phùng Mộ Huân trước mặt Vu Sính Đình, giờ đây, cả hai người đều tế nhị không nói.

Thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân có gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Vu Sính Đình, về hình thức thì là hỏi thăm hai ông bà Vu, nhưng thật ra là muốn thông qua Liêu Hải Lâm để biết tâm trạng Vu Sính Đình. Phùng Mộ Huân kể cho Liêu Hải Lâm về vẻ khác thường của Vu Sính Đình tối hôm đó, trong khi anh đang dò hỏi, Liêu Hải Lâm ấp úng một lúc mới nói cho anh biết sự thật. Sau khi biết tin Hứa Diễn Thần và Vu Sính Đình đã chia tay từ chỗ Liêu Hải Lâm, Phùng Mộ Huân biết, thời cơ của mình đã đến rồi.

Phùng Mộ Huân còn nghĩ mình phải chờ một thời gian nữa, không ngờ Hứa Diễn Thần lại biết khó mà lui nhanh đến thế. Tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh nghĩ, nếu Hứa Diễn Thần nói chia tay trước, thì chứng tỏ anh ta không đủ tư cách có được cô.

***

Tiền Bội Bội nghe Vu Sính Đình bình tĩnh kể lại lần kết thúc mối tình lâu dài, gần như là không thể tin nổi: “Hai người chia tay thật á?”

“Ừ.”

“Hứa Diễn Thần nói à?”

Vu Sính Đình buồn bã gật đầu, dường như không muốn tiếp tục bàn về đề tài này với Tiền Bội Bội nữa.

Tiền Bội Bội liền kéo lấy tay cô, cũng không nói gì ngay, mà một lát sau mới nói: “Không sao, còn có người tốt hơn chờ cậu mà, Sính Đình nhà mình giỏi giang thế nay, muốn kiểu đàn ông nào mà không được. Tớ thấy anh chàng thanh mai trúc mã kia cũng không tệ đâu, dù sao hai nhà cũng có quan hệ tốt thế cơ mà, chắc cô chú cũng đang mong hai người thành đôi ý.”

Nghe Tiền Bội Bội nhắc đến Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình lại lơ đễnh cười, “Cậu giỏi suy nghĩ lung tung thật đấy.”

“Được lòng dân, được thiên hạ. Cậu có hiểu câu này không hả?”

Thứ Sáu, Vu Sính Đình và đồng nghiệp cùng chủ quản ngân hàng đến một hội sở bàn thủ tục công việc. Từ hội sở đi ra, không ngờ lại gặp Phùng Nghị và Phùng Mộ Huân.

Lúc chạm mặt, Vu Sính Đình kinh ngạc nhìn Phùng Mộ Huân: “Sao anh cũng ở đây?”

“Hôm nay rảnh rỗi, tụ tập với mấy người bạn. Bọn tôi hay đến chỗ này.”

Lúc này, Phùng Nghị đột nhiên cười: “Nếu biết trước cô đến đây, tôi đã nói một tiếng với giám đốc rồi.”

Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười: “Lần sau chúng tôi quay lại là được rồi.”

“Được.” Phùng Nghị liếc nhìn Phùng Mộ Huân, đầu tiên là vỗ vỗ vai anh, sau đó biết điều rời đi.

Vu Sính Đình ra ngoài, Phùng Mộ Huân đi theo, chu đáo kéo cánh cửa kính thay cô. Anh vẫn luôn đi bên cạnh cô. Thấy anh đi theo, Vu Sính Đình cũng không nói gì.

Ra đến cửa, gió lạnh không ngừng táp vào mặt, Vu Sính Đình nhớ ra mình quên mang khẩu trang, đành phải rụt cổ, vùi mặt vào chiếc khăn choàng. Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn cô, ân cần hỏi: “Lạnh lắm à? Hay là mình vào quán cà phê ngồi cái đã?”

Vu Sính Đình ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt nóng rực của anh khiến cô hoảng hốt trong chốc lát. Cuối cùng, cô gật đầu chứ không từ chối.

Trong quán cà phê tràn ngập giai điệu du dương của khúc dương cầm, rất hợp với khung cảnh lãng mạn ở nơi này.

Phùng Mộ Huân ngồi đối diện hỏi: “Gần đây vẫn ổn chứ?”

Vu Sính Đình gật đầu: “Vẫn ổn.”

Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu, giọng điệu thản nhiên: “Mong là thế. Ngày mai có rảnh không? Có muốn cùng đi cưỡi ngựa không? Hay là tôi bảo Phùng Nghị tổ chức mấy hoạt động thú vị, cho em giải tỏa tâm trạng một chút. Trông em có vẻ rất mệt mỏi.”

Dường như Vu Sính Đình cảm giác được gì đó, “Cảm ơn anh, nhưng thôi, thật sự là tôi còn có nhiều công việc chưa làm xong, ở ngoài cũng còn không ít việc, chắc là không rảnh đâu.”

Phùng Mộ Huân cũng không bất ngờ trước sự từ chối của cô, anh hé môi cười, khẩu khí vô cùng ôn hòa: “Sính Đình, anh muốn theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra à?” Lời nói này mang theo ngữ điệu của một câu hỏi, nhưng qua chất giọng trầm trầm của anh, dường như lại cho cảm giác rất dịu dàng.

