Cô chỉ vào ảnh của người đàn ông mặc quân trang nghiêm túc, run run nói: “Diệp Miêu Miêu, không phải cậu điên rồi chứ?”

Dựa theo suy nghĩ của Nghê Tiêu, nếu không phải là phát điên ai lại đem ảnh của Đan Diệc Thần đi làm hình nền máy tính.

Càng khủng bố hơn là, tấm hình của đó còn có dấu hiệu bị mờ, chứng tỏ là do Diệp Miêu Miêu tải từ trên mạng về.

Diệp Miêu Miêu “cắt” một tiếng: “Làm ơn đi, đây là nam thần của tớ có được không?. Cậu chẳng thèm dòm ngó gì đến người ta, lai không biết có bao nhiêu người phụ nữ điên cuồng vì anh ta…”

Nghê Tiêu nhìn bộ dạng si mê của Diệp Miêu Miêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô đảo mắt nhìn lướt qua trang web, nhất thời nhớ tới nụ hôn của mình với Đan Diệc Thần hôm qua, chẳng lẽ nói, cô thật sự hơi thích anh ta sao?.

Không, không, ý tưởng này thật đáng sợ, người cô thích rõ ràng là anh Thiệu Dương dịu dàng, ôn hòa.

Nghê Tiêu cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, bỗng thốt ra một câu hỏi Diệp Miêu Miêu:

“Diệp Miêu Miêu, cậu cũng thích Đan Diệc Thần sao?.

Tay cầm chuột của Diệp Miêu Miêu trở nên căng thẳng, sau đó chậm rãi buông ra, cô nâng mắt kính, thong thả nói:

“Đi chết đi, nam thần với đàn ông tớ phân biệt rất rõ ràng, Đan Diệc Thần là nam thần của tớ, nhưng là người đàn ông của cậu, haha”

Nghê Tiêu không có nói tiếp, trong phút chốc, cô cảm thấy vấn đề mình hỏi…hơi quá đáng.

Từ khi Đan Diệc Thần đến Nghê gia, thì Dương Vạn Lệ đã lên lịch cho việc chung thân đại sự của Nghê Tiêu.

Dương Vạn Lệ lúc còn trẻ là hoa hậu giảng đường nổi tiếng trong khoa tiếng Pháp, khi ấy nam sinh theo đuổi bà từ thành đông đuổi đến thành tây, sau cùng bố của Nghê Tiêu dựa vào “nhân phẩm xuất sắc” của mình đã theo đuổi được Dương Vạn Lệ, từ đó về sau sống hạnh phúc suốt mấy chục năm.

Mấy năm nay, những người bạn bên cạnh bà không ngừng ly hôn, cho nên bà biết tầm quan trọng của việc tìm được một người đàn ông tốt.

Nhìn thấy con gái mình đến tuổi thành hôn, tình cảm trong cuộc sống lại không có tiến triển gì cả, đừng nhìn thấy bà là một giáo sư tiếng Pháp dịu dàng văn minh, nhưng khi trở về nhà cũng giống như những người mẹ trong thiên hạ, thích lải nhải.

Hôm nay, nhìn thấy con gái bà có vẻ rảnh rỗi, Dương Vạn Lệ lập tức ngồi xuống băng ghế bên cạnh con gái: “Tiêu Tiêu, gần đây con với Diệc Thần có liên lạc với nhau không?”

Sợ con gái bà không hiểu, cho nên bà dứt khoát nói rõ hơn một chút: “Mẹ thấy chàng trai Diệc Thần ấy cũng không tệ, công việc xuất sắc, nhân phẩm cũng tốt, là học trò của bố con, đương nhiên sẽ không tồi. Người đàn ông tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai, con mau chóng nắm thật chặt, đừng để những đứa con gái khác đoạt mất”

Nghê Tiêu nhắm mắt lại, cúi đầu thở dài, lời của bà nói không đến 100 lần, thì cũng được 99 lần rồi, cô an ủi mẹ nói:

“Mẹ, người yên tâm, con gái của mẹ thông minh lanh lợi, không sợ không gả được, về phần Đan Diệc Thần, cho dù anh ta có tốt đến đâu cũng ko liên quan đến con, cứ như vậy đi nha”

Cô ôm gối vào trong phòng mình, Dương Vạn Lệ tiếp tục gõ cửa bám riết không tha: “Coi như quên đi, mẹ mặc kệ chuyện của con, nhưng con nhớ giữa trưa mang chút trà đến cho bố, bố quen uống trà ở nhà rồi”

Nghê Tiêu kiên trì cầm gói trà ra cửa, cô thật sự rất bội phục Đan Diệc Thần, lần trước gặp mặt, anh ta không hề đề cập đến chuyện cầu hôn, nhưng mà không biết anh ta nói cái gì, mà mời được bố của cô trở về quân khu, nói là muốn mời bố cô tiếp tục làm huấn luyện viên thể năng.

Cả đời Nghê Chấn chỉ có một giấc mộng quân nhân, tuy rằng tuổi đã cao nhưng vẫn nhiệt huyết, đừng nói Đan Diệc Thần xem ông như cha vợ trả lương cao cho ông, cho dù không có trả lương ông cũng không từ chối.

Bây giờ mỗi ngày Nghê Chấn đều đến quân khu để huấn luyện thể năng cho tân binh, chân chạy vặt đương nhiên sẽ giao lại cho Nghê Tiêu rồi.

Đây là lần đầu tiên Nghê Tiêu đến khu quản lý quân sự, trời nóng nực, cô buộc cao mái tóc, mặc áo thun ba lỗ và quần jean ngắn chưa đến đầu gối, đi theo những người lính gác cổng vào trong, trời nóng như vậy mà họ còn mặc quần dài để thi hành nhiệm vụ, Nghê Tiêu dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn bọn họ, ngoài sân, còn có rất nhiều binh sĩ đang thao luyện dưới ánh mặt trời chói chang.

Cô đứng dưới bóng cây không bao lâu, thì nhìn thấy bóng dáng của bố.

Nghê Chấn nhìn thấy quần áo của con gái thì nhất thời nhíu mày, mới mở miệng giáo huấn Nghê Tiêu:

“Tại sao con lại ăn mặc như vậy?. Còn ra thể thống gì nữa?”

Nghê Tiêu thè lưỡi, không dám cãi lại, cho nên vừa mới đưa trà đến xong liền muốn đi về, Nghê Chấn phất phất tay:

“Con về vội thế làm gì, con bé ngốc này, một chút lễ phép cũng không có, nếu như đã đến đây rồi thì đến chào hỏi Diệc Thần một tiếng đi”

Nghê Tiêu suy sụp, vội vàng năn nỉ: “Ba, trời nóng như vậy, cho con về trước đi”

Cũng không chờ bố cô trả lời, Nghê Tiêu lập tức chạy mất, cô không muốn gặp Đan Diệc Thần, để tránh bị anh ta ép buộc nữa.

Xuyên qua một rừng cây, Nghê Tiêu mơ hồ nghe thanh âm của bọn lính hô khẩu hiệu, cô vừa tò mò trốn ở một bên, chỉ thấy một chiếc xe quân đội màu xanh lục từ trên đường mòn chạy qua, nhóm binh lính 2 bên chạy theo sau.

Người đàn ông trong xe, đội nón, mặc quân trang, quân hàm trên bả vai ngay ngắn chỉnh tề, xuyên thấu qua cửa kính xe sáng ngời, Nghê Tiêu nhìn thấy người ấy ngồi nghiêm chỉnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, lần đầu tiên trong đời, Nghê Tiêu nhìn Đan Diệc Thần đến ngây người.

Cô không thích những người đàn ông phong mang tất lộ* , Đan Diệc Thần chính là mẫu người như vậy, giống như một cây dao sắc bén, đâm thủng tất cả những ý đồ trong lòng cô.

*: nhìn thấu suy nghĩ của người khác

Nhưng mà hôm nay, tận mắt nhìn thấy Đan Diệc Thần mặc quân trang, cô bỗng nhiên cảm thấy sự sắc bén của anh giống như một loại vũ khí, khiến cho người khác thuần phục, khiến cho người ta ngưỡng mộ, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

Xe Jeep đã đi xa, Nghê Tiêu còn đang đứng ngơ ngác, không biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi một chiếc lá rơi xuống trên mặt cô, cô mới như tỉnh lại từ trong mộng, vỗ vỗ gò má mình, Nghê Tiêu tự nói với bản thân: Không được háo sắc!

Nghê Tiêu về đến nhà, vừa muốn bước vào, chợt nhìn thấy một người đàn ông nghiêng người dựa vào tường ở cửa, người ấy kéo mũ lưỡi trai rất thấp, che khuất khuôn mặt, nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười dịu dàng khiến cô cảm thấy hết sức quen thuộc.

Cô ba chân bốn cẳng chạy tới, vui mừng nói: “Anh Thiệu Dương, sao anh lại tới đây?”.

Cô cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía: “Amy không có tới?”

Trần Thiệu Dương buồn cười xoa xoa tóc cô: “Vài ngày nữa, anh phải ra nước ngoài thi đấu, đến lúc đó sẽ có một khoảng thời gian không gặp em, bây giờ đến thăm em không được sao?.”

Đương nhiên là được.

Trong lòng Nghê Tiêu reo hò nhảy nhót, nhưng bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh: “Đúng rồi, anh Thiệu Dương, ngộ nhỡ bị phóng viên chụp được thì không tốt đâu, chúng ta mau chóng vào nhà đi thôi”

Dương Vạn Lệ không có ở nhà, có lẽ đã đến trường rồi, Nghê Tiêu mở tủ lạnh: “Anh Thiệu Dương, bên ngoài trời nóng như vậy, chắc anh khát nước rồi, em lấy nước cho anh uống…”

Đồ uống trong tay đột nhiên rơi xuống đất, bụng cô cảm thấy đau nhói.

Nghê Tiêu tưởng dì cả của mình đến cho nên miễn cưỡng nhặt đồ uống lên, nở nụ cười cho Trần Thiệu Dương:

“Anh Thiệu Dương cứ ngồi chơi, em đi rồi quay lại ngay”

Cô bước vào toilet, nhìn bản thân trong gương rồi hít sâu một hơi, không bình thường, không phải loại đau bụng này, có phải sáng nay mình ăn gì đó cho nên bụng bị đau không?.

Nghĩ đến Trần Thiệu Dương thật vất vả mới trở về một chuyến, dù sao cũng không thể để anh ở trong phòng khách một mình, nghĩ đến đây, Nghê Tiêu cố gắng chống đỡ trở lại phòng khách, đã thấy Trần Thiệu Dương vẻ mặt lo lắng nhìn mình:

“Tiêu Tiêu, tại sao sắc mặt của em lại tái nhợt như vậy?. Em không sao chứ?”

Nghê Tiêu lắc đầu, cười thoải mái: “Không có việc gì, tối hôm qua em ngủ nên bị cảm lạnh, anh Thiệu Dương, anh định khi nào xuất ngoại?”

“Mấy ngày nữa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì thứ 2 tuần sau đi…” Nghê Tiêu cố gắng tập trung tinh thần muốn nghe Trần Thiệu Dương nói cái gì, ai ngờ cơn đau trong bụng càng ngày càng kịch liệt, giọng nói của anh phảng phất như từ thế giới bên kia thổi đến, vừa xa lạ, vừa mơ hồ.

Mồ hôi lạnh của Nghê Tiêu chảy ròng ròng: “Em… Em đi vào toilet một lát…”

Cô đứng lên, đi không được 2 bước thì đã mềm nhũn ngã xuống mặt đất…

Thời điểm Nghê Tiêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, Nghê Chấn và Dương Vạn Lệ đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn cô, thấy cô tỉnh lại, thì họ đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ba, mẹ, con bị làm sao vậy…” Nghê Tiêu hoảng hốt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên tay mình còn kim tiêm.

“Con, con bé ngu ngốc này, con bị viêm ruột thừa tái phát được đưa đến bệnh viện mà còn không biết, may mà Thiệu Dương đưa con đến kịp thời”

“Anh Thiệu Dương đâu?. Anh ấy đi rồi hả?” Nghê Tiêu vội vàng hỏi.

Nghê Chấn thở dài, lôi kéo tay áo của Dương Vạn Lệ ý bảo bà cùng ra ngoài, chờ mọi người ra khỏi phòng bệnh, Nghê Tiêu mới phát hiện ngoại trừ bố mẹ, còn có một người đang đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đứng ở trong góc.

Khuôn mặt của người đó được che đậy rất kín, thế mà nhu tình trong ánh mắt anh, khiến cô liếc nhìn một cái đã có thể nhận ra anh ngay.

Cô xấu hổ gãi gãi đầu: “Anh Thiệu Dương, vừa rồi em lại hại anh rồi”

Thấy kim tiêm trên tay cô muốn lệch ra ngoài, Trần Thiệu Dương vội vàng nắm lấy tay cô: “Cẩn thận một chút…Tại sao lớn như vậy, mà không biết chăm sóc bản thân mình thật tốt?”

Nghê Tiêu cười haha: “Vì có anh ở bên em mà”

Lúc còn nhỏ, cô và Trần Thiệu Dương cùng nhau lớn lên, khi đó Thiệu Dương đi theo bố để luyện thể năng, cô tan học trở về, thích nhất là ôm một bình nước, ngoan ngoãn ngồi ở trên bậc thềm nhìn Thiệu Dương và bố luyện tập.

Cứ như vậy thời gian nhoáng cái thoi đưa, Trần Thiệu Dương cũng từ một thiếu niên trầm mặc ít nói trưởng thành thành một cầu thủ nổi tiếng, chỉ có duy nhất một điều không thay đổi đó chính là tình cảm thanh mai trúc mã giữa 2 người.

Cô vẫn luôn thích Trần Thiệu Dương dịu dàng và che chở, như người bạn, như người anh, như người cha, để lòng của cô không lúc nào không cảm thấy an toàn và tin cậy.

Khi đã qua rất nhiều năm rồi, Trần Thiệu Dương lại nắm tay cô, vẫn giống như hồi bé khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, Nghê Tiêu hơi khẩn trương, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, sợ trạng thái quẫn bách của mình bị phát hiện, cô cố ý thu hút sự chú ý của Trần Thiệu Dương: “Anh Thiệu Dương, anh xem, bên ngoài có cầu vòng kia, thật đẹp”

Ánh mắt của Nghê Tiêu lấp lánh tỏa sáng, hàng mi thon dài và khuôn mặt trắng nõn khiến cho lòng của Trần Thiệu Dương khẽ động, chợt có một khoảnh khắc anh bỗng nhiên không thể khống chế được mình, cúi đầu xuống hôn lên khóe miệng đang mỉm cười của cô.

Cả người Nghê Tiêu cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play