Nhìn bóng lưng này, đây không phải là thực tập sinh mới mà mọi người nhắc tới sao?. Nghê Tiêu cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, không có thói quen để người khác giúp đỡ bản thân mình, vì thế cười nói:

“Những công việc này vẫn để cho dì Bảo Khiết làm đi, cô đến đây để thực tập cơ mà.”

Người con gái xoay người, nhìn Nghê Tiêu cười, khiến Nghê Tiêu ngây ngẩn cả người.

“Chị Nghê, em là Lưu Văn Văn, sau này mong chị chỉ giáo nhiều hơn.” Dung nhan của Lưu Văn Văn tinh xảo, mang theo vài phần ngượng ngùng của người mới đến.

Nghê Tiêu cảm thấy mí mắt của cô giật giật kịch liệt, cô còn chưa già, ánh mắt cũng không bị mù, cô gái này….Không phải là mối tình đầu đã xuất hiện trong buổi lễ đính hôn ngày hôm qua của Đan Diệc Thần sao?.

Lưu Văn Văn thấy cô không nói lời nào, bộ dạng nhất thời hoảng sợ như con thỏ nhỏ: “Chị Nghê không phải trách em đã động đến tài liệu của chị chứ?. Em chỉ thấy trên bàn hơi bừa bộn nên mới…”

“Oa, văn phòng luật khi nào lại có người đẹp khiến người ta kinh ngạc thế này?” Một thanh âm cao quãng tám vang lên một cách khoa trương, bỗng nhiên chen vào,kịp thời hóa giải bầu không khí bất thường trong phòng.

Nghê Tiêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, Lam thiếu gia đi Mỹ công tác một tuần đã trở lại, như vậy cũng tốt, văn phòng sẽ trở nên nhộn nhịp lần nữa.

Lam Thiểu Ba anh tuấn, phóng khoáng, hoàn cảnh gia đình tốt, cộng thêm xuất thân từ đại học danh tiếng, những đồng nghiệp nữ làm việc lâu năm ở văn phòng luật đều rất hoan nghênh vị công tử có tác phong nhanh nhẹn này, ánh mắt rất cao đến nay vẫn chưa tìm đươc bạn gái thích hợp, trước đây còn theo đuổi Nghê Tiêu nhưng sau này biết quan hệ của cô với Đan Diệc Thần nên thức thời rút khỏi đội ngũ theo đuổi.

Nghê Tiêu ở trong phòng trà thấp thoáng nghe được tiếng cười đùa của Lam Thiểu Ba và Lưu Văn Văn, cô hơi thất thần một chút, cà phê rót lệch ra ngoài làm phỏng tay cô.

Giữa trưa khi đi đến nhà ăn ăn cơm, ngoài ý muốn gặp Lam Thiểu Ba đang bưng đồ ăn, cô không nhịn được chế nhạo anh ta nói:

“Không phải anh luôn ghét bỏ đồ ăn trong nhà ăn này chỉ dành cho heo ăn sao?. Tại sao lại phá lệ chạy tới đây ăn?”

Lam Thiểu Ba tựa lưng vào ghế ngồi, tiêu sái gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, chậm rãi nuốt xong mới nhìn Nghê Tiêu chằm chằm, cười nói:

“Tôi cảm thấy mình cần phải nói lời xin lỗi cho hành động vô lễ lúc trước, bây giờ ngay cả vị hôn thê của tư lệnh Đan Diệc Thần cũng không muốn được hưởng đặc thù, ngày thứ hai sau khi đính hôn đã vội đi làm, dân đen như tôi còn dám than phiền gì chứ?”

Nghê Tiêu liếc nhìn thấy Lưu Văn Văn đang đi tới đối diện, biểu tình thoải mái trên mặt nhất thời phai nhạt vài phần.

Lam Thiểu Ba thức thời đứng dậy: “Chiến tranh giữa phụ nữ, tôi nên lánh mặt là thượng sách.”

“Chị Nghê, em có thể ngồi ở đây không?” Lưu Văn Văn cả người lộ ra vẻ mặt vô hại, ngồi ở trước mặt Nghê Tiêu.

Khi nào thói đời có thể thành thật một chút thì tốt rồi, Nghê Tiêu oán thầm, cô nha, rõ ràng cô đã ngồi xuống, còn hỏi tôi cái rắm gì!

Lưu Văn Văn ra dáng thục nữ ăn uống, nhai kỹ nuốt chậm, nhưng dư quang vẫn đặt ở trên chiếc nhẫn đính hôn trên tay Nghê Tiêu, thấy Nghê Tiêu chuẩn bị đi khỏi, nhịn không được lên tiếng hỏi:

“Chị Nghê, nhẫn trên tay chị thật đẹp mắt”

Cô thấy Lưu Văn Văn không chỉ đơn thuần nhắc đến nhẫn kim cương, nhưng vẫn mỉm cười thỏa đáng, mượn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, cô mở rộng ngón tay, đánh giá nhẫn kim cương một chút, giống như cô gái nhỏ mang theo hạnh phúc thỏa mãn nói:

“Đã sớm nói với Đan Diệc Thần, không cần mua nhẫn kim cương thô tục lớn như vậy, chỉ cần có lòng là được rồi, nhưng mà anh ấy vẫn kiên trì muốn mua, nghe nói viên kim cương này là số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có một viên độc nhất vô nhị đấy.”

