Mạch Kiếm Tùng khoanh tay trước ngực nhìn Tư Linh Tố ngồi trước tấm gương đồng. Y ngắm nhìn Tư Linh Tố, trang mỹ nhân đẹp nhất Vạn Hoa lầu với vẻ mặt thật dửng dưng và lạnh lùng. Chẳng biết nhan sắc tuyệt vời của Tư Linh Tố có tác động gì đến Mạch Kiếm Tùng qua chiếc gương đồng. Đây không phải là lần đầu tiên có một gã nam nhân xa lạ bước vào biệt phòng của nàng. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy chân diện lạnh như băng giá của Mạch Kiếm Tùng có sự thay đổi trên gương mặt liêu ttrai của nàng. Mạch Kiếm Tùng nhìn ngọc diện Tư Linh Tố in trên tấm gương đồng nhạt nhẽo nói :

- Nàng trang điểm xong rồi chứ?

- Tư Linh Tố trang điểm xong rồi.

- Tốt... Mạch mỗ đã mua nàng với giá năm mươi lạng bạc qua đêm. Nàng đã biết rồi chứ?

- Tất cả nam nhân bước vào biệt phòng Tư Linh Tố đều phải tốn ngân lượng để hưởng một cái xác ô uế và tầm thường.

- Mạch mỗ không màng đến những lời nói đó. Những lời nói đó rất vô nghĩa đối với Mạch mỗ.

Y thả bước đến mộc sàn trải thảm ngồi xuống.

Nhìn lại Tư Linh Tố, Mạch Kiếm Tùng nói :

- Nàng đến đây.

Tư Linh Tố rời khỏi bàn trang điểm bước đến trước mặt Mạch Kiếm Tùng. Y dõi đôi mắt cú vọ nhìn nàng từ đầu đến chân. Ánh mắt gã vừa lạnh lùng nhìn nàng vừa vô cảm, chẳng có chút háo hức dâm dật nào.

Mạch Kiếm Tùng khoanh tay trước ngực nói :

- Cởi trang phục ra.

Giọng nói lẫn ánh mắt của Mạch Kiếm Tùng như một mũi giáo vô hình đâm thẳng vào tâm thức Tư Linh Tố, cùng với cảm nhận đó trong xương sống nàng xuất hiện một luồng hàn khí chạy dọc lên trên, tạo ra lớp da ốc nổi đầy người.

Tư Linh Tố nhìn gã.

Y tiếp nhận ánh mắt của nàng thờ ơ hỏi :

- Nàng không nghe ta nói hả?

Đôi chân mày của Tư Linh Tố nhíu lại. Nàng chưa từng bao giờ gặp phải một gã nam nhân như thế này. Phàm những trang vương tôn công tử đứng trước thể pháp nàng chỉ vồn vã, nếu như không muốn nói là háo hức muốn sở hữu và thưởng lãm tất cả những gì mà tạo hóa đã ban cho Tư Lịnh Tố nhưng với gã này thì ngược lại. Y dửng dưng và có cái gì đó lạnh lùng.

Tư Linh Tố nhìn Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.

- Công tử hay tự làm lấy phần việc của mình.

Mạch Kiếm Tùng lắc đầu.

- Không.

Tư Linh Tố nghẹn giọng :

- Tại sao không?

- Ta không phải là nô tình của nàng, ta bỏ ngân lượng để mua nàng chứ không phải mua nàng rồi tự biến mình thành kẻ nô tình.

- Tư Linh Tố chưa làm điều đó với bất cứ ai.

- Nay thì nàng phải nghe theo lịnh của ta, đừng nhiều lời. Thực hiện ý của ta đi.

Tư Linh Tố sừng sờ trước thái độ lạnh lùng và tàn nhẫn của gã, ánh mắt cú vọ lạnh lùng của gã khiến nàng cay buốt cả người.

Mạch Kiếm Tùng trừng mắt nhìn Tư Linh Tố. Ánh mắt sòng sọc của một gã chủ nhân đối với một nô nhân nhỏ bé nhu nhược.

Tư Linh Tố cắn răng trên vào môi dưới.

Nàng miễn cưỡng nói :

- Công tử chỉ có một cái xác vô hồn vô cảm mà thôi. Đúng hơn là một hình nhân biết đi biết đứng và biết nói.

Mạch Kiếm Tùng gắt giọng nói :

- Im đi.

