Lý Hoài bị Sử Tư đập giường đánh thức, tám giờ sáng nay cậu mới ngủ, còn vào giấc chưa nổi mười phút đã bị tai họa này gọi dậy nhưng vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Hoài nhếch mày, vẻ mặt ghét bỏ:
– Sao cậu tới đây?
Sử Tư lắc đầu ngoáy mông vui mừng:
– Mẹ nhỏ, mẹ nhỏ! Mẹ đi cùng con tới Hàng Châu một chuyến đi, ngắm Lôi Sơn, dạo Tây Hồ?
Đùa! Cậu chàng còn lâu mới dám nói thật ra là tới Linh Ẩn tự làm lễ khai quang, giải xui cho Lý Hoài. Mẹ nhỏ sẽ đánh chết cậu chàng là chuyện thứ nhì, nhỡ vạn nhất mấy thứ bẩn thỉu còn chưa phát hiện ra mà mẹ nhỏ phát hiện mục đích chuyến đi thì sao?
Còn nữa, bây giờ mẹ nhỏ không hề đáng yêu!
Lý Hoài rất sung sướng với việc tự trở về của Sử Tư, vì vậy cậu vung tay lên, gắng gượng đáp ứng Sử Tư.
Sử Tư sau khi được mẹ nhỏ nhà mình đồng ý một cách đầy cao quý lãnh diễm liền chạy như điên về nhà chuẩn bị hành lí, còn không quên lục lọi điện thoại của ba mình, lấy được số của một người là “Ông Vương khách sạn Hàng Châu”rồi gọi tới.
– A lô? Chú Vương hàng xóm đấy ạ? Cháu là Sử Tư đây ạ… Chính là cháu, chính là cháu. Hai ngày nữa cháu muốn tới Hàng Châu chơi này ~ Dạ… Vâng! Cháu muốn đặt một phòng tình thú ạ. A không! Một phòng đôi ạ… Hai người một giường là được rồi ạ! Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn chú Vương ạ ~
Sử Tư cúp máy, đuôi phải vểnh lên tới trời, khó có được một ngày ăn cơm Mục Nhị nấu mà không kén cá chọn canh.
Mỗi lần Sử Tư vươn đũa về phía món nào đó, tim gan Mục Nhị lại run lên một cái.
Sử Tư bỏ đồ ăn vào miệng, tim gan Mục Nhị nhảy lên tới cổ họng.
Mãi cho tới khi Sử Tư buông đũa, lơ đãng nói với Mục Nhị một câu:
– Cháu thử no rồi ~
Lúc ấy Mục Nhị mới thoải mái động đũa.
Thấy Sử Tư đã đi xa, Mục Nhị ngồi nhìn bàn đồ ăn còn già nửa, sững sờ.
“Con mẹ nó! Người ta toàn mẹ kế ngược đãi con riêng, ngược đãi cả đời! Sao đổi sang mình thì thành làm trâu làm ngựa? Thỉnh thoảng tiểu tổ tông ban cho vẻ mặt dễ nhìn thì cứ cảm thấy như là đang nằm mơ? Có phải mình có khuynh hướng chịu ngược đãi không a a a a???”
“Ông Sử à, ông về đây mau! Một mình tôi sắp không chịu nổi rồi! Nếu biết nhà ông có một đứa con gây sức ép đến thế này thì có chết tôi cũng không gả cho ông!”
Vẻ mặt u oán của Mục Nhị cũng không thể che giấu được nội tâm hừng hực lửa của bà.
Bên này, Sử Tư vui mừng đến nở hoa, nghĩ tới vợ tương lai càng ngày ngày xinh đẹp động lòng người lại còn hiểu ý đến mức bây giờ thỉnh thoảng có sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ đẹp một cái, vợ đẹp cũng sẽ không tức giận. Đối với sinh hoạt “phu thê” hài hòa này, cậu chàng tỏ vẻ thỏa mãn vô cùng.
Lý Hoài làm như không thấy hành vi táy máy chân tay của Sử Tư. Vốn từ nhỏ đến lớn đều vậy, lần trước chỉ là nhạc đệm thôi. Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm phía dưới không chớp mắt thì ai cũng sẽ tức giận đến đánh người thôi nhỉ? Lẽ nào thích hàng ngày treo JJ lên đầu để tiếp thu quỳ bái của người khác chắc?
Lý Hoài từ khi mới sinh ra đã có thói quen bị Lý Mộc Tử quấy rối đủ kiểu, nhỏ thì ôm ôm hôn hôn, có đôi khi Lý Hoài sẽ bị Lý Mộc Tử đuổi theo hỏi vì sao cậu có xx mà cô không có xx, đây là lí do vì sao Lý Hoài trở thành một tên bệnh tâm thần chanh chua. Vậy nên Sở Tư vừa vào nhà trẻ đã động tay động chân với Lý Hoài mà không bị đánh, Lý Mộc Tử có công đầu!
