Tân Nguyệt rốt cục đi rồi, Tình Nhi quả thực muốn nổ pháo chúc mừng, Lan Hinh thấy nàng như vậy nhịn không được trêu ghẹo: “Kia Tân Nguyệt cách cách tốt xấu cũng là mỹ nữ, nàng như ôn thần rời đi sao lại khiến ngươi cao hứng thành vậy?”

Tình Nhi không giữ hình tượng trở mình xem thường, “Mỹ nữ như thế so với ôn thần còn khủng bố hơn!”

Lan Hinh nghĩ đến thời gian nửa ngày ở chung với Tân Nguyệt, liền gật đầu, Tân Nguyệt cách cách thật sự rất khủng bố.

Tân Nguyệt đích thật là cái đại phiền toái, tuyệt đối không thể đặt ở trong cung, Càn Long nghe Tiểu Thanh nói xong mà thấy đau đầu, nhưng quan trọng giờ là nên phóng tới nhà ai mới ổn đây? Nhưng cho dù điều đến nhà ai, phóng tới nhà ai đều như là đang trừng phạt là đã phạm vào ân sủng đi?

Càn Long quay đầu, muốn hỏi tiểu bánh bao đang ngồi một bên chơi đùa này xem có chủ ý gì… không ngờ, đã thấy y đang ngồi suy tính, cười y hệt tiểu hồ ly, trong óc Càn Long hiện lên một đạo linh quang, hồ ly a, bắt chồn bạc phóng đến chỗ chồn bạc khác, đích đến chính là vương phủ của cái tên tiểu tử kia, a, đại vương phủ, để đến đó đi!

Tuyết đại phúc tấn nghe truyền thánh chỉ, trong lòng sẽ không rất vui, nàng một lòng coi đứa con của mình là trên hết, không ngờ xuất hiện Tân Nguyệt cách cách xuất thân từ vương phủ họ khác, hơn nữa Tân Nguyệt cách cách là cấp cho nàng làm nữ nhi, không phải là cấp cho nàng làm con dâu, như vậy chẳng phải là nuôi con thay người khác hay sao!

Đại vương gia chuẩn bị tiếp chỉ, đã thấy phúc tấn nhà mình thần tình không vui, nhất thời trong lòng lộp bộp một chút, thật thiếu đầu óc, cho dù bất mãn với thánh chỉ, ngươi không thể làm trò thiên sứ  để che dấu biểu hiện bất mãn của ngươi sao, muốn cho cả nhà chôn cùng theo ngươi a? Đại vương gia nhanh chóng kéo tay áo nàng, thấy nàng nhìn về phía  mình, hung hăng trừng mắt nhìn nàng  một cái, ngươi quá ngu ngốc, còn không nhanh lĩnh chỉ tạ ơn!

Đại phúc tấn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, không tình nguyện cảm tạ long ân, xem khoé mắt thái giám tuyên chỉ không ngừng run rẩy, làm nhiều thái giám tuyên chỉ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tỏ vẻ bất mãn đối với thánh chỉ, Đại phúc tấn chắc cũng không có đầu óc đi.

Tuyên chỉ xong, thái giám đem thánh chỉ đưa cho Đại vương gia, xoay người bước đi, ngay cả Đại vương gia đưa bạc qua còn chưa thu.

Thấy người tuyên chỉ đi rồi, Đại vương gia đem thánh chỉ mang về cung kính giơ lên, sau đó xoay người đi đến phòng Trắc phúc tấn, đây mới là ôn nhu săn sóc, cảm kích thê tử này thật là tốt, hắn coi như được an ủi phần nào.

Phúc tấn trở về phòng đợi nửa ngày, vẫn không thấy bóng dáng Vương gia, vì thế gọi hạ nhân hỏi, lại nghe rằng Đại Vương gia đi đến phòng Trắc phúc tấn, nhất thời lửa giận tận trời, cư nhiên lại đi tìm hồ ly tinh kia, nữ nhân đê tiện, có điểm nào so được với mình? Đều là do Tân Nguyệt chết tiệt, nếu không do nàng, Vương gia sao lại giận chó đánh mèo, đúng là cái đồ hung tinh, khắc tử cha mẹ mình chưa đủ còn muốn đem tai họa đến cho nàng!

Ngày hôm sau Tân Nguyệt vào phủ, Đại Vương gia ra phủ làm công sự, Tuyết Như ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ, sai khiến nha hoàn đón tiếp, mang Tân Nguyệt đến phòng nàng phải ở.

Tân Nguyệt vốn một lòng muốn xuất cung, lúc này thật vất vả được xuất cung thì lại bị đưa đến Đại vương phủ, hy vọng của nàng sụp đổ, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, từ trong hoàng cung đến Đại vương phủ, nước mắt nàng rơi liên hồi, ông trời của nàng, nàng đang tưởng niệm hắn đến cỡ nào.

