Nghê Tiêu thấy sắc mặt của cô ấy trắng bệch, hai tay lạnh như băng, cho rằng cô bị ốm, không thoải mái, cô cười nói:

“Nếu như cậu không có thời gian tham dự lễ đính hôn của bọn mình cũng không sao, dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi mà.”

“Nhưng mà, không phải ngay từ đầu cậu đã nói với tớ, cậu không thích anh ta sao?. Cậu không quan tâm đến anh ta sao?” lòng Diệp Miêu Miêu thì thào hỏi.

Nghê Tiêu không biết nên giải thích câu chuyện phức tạp này như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nói:

“Tớ hy vọng cậu có thể chúc phúc cho tớ, Miêu Miêu, cậu là bạn thân nhất của tớ…”

“Đủ rồi!. Nghê Tiêu, dựa vào cái gì?. Dựa vào cái gì cậu muốn tôi chúc phúc cho cậu?. Tôi thích Đan Diệc Thần không phải chỉ mới một, hai ngày, cậu biết rõ, nhưng lại cùng anh ta ân ái trước mặt tôi hết lần này đến lần khác!. Lúc trước, cậu không phải đã nói không thích Đan Diệc Thần sao?. Tại sao bây giờ lại muốn đính hôn với anh ấy?. Tôi cái gì cũng mạnh hơn cậu, cho nên có phải trong mắt cậu tôi đặc biệt giống như trò cười không?. Cậu nói xem, bây giờ cậu khoe khoang trước mặt tôi là cậu đã chiếm được Đan Diệc Thần, cậu có âm mưu gì?” Diệp Miêu Miêu vô cùng tức giận, cô chưa bao giờ nói lời quá đáng với Nghê Tiêu, nhưng mà trước mắt, cô lại nói những lời hết sức khó nghe.

Nghê Tiêu ngây dại, cô chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng Diệp Miêu Miêu lại cất giấu nhiều tâm sự như vậy, thân là bạn thân của Diệp Miêu Miêu, nhưng cô ấy lại nghĩ Nghê Tiêu là một người xấu xa như vậy.

Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn lòng Diệp Miêu Miêu đang phẫn nộ: “Cậu thật sự….không thèm quan tâm đến tình bạn của chúng ta?”

Diệp Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, tháo vòng tay mà Nghê Tiêu từng tặng cho cô, ném xuống đất: “Từ khoảnh khắc Đan Diệc Thần xuất hiện trước mặt tôi, thì ông trời đã định, có tôi sẽ không có cậu. Nghê Tiêu, tình bạn của cậu tôi không dám nhận.”

Vòng tay màu xanh biếc bị ném tan vỡ, thanh âm trong trẻo, khiến cho không ít đồng nghiệp vây xem.

Diệp Miêu Miêu ngẩng đầu, đi lướt qua bên cạnh Nghê Tiêu….Giống như chỉ thoáng qua cô.

Suy cho cùng,…. Mọi chuyện vẫn không thể thuận theo ý mình.

Cô yên lặng nhặt vòng tay lên, đây là món quà lúc trước khi đi ra ngoài du lịch cô đã tặng cho Diệp Miêu Miêu, không ngờ hôm nay lại vỡ thành như thế.

Nghê Tiêu hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén khổ sở trong lòng, cũng tốt, ngày khác cô sẽ tìm lý do để giải thích với cô ấy!.

Cái gì gọi là lam nhan họa thủy?. Nghê Tiêu vẫn cho là những tình tiết đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, cho nên khi Diệp Miêu Miêu nổi giận với cô, cô chỉ cảm thấy mờ mịt, không hiểu được.

Cô nhớ lúc mình mới vào công ty, không quen biết ai hết, chỉ có Diệp Miêu Miêu tùy tiện nhiệt tình, cho cô vòng ôm đầu tiên, sau đó sẽ hướng dẫn Nghê Tiêu làm quen với hoàn cảnh và môi trường làm việc trong công ty.

Cô cho rằng tình bạn của các cô sẽ kéo dài cả đời, không ngờ lại bị hủy chỉ vì một người đàn ông mới gặp mặt vài lần.

….

“Đan Diệc Thần, tên khốn kiếp!. Anh là tên khốn kiếp!”

Nghê Tiêu ra khỏi quán bar, ngồi ở bên đường tiếp tục uống tiếp chai này đến chai khác, lại bắt đầu phát tiết buồn bực trong lòng, vừa mắng vừa cầm vỏ chai đập vào tường.

Tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy làm cho lòng cô cảm thấy thoải mái, cô lung la lung lay từ cửa quán bar đứng lên, lẩm bẩm nói:

“Không có gì quan trọng, không phải chỉ là một người bạn thôi sao, mất đi rồi thì tìm người khác, tôi không cần”.

Cô đánh ợ hơi rượu, bước chân loạng choạng, uống đến đầu óc mơ hồ, chỉ thiếu chút nữa xụi lơ ngã trên mặt đất.

Tửu lượng của Nghê Tiêu kỳ thật rất tệ, ngoại trừ lần liên hoan tốt nghiệp đại học, cô ở bên ngoài uống đến không biết trời đất, bình thường cô rất hạn chế uống rượu, tệ nhất là di động của cô đã không còn pin, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc này bên ngoài còn có trận mưa nhỏ tí tách.

Nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống mặt cô, Nghê Tiêu ôm lấy đầu tìm đến một chỗ trong mái hiên, im lặng ngồi ôm chân, nửa đêm, trên phố không yên tĩnh một chút nào.

Nhóm nam nữ chè chén say sưa đang kề vai sát cánh ồn ào nói chuyện ở trong quán, nhóm mấy tên côn đồ chạy trên ngã tư đường, ánh mắt âm trầm quét ngang qua mục tiêu, ý đồ muốn tìm kiếm chút tiện nghi.

Thời gian gần đây, Nghê Tiêu luôn được vị thần xui xẻo chiếu mệnh, cô đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, nếu như không có tên côn đồ đến bắt chuyện với cô thì thât có lỗi với sự xui xẻo của cô rồi.

Quả nhiên trời xanh không phụ lòng người, vài giây sau, người bắt chuyện đã xuất hiện.

“Tiểu thư, cô uống say rồi à?. Có muốn theo tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút không?” Một thanh âm không có ý tốt vang lên, lời kịch cũ rich khiến người ta buồn ngủ.

Nghê Tiêu mất hứng, hất tay đối phương ra: “Tránh ra”

Kết quả là mất trọng tâm, cho nên cô lại lần nữa ngã xuống đất.

Đối phương nhìn thấy cô uống say bất tỉnh cho nên cười hì hì nâng cô dậy, gọi một chiếc taxi, ôm Nghê Tiêu bỏ vào trong xe.

Trong bụng Nghê Tiêu cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào, cô nhịn không được nhất thời:

“Ọe” một tiếng.

Toàn bộ những gì ăn suốt buổi chiều đều nôn lên mình tên kia.

“Ghê tởm chết đi được! Lão tử đúng là xui tám đời.”

Đối phương nhảy lên, vừa chà vết bẩn trên người vừa dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Nghê Tiêu, mắt thấy cô sắp nôn nữa, tên côn đồ đẩy cửa xe ra, đẩy Nghê Tiêu ra ngoài.

Nghê Tiêu nằm ở trên đường cái, cuối cùng mất đi ý thức.

….

Chờ khi cô tỉnh lại thì bản thân đã nằm ở dưới mí mắt của Đan Diệc Thần.

Cũng may là cô may mắn, tối hôm đó có cảnh sát đi trực ngang qua, nhặt cô về đồn cảnh sát, lại bấm số điện thoại đầu tiên trong danh bạ của cô, rồi gọi Đan Diệc Thần tới.

Đan Diệc Thần vừa tới, mọi người đều ngây người, thì ra “tên tự kỷ” ở trong điện thoại của Nghê Tiêu chính là vị tư lệnh mà không ai dám đùa giỡn, vì thế mọi người đều ào ào nén cười nhìn Đan Diệc Thần mang Nghê Tiêu đi.

Nghê Tiêu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Đầu tôi đau”

Lại dùng chiêu này!.

Nhưng Đan Diệc Thần phải thừa nhận mình hết lần này đến lần khác đều trúng chiêu này.

Anh trầm mặt, đi vòng qua xoa huyệt thái dương cho cô, Đan quân trưởng từ nhỏ chưa từ hầu hạ ai, nhưng vì muốn có được trái tim của cô, thiếu chút nữa đã trở thành bảo mẫu 24 giờ, hễ gọi là tới.

Đan Diệc Thần dỗ cho Nghê Tiêu ngủ rồi, thấy di động của cô vang lên, anh định trực tiếp nhấn tắt, nhưng lại phát hiện người gọi là Trần Thiệu Dương!

Anh tâm niệm niệm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Trần Thiệu Dương nhẹ nhàng truyền đến:

“Tiêu Tiêu, anh suy nghĩ rồi, anh quyết định tháng sau sẽ trở về Châu Âu, em sẽ đến đưa anh chứ?”

Đan Diệc Thần cười lạnh một tiếng, bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của cô gái này càng lúc càng giỏi, sắp đính hôn với anh rồi mà Trần Thiệu Dương này còn theo đuổi không bỏ.

Anh lạnh lùng nói: “Tôi là Đan Diệc Thần, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, vừa mới ngủ. Nhân đây, tôi muốn nói với anh một câu, có tôi ở đây, anh mãi mãi không có cơ hội đâu.”

Vị quân trưởng trước mắt lật tay làm mây úp tay làm mưa không ít thức được lời nói của mình có bao nhiêu ngây thơ, anh chỉ một lòng muốn bóp chết ý định của Trần Thiệu Dương, nhưng đã quên mất anh đã từng nói không hề để Trần Thiệu Dương vào trong mắt.

Quả nhiên, trong tình yêu, bất luận là nam hay nữ, chỉ số thông minh đều bằng 0 mũ n.

Cắt đứt điện thoại, anh hơi tức giận nhìn người phụ nữ trên giường đang ngủ đến trời đất mù mịt không hề hay biết gì, có lẽ chờ sau khi đính hôn rồi, anh sẽ tìm cơ hội để dạy dỗ cô một trận mới được.

Trần Thiệu Dương nghe đầu dây bên kia truyền đến mù âm, tay nắm điện thoại hơi run lên, một lúc lâu sau, anh hung hăng ném điện thoại đi, khi Amy đẩy cửa tiến vào, thiếu chút nữa đã bị cục pin ném vào đầu.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người tốt tính như Trần Thiệu Dương lại nổi giận lớn như vậy, nhất thời chợt ngẩn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play