Sử Tư xách hai vali hành lí lớn lên xe lửa, Lý Hoài rảnh tay đi phía sau.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Sử Tư chớp đôi mắt lam to, ngửa bụng làm nũng:
– Mẹ nhỏ, mẹ nhỏ! Con mệt quá đi mẹ nhỏ ơi! Cầu xoa xoa cầu vuốt lông! Mẹ nhỏ đừng không để ý tới con mà, mẹ nhỏ!
Lý Hoài liếc nhìn đỉnh đầu Sử Tư, nói:
– Ôi đây là con nhà ai, cứ như còn bé lắm vậy, há miệng ra là gọi mẹ, mẹ cậu ở đâu cơ chứ?
Sử Tư rõ ràng đã là chuyên gia chịu đựng lời đả kích của Lý Hoài, nghe nọc độc phun ra từ miệng Lý Hoài mà vẫn có thể rúc đầu, đem mái tóc đã hơi dài nhét vào lòng bàn tay Lý Hoài.
– Ôi chao ~ Chỗ đó, chỗ đó! Mẹ nhỏ, mẹ lại xoa xoa thêm đi ~ Ừm… Thoải mái quá ~
Lý Hoài mắng đến sung sướng rồi thì cảm thấy thời gian ngồi trên tàu thật buồn chán, có một đứa ngốc bán ngu xuẩn mua vui kể cũng được. Thỉnh thoảng, Lý Hoài dùng áo của Sử Tư lau tay, sai cậu chàng đi mua thứ gì đó hay là xoa chân bóp vai cho mình, đều tốt cả.
Vì vậy, cầu ngầm đồng ý với hành vi sán lại gần rồi lẩm bẩm thầm thì bên tai mình rất ngu ngốc của Sử Tư.
Vào tới khách sạn, Lý Hoài đến chỗ lễ tân lấy thẻ phòng, Sử Tư gào thét ở cửa:
– Mẹ nhỏ! Mẹ nhỏ! Đừng bỏ rơi con mà, mẹ nhỏ! Con một mình mang hai vali cũng mệt mỏi lắm! Mẹ nhỏ?! Hu hu hu, mẹ không thương con rồi, mẹ nhỏ ơi!
Lý Hoài mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đơ mặt mở cửa phòng.
– Sử Tư! Con mẹ nhà cậu! Cút lại đây cho tôi!
Sử Tư nghe thấy tiếng hô long trời lở đất của Lý Hoài thì hoa cúc lập tức căng thẳng. Dùng đốt ngón tay tính toán một chút, quả thật không làm gì để mẹ nhỏ tức giận cả, lúc này mới kéo hai vali hành lí chạy thẳng tới phòng đôi.
Vào phòng, vẻ mặt của Sử Tư từ ⊙▽⊙ biến thành ⊙_⊙. Cái giường đôi đã đặt từ trước giờ không cánh mà bay, thay vào đó là một cái giường tình thú!
Ôi chao? Giường đôi không phải là một chiếc giường lớn cho hai người sao?
Chờ Sử Tư lại gần cái giường, thấy rõ những thứ trên đó, đột nhiên cậu chàng lao ra khỏi phòng!
Chú Vương, mẹ chú chứ! Hãm hại cháu thế à?
Lý Hoài cười tà, nắm lấy cổ áo Sử Tư, lôi lại.
Sử Tư kinh hoàng thất sắc:
– Mẹ nhỏ! Đừng như vậy! Không phải tại con! Thật sự không phải tại con!
Lý Hoài “bộp” một phát đẩy ngã Sử Tư trên đất, dùng chân giẫm mạnh, nghe thấy tiếng gào khóc của Sử Tư thì trong lòng liền thoải mái. Nghĩ rằng giẫm có hơi mệt, cậu thu chân lại, nói:
– Thoải mái không?
Sử Tư oan khuất nhìn Lý Hoài, thở mạnh cũng không dám, đừng nói đến mở miệng.
– Khi tôi thấy đống đồ này, cảm giác còn thoải mái hơn thế đấy.
Lý Hoài nói tiếp.
Sử Tư thấy Lý Hoài không tiếp tục liền ôm chặt hông cậu, cầu xin tha thứ:
– Mẹ nhỏ, con sai rồi! Hu hu hu, con biết sai rồi!
Lý Hoài hừ lạnh, vỗ tay, giậm chân đi tắm.
Để lại một mình Sử Tư nhìn đống gì đó trên giường, đờ người ra.
Sử Tư lồm cồm bò lên, xách một đống thứ, ném vào thùng rác.
Sử Tư không thể đi Ẩn Linh tự như nguyện.
Ngày đi chơi hôm ấy, mở đầu tốt đẹp, quá trình đặc sắc, kết thúc thê thảm.
Hôm ấy, Lý Hoài vừa dậy liền thấy Sử Tư mặc đồ đỏ lả lơi, đứng vặn thắt lưng, lắc lắc mông theo tiết tấu “Trái ba vòng, phải ba vòng”.
Lý Hoài giật giật mắt, nhịn lời nói ác độc trong miệng lại, đi thay quần áo thì thấy một cái áo sơ mi đỏ, kể cả cái quần lả lơi kia.
Lý Hoài chuẩn bị nổi điên thì lập tức Sử Tư với vẻ mặt uất ức liền nửa quỳ trước mặt cậu:
– Mẹ nhỏ à…
Lý Hoài đáp một tiếng.