Vừa nghe thấy vậy, tim Vu Sính Đình thót một nhịp, nhất thời cô không biết nói gì. Thì ra Phùng Mộ Huân đã biết chuyện cô và Hứa Diễn Thần chia tay, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Phùng Mộ Huân, hai chúng ta quen nhau từ nhỏ, cũng coi như là bạn bè cũ, hàng xóm cũ. Hơn nữa, các cô các bác trong đại viện vẫn hay trêu đùa, tôi nghĩ là vì vậy nên anh có hiểu lầm cái gì đó, tôi cảm thấy...”

Không đợi Vu Sính Đình nói xong, Phùng Mộ Huân đã lên tiếng: “Sính Đình, đừng vội từ chối anh, cũng đừng bó buộc mình.”

Vu Sính Đình lắc đầu: “Phùng Mộ Huân, tôi chỉ cảm thấy anh là một người tốt, phương diện nào cũng rất ưu tú, nhưng chúng ta không có khả năng. Trước mắt, tôi không có ý định yêu đương gì cả.” Cô cảm thấy mình nói năng có chút lộn xộn. Lời từ chối thẳng thừng trước mặt người khác mà lại có thể phát ra qua miệng cô, chính cô cũng thấy khó tin.

Phùng Mộ Huân lẳng lặng nghe cô nói xong, rồi đột nhiên cười hỏi cô: “Nếu trong lòng em anh tốt như vậy, thì sao ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh?”

Vu Sính Đình nhất thời im lặng.

Phùng Mộ Huân giữ vẻ mặt như thường, tiếp tục nói: “Không sao, anh biết em cần một thời gian để bình tĩnh lại.” Nói xong, anh nở nụ cười mơ hồ với cô, dường như chẳng bận tâm đến sự từ chối của cô.

Phùng Mộ Huân không nói thẳng thừng ra, mà chọn cách để cho cô suy nghĩ. Dù bị cô từ chối, nhưng anh cũng không có ý định kiên nhẫn chờ đợi như trước đây nữa. Anh biết Vu Sính Đình mới chia tay với Hứa Diễn Thần, chắc chắn trong lòng vẫn còn vương vấn tình cảm. Hiện giờ, cô và Hứa Diễn Thần đã chia tay, anh cũng có tư cách chính thức theo đuổi cô.

Vu Sính Đình cúi đầu nhìn xuống mặt bàn. Cô chưa muốn đón nhận một tình cảm mới, tuy rằng đối phương là người bố mẹ cô vẫn thích, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận luôn. Dường như Phùng Mộ Huân đã đoán ra được tâm ý của cô, còn thay cô nói ra suy nghĩ của mình.

Lúc này, Phùng Mộ Huân nhìn cô, tiếp tục nói: “Ngày kia anh phải về đơn vị huấn luyện, chắc phải nửa tháng mới về, dạo này nhìn sắc mặt em rất xấu, nhất định phải tự chăm sóc mình, đừng để hai bác lo lắng cho em.” Anh cẩn thận giải thích, như là gián tiếp quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô.

Vu Sính Đình gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười. Cô thật sự không nghĩ số đào hoa của mình lại đến nhanh như vậy.

***

Vu Sính Đình không thể ngờ, hơn một tháng sau khi chia tay Hứa Diễn Thần, cô lại nhận được điện thoại của Quan Hân Nhiên.

Bởi lúc ấy cô đang ở trong phòng làm việc giám định đá quý, nên điện thoại để chế độ im lặng. Đến giờ nghỉ trưa, khi kiểm tra di động, cô mới thấy cuộc gọi nhỡ của Quan Hân Nhiên từ nửa tiếng trước.

Cô nhìn điện thoại, sắc mặt u trầm, do dự ấn nút gọi lại.

Điện thoại được kết nối, Quan Hân Nhiên hỏi với giọng điệu e dè: “Sính Đình, trưa mai chị có rảnh không? Em không chiếm nhiều thời gian của chị đâu, có chuyện này muốn nói với chị.”

Vu Sính Đình nghe thấy Quan Hân Nhiên gọi tên cô, chứ không phải là chị dâu. Có lẽ chuyện cô và Hứa Diễn Thần chia tay, họ đều biết cả rồi. Vu Sính Đình chần chừ giây lát rồi mới đồng ý: “Được. Vậy thì hẹn ở quán cà phê đối diện công ty chị.”

Hai người nói xong, Vu Sính Đình chủ động ngắt điện thoại, cô nắm chặt di động, cười với vẻ chua chát.

Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần chia tay hơn một tháng, hai người không hề liên lạc. Lần chia tay này không giống những lần trước, Hứa Diễn Thần quả nhiên nói được làm được, không liên lạc với cô một lần nào. Vu Sính Đình không ngờ, vào lúc này, Quan Hân Nhiên lại chủ động gọi điện tới.

Cô nghĩ thầm, chẳng đoán cũng biết, chắc chắn là chuyện về Hứa Diễn Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play