Gần đây, tinh thần Phú Sát Hạo Trinh rất sa sút, hoa mai tiên tử của hắn bị ác nhân đoạt đi, mà hắn, cư nhiên không có năng lực cứu nàng ra! Nghĩ về chuyện này, hắn đau lòng đến nỗi hô hấp ngừng lại! Hắn ngày ngày chạy đến Long Nguyên lâu mua rượu, chỉ có ở nơi này mới cảm giác được mùi hương của hoa mai tiên tử. Nhưng hiện giờ hắn nhìn đám nam nhân bàn bên kia, cười cái gì cười, có cái gì buồn cười, cười nhạo hắn ngay cả nữ nhân mình yêu thương cũng không bảo hộ được phải không? Thật sự đáng giận! Hắn nắm chặt quyền, lảo đảo đứng lên, hắn muốn cho bọn chúng biết, cười nhạo Phú Sát Hạo Trinh hắn phải trả đại giới thế nào.

Phúc Long An cùng mấy bạn bè ngồi ở Long Nguyên lâu, mấy ngày nay hắn không tự chủ đi đến nơi này, hy vọng có thể lần nữa nhìn thấy cô nương ngày đó, hắn biết nữ tử đàng hoàng như cô nương ấy sẽ không lưu luyến tửu lâu này.

“Có chuyện gì làm cho Phúc đại công tử chúng ta rầu rĩ vậy a?” Một người thấy hắn thở dài, trêu chọc nói.

Không đợi hắn trả lời, tên còn lại hướng tới người nọ tễ mi lộng nhãn (trợn mắt nhíu mày), “Ta xem không phải là vì chuyện gì, hẳn là vì người nào đi......”

Một bàn người nhất thời cười lớn, có người cười hỏi: “Phúc Đại công tử, chạy nhanh nói đi, coi trọng cô nương nhà ai?”

Thật sự là giao hữu vô ý, Phúc Long An lắc lắc đầu, vừa định nói cái gì, đã thấy một nam tử  đang uống đến đứng còn không vững khí thế rào rạt đi về phía bàn bọn họ.

Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn.”Yêu, kia không phải bối lặc Hạo Trinh a?” Có người nhận ra Phú Sát Hạo Trinh, nhất thời vẻ mặt hèn mọn.

Trách không được nhìn quen mắt, Phúc Long An nhớ tới trước kia tựa hồ ở đằng xa xa đã gặp qua bối lặc Hạo Trinh vài lần, gần nhất còn nghe nói hắn vì một ca nhi mà cùng Đa Long bối tử trước tất cả con mắt công chúng tranh giành Tình Nhi, vung tay, còn hại một mạng người, bất quá, việc này không có quan hệ với mình, mặc kệ y. Nhưng Phú Sát Hạo Trinh lại đây làm gì, trên bàn hình như không có người quen của y.

Phú Sát Hạo Trinh đi tới, ngay thời điểm mọi người không kịp phản ứng, oanh một tiếng đem cái bàn lật đổ, đồ ăn thang rượu nước tiên văng khắp nơi, may mắn Phúc Long An né ra đúng lúc, nếu không phục sức đã hoàn toàn bẩn hết, đừng nghĩ đến việc muốn mặc ra ngoài gặp người.

Có thể ngồi cùng Phúc Long An, dù không phải nhà giàu cũng là hậu duệ quý tộc, bọn họ đã được giáo dục rằng cho dù thấy kẻ thù sát cha cũng phải hướng hắn tươi cười, đương nhiên ngầm trả thù thế nào là việc của cá nhân, bọn họ chưa bao giờ rơi vào tình huống không thù không oán mà bị người ngay trước mặt lật bàn lên, đây chính là khiêu khích trắng trợn không sai chút nào ( mụ mụ: ta hận cua đồng)(lời t/g ta chả hiểu, cua đồng có liên quan gì ở đây?_?)

“Phú Sát Hạo Trinh, ngươi làm cái gì?” Một người phẫn nộ quát, ai ngờ Phú Sát Hạo Trinh không đáp lời, mà một quyền bay đến trước mặt hắn. Người nọ lui về sau từng bước, chật vật né quyền.

Mọi người lúc này thật sự nổi giận, dám can đảm hướng bọn họ nhiều người như vậy mà khiêu khích, Phú Sát Hạo Trinh thật có đảm lượng. Mọi người không thèm giữ phong độ linh tinh gì, hô hào nhau lên, đem Phú Sát Hạo Trinh đánh cho tơi bời.

“Chưởng quầy, sao ngài không ngăn cản?” Thấy tình thế không ổn, tiểu nhị tránh ở góc phòng hỏi chưởng quầy cũng đồng dạng đang trốn.

Chưởng quầy lắc đầu, “Những người này chúng ta không thể trêu vào, vẫn là không cần tính toán thật là tốt.” Kỳ thật trong lòng hắn đang vô cùng vui vẻ, hắn đã sớm xem bối lặc Hạo Trinh không vừa mắt, lúc này có người thay hắn ra tay, nên âm thầm quyết định, về sau mấy người Phúc Long An công tử đến đây, đều sẽ thu tiền bọn họ ít hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play