Mục Nhị nhìn thấy thân thể trần truồng của Sử Tư thì lập tức hóa đá! Hai tay bà túm chặt tóc, che lên mặt, nghĩ thầm:

– Mẹ mẹ mẹ ơi! Đây là tình huống gì?

Sử Tư thậm chí còn không hề hay biết, suy cho cùng thì thân thể là cha mẹ ban cho mà! Nếu Sử Tư có ý định chấp nhận Mục Nhị và muốn có mối quan hệ tốt với Mục Nhị thì nhất định phải từ bước này mà đi lên!

Cậu chàng từ từ khoát tay lên vai Mục Nhị, vừa há miệng thì lưỡi liền xoắn lại.

Lý Hoài đẩy cửa thì trông thấy hình ảnh này, Sử Tư từ đầu đến chân không hề có một sợi vải, ngón tay thon dài “xoa qua xoa lại” vai Mục Nhị! Mục Nhị tóc tai rối bời, hình như bị hoảng sợ. Sử Tư làm nũng, dài giọng:

– Mẹ ơi ~~~

Thanh âm kia! Biểu tình ấy! Kể cả biến hóa trên gương mặt nữa, không khác gì lúc Sử Tư gọi mình!

Lý Hoài cố gắng che giấu nhưng không che giấu nổi nội tâm đang khiếp sợ. Cậu đột nhiên chẳng biết phải nói gì.

Sử Tư thấy cửa phòng mở ra thì tỏ vẻ lấy làm kì lạ, khi khuôn mặt Lý Hoài hiện ra sau cánh cửa, mặt Sử Tư từ ⊙_⊙? đã biến thành ⊙▽⊙ ~.

Cái đuôi của Sử Tư dựng thẳng lên trời, liều mạng quẫy, vẻ mặt thì nhộn nhạo nói:

– Mẹ ~ Mẹ ~ Mẹ ơi ~ Giới thiệu với mẹ một chút ~ Đây là mẹ nhỏ của con, cũng là con dâu của mẹ ~ Ừ, là người con coi trọng, tên là Lý Hoài ~

Mục Nhị:

“Con mẹ nó nữa! Đến tột cùng là cái quỷ gì chứ! Vừa mẹ vừa mẹ kế lại còn cả mẹ nhỏ! Con kêu đến gọi đi thế mà không mệt à? Hơn nữa mẹ biết Lý Hoài từ hai tháng trước rồi mà à à! Mẹ còn biết còn nhìn trộm mông người ta từ rất lâu rồi! Nói đi Sử Tư, rốt cuộc con muốn làm gì? Con mẹ nó, con có thể đi mặc quần lót trước không? Làm sao mẹ dám nhìn thẳng chứ?!”

Lý Hoài:

“Cái đệt, đây là thế giới hai người rồi muốn thêm tôi vào để thành 3p sao? Các người làm chuyện thiên lý khó dung này sau lưng chú Sử, chú ấy biết không? Sử Tư, cậu càng ngày càng có khẩu vị nặng rồi! Nam nữ ăn thông luôn! Mà nói lâu như vậy cậu cũng không cảm thấy mát mẻ sao? Có thể tìm thứ gì đó che đi chỗ bí mật kia không? To thì ngon lắm sao?”

Sử Tư sau khi thấy cả mẹ và mẹ nhỏ đều trưng ra bộ dáng không dám nhìn thẳng thì đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.

Cậu chàng lắc đầu suy nghĩ một lúc lâu, bỗng một trận gió nhẹ từ ngoài thổi tới, cậu chàng lạnh tới run rẩy cả người.

“Ồ, vì cái quái gì mà cảm thấy không ổn lắm nhỉ?”

Mắt chầm chậm nhìn xuống bụng rồi tiếp tục xuống dưới, xuống dưới, xuống dưới, xuống…

– A a a a a a!!!

– A a a a a a!!!

– A a a a a a!!!

Sử Tư giận dữ chỉ vào Mục Nhị và Lý Hoài:

– Không biết xấu hổ! Nhìn người ta trần truồng!

Mục Nhị:

“Hình như là tự con không mặc quần áo mà? Lúc mẹ vào là con đang trong trạng thái này rồi mà? Nói thật, mẹ một con mắt cũng chưa liếc mà! Được rồi, mẹ thừa nhận là mẹ có len lén nhìn một lần, nơi đó của trẻ con nước ngoài đều to vậy sao?”

Lý Hoài:

“Cung phản xạ của cậu cũng dài quá rồi đấy?! Cậu muốn tôi nghĩ rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Bây giờ cậu biết khi cậu nhìn chằm chằm vào xx tôi thì nội tâm tôi có cảm thụ thế nào rồi đấy!!! Có phải cảm thấy rất thoải mái, còn muốn dùng loại trạng thái này chạy như điên trên đường một lần không?!”

Lý Hoài cảm giác khí chất thuần khiết như u lan trong cốc của mình thực sự không cho phép mình và Sử Tư thông đồng làm bậy! Cậu tức giận sập cửa bỏ đi!

Xuống tới tầng 1, cậu bắt đầu đi chậm lại.

“Ôi chao, bình thường những lúc thế này Sử Tư chẳng phải sẽ kinh hoảng, vừa liều mạng đuổi theo vừa vẫy đuôi, tội nghiệp gọi mẹ nhỏ, mẹ nhỏ, mẹ nhỏ sao? Chẳng nhẽ cậu ta thực sự không nể tình cha con với chú Sử mà phấn đấu liều chết yêu mẹ kế à?”

Trong lòng Lý Hoài hừng hực lửa cháy.

“Quá đáng! Thật quá đáng! Quá tà ác! Quá đồi phong bại tục! Khẩu vị quá nặng!”

Sử Tư thì đang trốn sau rèm cửa mặc vào một bộ quần áo thể thao, len lén dòm ra ngoài.

– Ơ? Mẹ đâu rồi?

Mục Nhị trốn trong phòng riêng, u oán vô cùng, gọi điện thoại cho Sử Văn Thành:

– Anh con mẹ nó còn không về thì bà đây sẽ bị con anh làm cho phát điên đấy! Không phải chết sớm, càng không phải tự tử mà là điên đấy! Nửa đêm sẽ đứng đầu giường anh cười khanh khách đấy nhé!

Bên kia, Sử Văn Thành đứng nghiêm, ưỡn ngực ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:

– Vợ thân yêu, anh dùng hạnh phúc của nửa người dưới để thề, muộn nhất ba ngày sau anh sẽ có mặt trên giường của em, để em lâm hạnh! Để thể nghiệm lễ rửa tội của sinh mạng!

Mục Nhị bấy giờ mới cúp điện thoại. Kết quả là vừa quay đầu đã thấy Sử Tư đứng ở cửa phòng, cúi đầu khom lưng gọi bà! Trái tim bé nhỏ của Mục Nhị lại nhảy loạn một trận.

Mười phút sau, tại bàn trà trong phòng khách.

– Mẹ! Con thích Lý Hoài!

– Đây chẳng phải chuyện rõ ràng quá rồi sao?

Mục Nhị nhấm nháp trà hoa hồng.

– Mẹ biết Lý Mộc Tử không? Em họ cậu ấy mới từ Mỹ về!

– Thì sao?

– Con nghi ngờ cô ta với Lý Hoài có một chân! Không! Rất nhiều chân!

– …

– Cô ta đút nho cho Lý Hoài! Lý Hoài thì không cho con đút nho cho cậu ấy…

– Dùng miệng đút?

– Hả?

Trong mắt Mục Nhị là hai luồng lửa bát quái đang cháy hừng hực:

– Dùng miệng đút ấy à?

Sử Tư cười nhạt:

– Cô ta dám sao? Nếu cô ta làm vậy thì bây giờ cô ta có thể sống yên ổn sao? Con đã sớm phân thây cô ta thành 81 phần rồi ném lên nóc nhà chúng ta!

Mục Nhị quyết định tối nay phải xem xét nóc nhà, nếu thằng bé từng nghĩ như vậy, tuyệt đối là có nguyên nhân!

– Vậy con giận cái gì?

– Lý Hoài còn mê đắm nhìn cô ta nữa!

Sử Tư uất ức bĩu môi.

– Vậy con muốn mẹ làm gì?

Sử Tư cảm thán: Con mẹ nó, cuối cùng đã tới vấn đề chính rồi!

– Mẹ! Mẹ là hồ ly tinh, cô ta chỉ là tiểu hồ ly thôi! Đạo hạnh của mẹ khẳng định không chỉ cao hơn cô ta một chút thôi đâu!

Mục Nhị nghe thấy “hồ ly tinh”, mặt cứng đờ.

Nhưng bà lập tức trở nên thoải mái, hồ ly tinh thì hồ ly tinh, ít ra bây giờ có thể bình tĩnh ngồi bàn bạc với Sử Tư về cách theo đuổi con dâu rồi. Điều này nghĩa là bà đã bước được một bước dài đi đến thành công trên con đường làm mẹ kế!

Mục Nhị đa mưu túc trí, nói:

– Con trai à, con với Lý Hoài cùng nhau đã hơn chục năm, cậu ấy cứ ngây ra với việc ôm ôm hôn hôn của con, ngược lại lại cười tươi với một cô gái khác. Vậy thì con phải làm cậu ấy coi việc tiếp xúc da thịt với con là thói quen!

Sử Tư gật đầu lia lịa:

– Mẹ nói phải! Con sẽ bắt đầu từ bước này!

Mục Nhị cảm thấy vui mừng, gật đầu.

Sử Tư không chậm trễ, “rầm rập” chạy tới cửa nhà Lý Hoài. Trên đường đi còn gặp Lý Mộc Tử đi siêu thị mua xì dầu, Sử Tư hèn mọn trốn sau bồn hoa, chờ Lý Mộc Tử đi xa mới chạy vào thang máy.

Lý Hoài đang trợn mắt nằm trên giường, thỉnh thoảng cho một cái kẹo Vượng Tử QQ vào miệng.

Sử Tư nhỏ giọng gọi:

– Mẹ nhỏ ơi ~

Lý Hoài cười lạnh. Trấn an mẹ kế xong mới tới tìm tôi? Muộn rồi!

Sử Tư cho rằng Lý Hoài đang ngủ, chầm chậm lại sát giường.

“Phải làm cho cậu ấy coi việc tiếp xúc da thịt với con là thói quen!”

Tiếng nói của Mục Nhị quanh quẩn trong đầu Sử Tư mãi không dứt. Mãi không dứt.

Sử Tư nhanh nhẹn nhắm vào môi Lý Hoài, “chụt” một cái.

– Ôi, ngọt thế nhỉ?

Sau đó, cậu chàng lại cảm thấy không chân thực, lại hôn thêm một cái.

Lý Hoài định giả vờ không biết, giả vờ như tất cả là vô ý phát sinh, ai ngờ Sử Tư không dừng lại. Cứ mổ mổ như gà mổ thóc!

Lý Hoài mở mắt, tát một phát làm Sử Tư lăn xuống đất, chân thì giẫm trên mặt Sử Tư.

– Con mẹ nó, ai bảo cậu hôn ông đây? Ai con mẹ nó cho cậu gan hả? Chẳng phải cậu với mẹ kế cậu rất tốt sao? Còn tìm tôi làm gì?

Sử Tư sửng sốt. Dù EQ không cao nhưng lúc này cậu chàng cũng hiểu: Bây giờ mẹ nhỏ đang nghi ngờ mình với mẹ kế có một chân!

Sử Tư ý thức được sự việc nghiêm trọng! Mục tiêu không thể thay đổi! Mục tiêu là phải đạt được! Nhất định phải là mẹ nhỏ!

– Đó là con xin mẹ con chỉ bảo làm sao để theo đuổi mẹ mà!

Sử Tư tội nghiệp nói.

– Ôi, mới vài ngày đã mẹ ơi mẹ hỡi, mấy hôm trước chẳng phải còn gọi là hồ ly tinh sao? Sử Tư, cậu con mẹ nó đừng coi tôi là đứa ngu, chuyện hư hỏng nhà cậu tôi mặc kệ! Ở đâu đến thì về chỗ đó đi, đừng có ở đây lòng vòng!

Sử Tư ngây người:

– Mẹ… Mẹ nhỏ? Xin lỗi, không phải như vậy đâu. Con… Con yêu mẹ mà, con chỉ không muốn thấy mẹ đối tốt với Lý Mộc Tử hơn với con thôi.

Sử Tư tới trước mặt Lý Hoài, trán đặt lên vai cậu:

– Mẹ nhỏ, con thực sự yêu mẹ, muốn mẹ cười với con, ăn nho con đút, con yêu mẹ… Ở Hàng Châu con đã nói rồi đấy.

Lý Hoài há miệng nhưng chẳng biết nói gì. Trán Sử Tư dán chặt trên da cậu, làm cậu thấy nơi ấy nóng bỏng lên.

_______________________

Tiểu kịch trường:

Sử Tư:

– Mẹ nhỏ, sao lần nào tiểu kịch trường cũng là con lên trước?

Lý Hoài:

– Vì cậu ngu ngốc.

Sử Tư:

– Vậy sao sau khi con xuất hiện là mẹ cũng lập tức xuất hiện?

Lý Hoài:

– Vì cậu ngu ngốc.

Sử Tư:

– Mẹ nhỏ, sao mẹ có thể nói con như vậy?

Lý Hoài:

– Vì cậu ngu ngốc.

Sử Tư:

– …

Lý Hoài:

– Vì cái đứa ngốc Ba Tức Tê Thảm kia nói thuộc tính đặt ra cho cậu là ngu ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play