Giọng nói khô cứng và băng giá của gã khiến cho Tư Linh Tố không tự làm chủ được mà phải rùng mình, nàng cũng không khỏi tò mò trước gã công tử lạnh lùng này.

Khẽ buông tiếng thở dài nàng lắc đầu.

Đôi chân mày của Mạch Kiếm Tùng từ từ nhíu lại, cùng với cái nhíu mày đó ánh mắt gã với sắc rờn rợn chiếu vào mắt nàng.

Y đưa tay tới rồi bất ngờ tát thẳng vào mặt Tư Linh Tố.

Tư Linh Tố ngã sóng soài xuống sàn gạch. Nàng quá đổi bàng hoàng trước hành động của Mạch Kiếm Tùng mà buột miệng nói :

- Công tử... ngươi...

- Đừng cải lịnh ta, ta là chủ nhân của nàng. Ta là chủ nhân của nàng, nghe rõ không?

Y chau mày, đanh giọng nói gằn từng tiếng :

- Đứng lên.

Tư Linh Tố nhìn gã bằng ánh mắt thất thần.

Mạch Kiếm Tùng đanh giọng nói :

- Bất cứ ai cãi lịnh Mạch mỗ đều phải bị trừng phạt.

Tư Linh Tố đứng hẳn lên, nàng nhìn Mạch Kiếm Tùng, nhếch môi cười dè bỉu :

- Được... Tư Linh Tố sẽ là nô nữ của người.

Nàng nói rồi trút bỏ xiêm y ngay trước mặt Mạch Kiếm Tùng. Nàng thản nhiên làm chuyện cởi bỏ y phục như không có kẻ nào hiện hữu trong biệt phòng của nàng.

Những động tác của Tư Linh Tố vừa vô hồn vừa căm phẫn. Nàng lõa lồ phơi bày tất cả mọi ngóc ngách của cơ thể mình ra trước đôi mắt cú vọ của Mạch Kiếm Tùng.

Tư Linh Tố nhạt nhẽo nói với vẻ mặt dửng dưng vô hồn :

- Cái xác này là của ngươi đó, hãy hưởng thụ đi.

Mạch Kiếm Tùng đứng lên khỏi mộc sàn. Y nhìn nàng :

- Nằm xuống đi.

Tư Linh Tố răm rắp làm theo lời gã như một pho tượng.

Mạch Kiếm Tùng chắp tay sau lưng nhìn pháp thể lõa lồ của nàng. Tư Linh Tố nhắm mắt lại để không phải tiếp nhận ánh mắt của con ngươi lạnh lùng và vô cảm này. Nàng nghe tiếng gã trút bỏ y phục.

Một lớp da ốc nổi lên khắp châu thân khi Mạch Kiếm Tùng trườn lên người Tư Linh Tố. Y khác hẳn những vương tôn công tử đi tìm hoa. Mà đúng hơn y cũng chỉ là cái xác biết thở, chẳng biết gì đến cái đẹp của nữ nhân.

Thể pháp của Tư Linh Tố căng ra khi cảm nhận điều đó. Mạch Kiếm Tùng không hề mơn trớn hay nâng niu thể xác tuyệt mỹ của Tư Linh Tố. Y thản nhiên thực hiện ngay hành vi chiếm hữu của một con ong tướt lấy nhụy hoa rồi nhanh chóng bay đi.

Tư Linh Tố bàng hoàng trước những gì Mạch Kiếm Tùng làm.

Y mặc lại trang phục rồi cúi xuống phủi hai vạt áo như có lớp bụi nào đó vừa bám lên vạt áo gã.

Tư Linh Tố mở mặt nhìn trừng trừng lên nóc biệt phòng. Lệ trào ra hai bên khóe mắt nàng.

Mạch Kiếm Tùng nhìn lại Tư Linh Tố nhạt nhẽo nói :

- Đừng nghĩ mình là mỹ nhân, nàng chỉ là kỹ nữ lầu xanh thôi.

Tư Linh Tố vớ vội xiêm y vận vào người. Nàng rời mộc sàn đến ngồi vào trước tấm gương đồng. Nàng nhìn dung diện mình trong gương đồng như nhìn một con người xa lạ.

Mạch Kiếm Tùng bước đến sau lưng nàng.

Tư Linh Tố nhìn gã.

- Ngươi thật bỉ ổi.

Gã nhếch môi rồi nói :

- Nàng mới là kẻ bỉ ổi nhất trong những người bỉ ổi. Chỉ có kẻ bỉ ổi mới xem thường thể xác mình.

Y nói rồi phủi hai ống tay áo đi thẳng ra cửa. Y mở cửa nhìn lại Tư Linh Tố.

- Đừng nghĩ tất cả nam nhân đều phải quỳ trước nhan sắc của nàng. Tư Linh Tố, một trang mỹ nữ đệ nhất của Vạn Hoa lầu nhưng đối với ta thì tầm thường và trơ trẽn, nếu không muốn nói là đáng kinh tởm.

Y nói dứt câu phủi hai ống tay áo một lần nữa như sợ có vết bẩn bám lên, phủi ống tay áo rồi Mạch Kiếm Tùng mới mở cửa. Y dợm bước ra ngoài thì Tư Linh Tố gọi lại :

- Mạch công tử... khoan đi đã.

Mạch Kiếm Tùng quay lại nhìn Tư Linh Tố.

Tư Linh Tố quay mặt nhìn Mạch Kiếm Tùng. Nàng đứng lên tiến đến trước mặt hắn.

Tư Linh Tố đóng cửa lại. Nàng và gã đối nhãn nhìn nhau.

Mạch Kiếm Tùng nói :

- Nàng muốn nói gì?

- Tư Linh Tố sẽ không chỉ là cái xác biết thở, nếu công tử lấy được thủ cấp của một người.

Hai cánh môi của Mạch Kiếm Tùng nhếch lên :

- Ta chỉ lấy thủ cấp của Phùng Tử Hầu thôi. Bởi thủ cấp của Phùng Tử Hầu mới là trái tim nàng.

Ngọc diện Tư Linh Tố ngớ ngẩn ra bởi câu nói này của Mạch Kiếm Tùng. Y mở cửa bước ra ngoài hành lang chẳng màng gì đến khuôn mặt ngơ ngác của Tư Linh Tố.

Cửa phòng đóng sập lại mà tư Linh Tố vẫn còn đứng trơ ra như bị trời trồng hoặc đã hóa thành một pho tượng đá vô hồn.

Mạch Kiếm Tùng đã đánh động đúng vào phần sâu lắng nhất trong nàng để rồi y lại đập nó tan vỡ ra ngay trước mắt nàng.

Có tiếng ho khan khiến Tư Linh Tố giật mình. Nàng bàng hoàng thoát ra khỏi giấc mộng hoang du mà rời mắt khỏi tấm gương đồng nhìn lại của. Đứng ngay biệt phòng của Tư Linh Tố là một thiếu nữ với đôi mắt to tròn. Nàng nhìn Tư Linh Tố mỉm cười.

Lục Y Phụng đưa ống tay áo lên che miệng gượng ho một tiếng nữa rồi bước đến bên Tư Linh Tố.

Nàng nhìn Lục Y Phụng hỏi :

- Cô nương là ai?

- Phu nhân... Lục Y Phụng đến đưa phu nhân đi.

- Cô nương đưa ta đi đâu?

Lục Y Phụng làm bộ mặt bí hiểm rồi nói :

- Phu nhân có muốn gặp lại cố nhân không? Phùng Tử Hầu tôn giá đó.

- Phùng Tử Hầu...

Lục Y Phụng gật đầu.

- Lục Y Phụng sẽ đưa phu nhân đi gặp Phùng Tử Hầu tôn giá.

- Phùng Tử Hầu ở đâu?

- Làm sao ta biết được, nhưng phu nhân có đi theo Lục Y Phụng thì mới có cơ may gặp được Phùng Tử Hầu tôn giá thôi. Nếu phu nhân ở lại đây Phùng Tử Hầu tôn giá có muốn gặp phu nhân cũng không được. Cho dù có tìm đến thì Phùng Tử Hầu tôn giá không có cơ may rời khỏi đây đâu. Lục Y Phụng nói thật nhé, theo Lục Y Phụng biết thì phu nhân giống như một miếng mồi nhữ Phùng tôn giá vậy.

Tư Linh Tố lưỡng lự.

- Cô nương là ai, tại sao lại tốt với ta như vậy?

- Lục Y Phụng là... ơ... là người thân của Đường Thẩm huynh, phu nhân biết như vậy là được rồi.

Tư Linh Tố lắc đầu.

- Tư Linh Tố chưa từng biết đến Đường Thẩm huynh cũng chưa từng nghe đến cái tên này.

- Phu nhân không biết Đường Thẩm huynh nhưng Lục Y Phụng thì biết. Đường Thẩm huynh tốt lắm.

Tư Linh Tố nhìn nàng bằng ánh mắt do dự.

Lục Y Phụng mỉm cười nói :

- Phu nhân phải tin Lục Y Phụng mới được.

Tư Linh Tố buông tiếng thở dài :

- Làm sao Tư Linh Tố tin được cô nương khi cô nương có thể vào đây được. Cô nương nói với Tư Linh Tố... Tư Linh Tố có thể là miếng mồi nhữ Phùng Tử Hầu huynh, thì tại sao ta không nghi ngờ các người đang xếp đặt một âm mưu nào đó hại Phùng Tử Hầu một lần nữa chứ.

Lục Y Phụng nhăn mặt, nàng lại dùng tay áo che ngang miệng ho một tiếng. Nàng tằng hắng rồi nói :

- Hây... nếu phu nhân không tin Lục Y Phụng thì phải tin Đường Thẩm huynh, có thể phu nhân không tin bất cứ ai nhưng Đường Thẩm huynh thì phải tin.

Tư Linh Tố lắc đầu.

- Tư Linh Tố không biết Đường Thẩm nào cả... cô nương không hiểu ý ta.

Lục Y Phụng chặc lưỡi.

- Sao lại không có vật gì để bảo đảm cho lời nói của mình với phu nhân chứ. Lục Y Phụng biết làm gì để Tư Linh Tố phu nhân tin đây.

- Tư Linh Tố sẽ ở đây chờ Phùng huynh.

- Cho dù Phùng tôn giá có đến đây thì cũng không đưa phu nhân rời khỏi đây được đâu.

- Tư Linh Tố chỉ cần gặp huynh ấy một lần thôi. Tư Linh Tố chỉ chờ đợi điều đó cho dù bất cứ điều gì xảy ra với mình.

- Vậy tại sao phu nhân không theo Y Phụng?

- Tư Linh Tố làm sao có thể tin cô nương được?

Lục Y Phụng buông tiếng thở dài. Liền sau tiếng thở dài của nàng là tràng ho dữ dội. Lục Y Phụng phải dùng ống tay áo che miệng lại.

Sắc diện nàng tái nhợt hẳn đi sau cơn ho dữ dội. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt nàng.

Tư Linh Tố nhìn Lục Y Phụng với vẻ lo lắng.

- Cô nương sao vậy?

Lục Y Phụng gượng một lúc mới ngắt được cơn ho, rồi thả ống tay áo xuống.

- Lục Y Phụng không sao.

Nàng gượng cười rồi nói tiếp :

- Lục Y Phụng làm sao mới để phu nhân tin.

Tư Linh Tố ngập ngừng. Nàng chưa kịp nói thì cửa phòng bật ra và Đổng Kiều Thiếu bước vào.

Đổng Kiều Thiếu vuốt chòm râu đen mượt nhìn nàng.

Lục Y Phụng giả lả cười.

- Đổng bá bá.

Đổng Kiều Thiếu nhìn nàng rồi ôn tồn nói :

- Chỗ này không phải để cho tiểu thư đến. Tiểu thư đang bệnh không nên vào đây làm gì.

Lục Y Phụng tròn mắt nhìn Đổng Kiều Thiếu.

- Sao... Đổng bá bá nói chỗ này Lục Y Phụng không được đến à?

- Tiểu thư đến biệt phòng của Tư Linh Tố làm gì? Để tâm sự chăng?

- Lục Y Phụng có tâm sự gì mà muốn tâm sự với Tư Linh Tố chứ?

- Thế tiểu thư đến biệt phòng của Tư Linh Tố với mục đích gì?

- Lục Y Phụng chỉ tò mò thôi.

Lục Y Phụng vừa nói vừa đưa ống tay áo che miệng. Nàng ho luôn một tràng dài.

Cùng với những tiếng ho khan đó, mồ hôi rịn ra trán nàng.

Tư Linh Tố đỡ lấy Lục Y Phụng.

- Cô nương...

- Phu nhân đừng lo, Y Phụng không sao đâu.

Lục Y Phụng thả ống tay áo xuống nhìn Đổng Kiều Thiếu.

Đổng Kiều Thiếu vuốt hàm râu đen mượt rồi nói :

- Lục Y Phụng tiểu thư tò mò chuyện gì?

- Thì Y Phụng nghe tiếng Tư Linh Tố phu nhân là đệ nhất mỹ nữ nên tò mò tìm đến để xem mặt đó mà.

- Chỉ như vậy thôi sao?

- Bá bá cũng đang vào đây tìm Tư Linh Tố phu nhân đó sao?

- Không... bá bá chỉ vào đây xem qua thôi để xem ai đang ở trong biệt phòng của Tư Linh Tố mà ho nhiều như vậy.

Nàng lườm Đổng Kiều Thiếu.

- Nghe tiếng ho bá bá biết Y Phụng rồi cần gì phải vào chứ?

Nàng nhìn lại Tư Linh Tố.

- Linh Tố phu nhân... khi nào Y Phụng rảnh rỗi sẽ đến thăm người. Phu nhân đẹp lắm đó thảo nào Đổng bá bá không giam kỹ phu nhân trong này.

Tư Linh Tố gượng cười.

- Tiểu thư bảo trọng.

Lục Y Phụng lườm Đổng Kiều Thiếu.

Lục Y Phụng giả lả nói :

- Đổng bá bá giấu Linh Tố phu nhân kỹ lắm đó.

Nàng nói rồi bỏ ra ngoài. Đổng Kiều Thiếu đóng cửa lại nhìn Tư Linh Tố.

Lão gằn giọng nói :

- Lục Y Phụng đến gặp nàng nói chuyện gì?

- Đổng tôn giá đã nghe rồi đó. Lục Y Phụng chỉ tò mò muốn biết nhan sắc của Tư Linh Tố mà thôi.

Tư Linh Tố nói dứt câu thì Đổng Kiều Thiếu phá lên cười. Tiếng cười của Đổng Kiều Thiếu khiến Tư Linh Tố sa sầm mặt.

Tư Linh Tố miễn cưỡng nói :

- Có gì đáng cười đâu?

- Ta thấy Lục Y Phụng ngây ngô và nàng còn ngây ngô hơn nữa.

- Ngây ngô là sao?

Tư Linh Tố đanh mặt, ngắt giọng khe khắt :

- Cho dù Tư Linh Tố này có ngây ngô thì lão cũng không lợi dụng được Tư Linh Tố làm con mồi để hại Phùng Tử Hầu huynh một lần nữa đâu.

- Nàng còn nghĩ đến Phùng Tử Hầu à? Nếu gã còn nghĩ đến nàng thì không mặc nhiên để nàng trong cảnh hoa tàn nhụy rữa đâu.

Lời nói của Đổng Kiều Thiếu chẳng khác nào lưỡi kiếm xuyên vào tim Tư Linh Tố, tim nàng buốt nhói đau đớn đến tươm mồ hôi ra trán.

Tư Linh Tố gượng đáp :

- Đừng nói với Tư Linh Tố những lời nói đó. Tư Linh Tố tin Phùng Tử Hầu huynh không phải là kẻ vô tình như ngươi nghĩ.

Đổng Kiều Thiếu cười khẩy :

- Vô Tình hay không vô tình thì nàng đã là một minh chứng cho những gì ta nghĩ trong đầu. Tội nghiệp cho nàng.

Y cười khẩy rồi nói tiếp :

- Nàng yên tâm đi. Nếu Phùng Tử Hầu chưa chết thì nàng cũng sẽ có cơ hội gặp lại cố nhân mà.

- Linh Tố không dễ rơi vào âm mưu của lão đâu.

- Nàng không muốn gặp cố nhân của nàng à?

Nàng không trả lời Đổng Kiều Thiếu mà quay lại ngồi vào trước tấm gương đồng. Vẻ ưu hoài lãnh cảm lại hiện lên mặt nàng.Nàng nhìn dung diện mình trong tấm gương đồng như nhìn một kẻ xa lạ và căm ghét nó.

Đổng Kièu Thiếu nhìn nàng điểm nụ cười rồi mở cửa bước ra ngoài. Lão đi rồi, Tư Linh Tố mới bật khóc. Nàng vừa khóc vừa nói :

- Hoa tàn nhụy rữa... Ta chỉ là một cánh hoa tàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play