Chỉ nhìn bộ dạng và nét mặt xanh mét của cô ta, cô liền biết nét mặt và giọng điệu của mình giờ phút này làm cho người ta phát ngấy đến cỡ nào, chỉ có điều ai bảo Lưu Văn Văn mở miệng gọi cô : Chị Nghê.

Cô đã đến phòng nhân sự xem qua hồ sơ của cô ta, rõ ràng cô ta lớn hơn cô 2 tuổi.

Sau khi diễn màn hạnh phúc xong, Nghê Tiêu vuốt ve tóc của mình, cười: “Được rồi, tôi cũng ăn xong rồi, buổi chiều mở phiên tòa gặp”

Buổi chiều cô còn vụ án ly hôn cần phải tham gia, Lưu Văn Văn là trợ lý của cô.

Ngoài miệng tuy rằng Nghê Tiêu hihi haha không đứng đắn, nhưng mà trong công việc lại hết sức nghiêm túc, cô kiểm tra lại tư liệu cần thiết nhiều lần, lúc này mới đi đến tòa án.

Nửa giờ sau, Nghê Tiêu bình tĩnh đi ra, Lam Thiểu Ba cũng tham dự một phiên tòa ở cách vách, tác phong nhanh nhẹn, đi đến bên cạnh cô :

“Như thế nào, nhìn dáng vẻ của cô, hôm nay gặp đối thủ, tơi tả mà về rồi đúng không?”

Nghê Tiêu không lên tiếng, chỉ bước nhanh vào thang máy, Lưu Văn Văn còn chưa kịp bước vào thì cửa thang máy đã đóng lại.

Lam Thiểu Ba kinh ngạc nhìn những con số chậm rãi giảm xuống, liếc qua vẻ mặt vô tội của Lưu Văn Văn, nhún vai hỏi:

“Em trêu chọc cô ấy hả?”

Lưu Văn Văn sợ hãi lắc đầu nhưng trong mắt lại hiện lên một tia u ám.

Nghê Tiêu không thường tức giận, từ nhỏ đến lớn, bố Nghê Chấn đã nói với cô, tức giận với bất kì chuyện gì đều vô ích, nhưng bây giờ cho dù có vô ích, cô cũng không nhịn được muốn phát tiết một phen.

Cửa phòng làm việc của Lưu Văn Văn bị lực mạnh đẩy ra, tất cả đồng nghiệp đều kinh ngạc nhìn Nghê Tiêu chằm chằm, đã thấy Nghê Tiêu trực tiếp hỏi:

“Lưu Văn Văn, buổi chiều tôi bảo cô sửa sang lại những tư liệu cho phiên tòa sắp mở, trong đó, một chứng cứ có lợi nhất cũng không thấy, cô nói cho tôi biết, đây có phải là do cô thất trách hay không?”

Nghê Tiêu khí thế rào rạt, khiến vành mắt của Lưu Văn Văn đỏ lên:

“Chị Nghê, em mới đến, rất nhiều chuyện em không hiểu, chị xem…”

“Tôi nể mặt cô là người mới đến, cho nên tha thứ cho cô sao?” Nghê Tiêu tiếp lời của cô ta xong, đột nhiên cảm thấy lần này mình tức giận hơi quá, cô nắm lấy tay gãi gãi mái tóc hơi lộn xộn, lộ ra ý cười sởn gai ốc:

“Lần này tôi tha thứ cho cô một lần.”

“Phanh” một tiếng, cửa bị lực lớn đóng lại, Lam Thiểu Ba chậc chậc nói:

“Phụ nữ nổi giận lên thật đúng là dọa người.”

“Đều là lỗi của em, em phải mang tách cà phê vào cho chị Nghê bớt giận chút” Lưu Văn Văn xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu đi vào phòng trà.

….

Mọi người thấy không có chuyện gì, đều ào ào tản đi, sau một lát, trong văn phòng của Nghê Tiêu bỗng truyền đến tiếng thét chói tai thảm thiết.

Lam thiếu gia nhanh chóng phá cửa ra, liếc nhìn thấy tách cà phê bị đổ, và Lưu Văn Văn bị ngã trên mặt đất, trên bắp đùi trắng như tuyết bị phỏng hồng một mảng.

Mà người bị tình nghi, Nghê Tiêu, đang cứng ngắc đứng ở tại chỗ, vẻ mặt dại ra.

“Chị Nghê Tiêu, em biết em sai rồi, em cam đoan lần sau em sẽ không phạm sai lầm này nữa, xin chị đừng tức giận…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play