Sử Tư nói tiếp:
– Con chưa bao giờ mặc đồ gia đình với mẹ cả.
Lý Hoài khịt mũi:
– Theo như tôi được biết, mẹ ruột cậu tên là…
Sử Tư vẻ mặt u oán ngắt lời Lý Hoài:
– Đều tại con không ngoan nên ba mẹ mới li hôn, nếu họ không li hôn thì con sẽ không thành đứa bé của gia đình đơn thân, nếu không phải là đứa bé của gia đình đơn thân, con sẽ không thiếu thốn tình thương của mẹ, nếu không thiếu thốn tình thương của mẹ, con có thể mặc đồ gia đình cùng mẹ…
Lý Hoài duy trì thần sắc lãnh diễm cao quý, biểu thị mình đã sớm nhìn đến ngấy bộ dạng này của Sử Tư. Biểu thị mình sẽ không mặc bộ đồ đỏ rách nát này! Biểu thị mình ra ngoài du lịch chứ không phải mặc đồ đỏ lả lơi vào quán bar hẹn hò!
Sử Tư thấy Lý Hoài thờ ơ, lại tiếp:
– Mẹ Elena ở Mỹ… Hồ ly tinh cũng không bên cạnh… Mẹ nhỏ cũng không để ý tới con… Đứa bé muốn mặc đồ gia đình cũng không được mặc, thật là đáng thương, hu hu hu… Quả nhiên con không nên sinh ra, nếu như con không được sinh ra…
Mặt Lý Hoài xị ra. Cậu không quan tâm tới chuyện mình bị đẩy vòng vòng không có nghĩa là cậu sẽ chịu được một cái mặt như cừu nhỏ, như búp bê SD đau khổ cầu xin mình, đã thế mắt tên kia còn ngập nước, đáng thương quỳ gối bên chân mình, như Đường Tăng tụng kinh nói về cuộc đời tràn ngập ác ý của cậu ta.
Lý Hoài dùng ngón trỏ và ngón giữa nhấc cái áo sơ mi đỏ lả lơi lên, biểu tình trên mặt như ăn nhầm phân.
Sử Tư thấy mẹ nhỏ đã “bình tĩnh” tiếp nhận bộ quần áo khiêu chiến phong cách bình thường dưới sự “thuyết phục” của mình thì bày tỏ vui mừng vô cùng.
“Mẹ nhỏ quả nhiên vẫn yêu mình!”
“Cuối cùng cũng được mặc đồ tình nhân rồi, ha ha ha!”
“Ồ yeah ồ yeah! Cả đời, cả đời ~”
Dạo Tây Hồ, ngắm Lôi Sơn, Sử Tư đang nghĩ xem phải mở miệng thế nào để Lý Hoài cùng mình đi Ẩn Linh tự, nghĩ nghĩ liền về tới phòng ngủ, lúc cậu chàng định mở miệng thì Lý Hoài đã vào phòng tắm.
Sử Tư mỏi mệt cào tường.
Sử Tư nằm yên trên giường hệt như một mĩ nam yên tĩnh làm Lý Hoài có chút không thích ứng nổi.
Lý Hoài đá đá chân Sử Tư:
– Này! Cậu sao đấy?
Sử Tư xoay mặt nhìn Lý Hoài, chậm rãi vùi đầu vào hõm vai Lý Hoài, nức nở:
– Mẹ nhỏ à…
Lý Hoài há miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt tất cả những ngôn ngữ không tốt đẹp xuống bụng:
– Ừ.
Sử Tư:
– Có phải mẹ không ghét con lắm không?
– Cũng tàm tạm.
– Mẹ nhỏ à…
– Ừ.
– Mẹ nhỏ ơi…
– Ừ.
– Mẹ nhỏ ~
– …
– Mẹ nhỏ?
Lý Hoài dùng đầu gối huých vào đùi Sử Tư:
– Điên hả?
– Mẹ nhỏ, con thích mẹ!
– Ừ.
_______________
Tiểu kịch trường:
Nhật kí của thùng rác:
Thùng rác:
– Nếu các bạn thân mến hiếu kì như vậy, tôi sẽ liệt kê một chút những gì mình đã ăn hôm qua:
Một vỏ chuối tiêu, hai tờ giấy ăn, một thỏi son môi quá hạn…
Bẹp Tê Thảm:
– Con mẹ mi! Nói trọng tâm!
Thùng rác:
– Roi da một cái, khóa trinh tiết hai ổ, nến tình thú hai cây, bao cao su siêu mỏng các hương vị, gel bôi trơn trợ hứng một lọ,…
Sử Tư giơ hai tấm bảng, quả quyết hỏi:
– Mẹ nhỏ, thích thơm hay thích hôn?
Lý Hoài chớp mắt:
– Thơm.
Sử Tư hướng về khóe môi Lý Hoài, chụt một cái.
Lý Hoài trong mắt có đao.
Sử Tư tội nghiệp nói:
– Mẹ nói rồi mà, thơm.
Lý Hoài:
– …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT