Với Tư Linh Tố, đêm tối thật là kinh khủng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nàng lại cảm nhận một nỗi bất an tràn ngập mọi ngõ ngách trong nội thể mình. Nhìn dung diện trong tấm gương đồng, Tư Linh Tố nghĩ về cuộc đời mình. Tất cả như đang thay đổi, đang trôi tuột ra khỏi sự kiểm soát của nàng. Đã có sự thay đổi trong nàng, một sự thay đổi rất rõ ràng. Nàng không còn một con người cũ mà là một con người khác, vừa yếu đuối vừa lạ lẫm. Nàng nhìn mình và nghĩ thầm: “Ta đang là vật sở hữu của người khác. Một con người những tâm hồn thì đã chết từ lâu rồi”.
Ý nghĩ đó khiến nàng càng kinh hãi và nhìn dung diện mình trong gương đồng như nhìn một con người xa lạ.
“Két...”
Tiếng cửa rít như ai đó nghiến răng, mở ra và Đổng Kiều Thiếu bước vào. Mặc dù thấy Đổng Kiều Thiếu bước vào nhưng Tư Linh Tố vẫn ngồi bất động trước tấm gương đồng. Dù sao thì Tư Linh Tố cũng đã biết con người kia vào đây với mục đích gì.
Nàng nhìn họ Đổng qua tấm gương đồng đó.
Đổng Kiều Thiếu điểm nụ cười mỉm bước đến sau lưng nàng. Y nhìn vào tấm gương chiêm ngưỡng dung nhan mỹ tú của Tư Linh Tố. Đây không phải là lần đầu tiên Đổng Kiều Thiếu nhìn ngắm nàng mà đã ngắm nhìn bao nhiêu lần rồi. Y không phải chỉ ngắm nhìn dung nhan của Tư Linh Tố thôi mà còn chiêm ngưỡng lẫn sở hữu cả tấm thân kiều diễm với những đường cong đầy sức quyến rũ, cũng như lần đầu tiên, mỗi lần Đổng Kiều Thiếu ở bên nàng là mỗi lần tim lão lại đập rộn rã, với một cảm xúc mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Lão đặt tay lên bờ vai Tư Linh Tố. Tư Linh Tố không phản kháng lại hành vi của Đổng Kiều Thiếu.
Đổng Kiều Thiếu từ tốn nói nhưng mắt không rời tấm gương đồng. Cứ như muốn thâu tóm nhan sắc tuyệt mỹ của Tư Linh Tố vào hai con ngươi của lão.
- Nàng vẫn còn giữ ý niệm muốn giết ta chứ?
Tư Linh Tố nhìn thẳng vào gương mặt Đổng Kiều Thiếu in trong tấm gương đồng.
- Mãi mãi vẫn giữ ý niệm đó. Nếu như Tư Linh Tố có cơ hội sẽ giết Đổng tôn giá. Giết bằng tất cả nỗi căm hờn đã đè nén trong Tư Linh Tố. Bằng sự uất hận của mình.
Đổng Kiều Thiếu cười khẩy :
- Nàng hận ta đến vậy sao?
- Nếu Tư Linh Tố tôi không hận, Tư Linh Tố nói trái với tâm của mình. Kẻ ta hận nhất trong cuộc đời này chính là Đổng tôn giá. Đúng ra Tư Linh Tố không phải ngồi trong gian biệt phòng như chiếc lồng son này.
- Đúng rồi, đúng ra nàng và Phùng Tử Hầu đã là đôi uyên ương tay trong tay vui vẻ bên một phương trời nào đó. Nghĩ đến ước nguyện của nàng, ta cảm thấy không được vui đó.
Đổng Kiều Thiếu hừ nhạt rồi gằn giọng nói :
- Phùng Tử Hầu đã sai. Sai rất nhiều nên nàng mới thuộc về ta.
- Đổng tôn giá chỉ có được thể xác của ta nhưng không có được tâm hồn.
Đổng Kiều Thiếu vuốt cằm, nhạt nhẽo nói :
- Tâm hồn nằm trong thể xác và thể xác chứa đựng tâm hồn. Ta có thể xác nàng xem như đã có nàng rồi.
Vừa nói Đổng Kiều Thiếu vừa dựng Tư Linh Tố đứng lên. Nàng vẫn đăm đắm nhìn vào tấm gương đồng. Ánh mắt liêu trai của Tư Linh Tố khô hoánh chẳng có chút cảm xúc nào.
Đổng Kiều Thiếu lột bỏ ngoại y của nàng.
Tư Linh Tố vẫn không hề phản ứng lại hành động của gã. Nàng vẫn đứng trơ trơ như pho tượng chẳng chút biểu hiện gì trước hành vi của họ Đổng.
Y lột tiếp nội y của nàng.
Tư Linh Tố cũng không màng đến.
Đổng Kiều Thiếu chau mày. Y cười khẩy rồi lột tiếp những mảng trang phục còn lại trên người Tư Linh Tố. Tấm thân của nàng phơi ra với tất cả những đường cong hoàn mỹ đầy sức sống in lên tấm gương đồng. Ngỡ đâu Tư Linh Tố thẹn thùng hay ngần ngại trước sự lõa lồ của mình, nhưng tất cả những biểu hiện đó không lộ ra trên mặt nàng. Dung nhan Tư Linh Tố vẫn trơ trơ như trét một lớp sáp, lạnh lùng và băng giá.
Sự lạnh lùng và băng giá của nàng khiến Đổng Kiều Thiếu chau mày.
- Nàng sao vậy?
Tư Linh Tố vẫn nhìn vào chiếc gương đồng với ánh mắt khinh miệt cái bóng mỹ nhân lõa lồ trong tấm gương đồng kia. Nàng khinh miệt cái bóng đó. Nàng kinh tởm bản thân mình.
Đổng Kiều Thiếu lặp đi lặp lại câu hỏi của lão :
- Nàng sao vậy?
- Ta đã nói rồi... tôn giá chỉ có cái xác vô hồn của Tư Linh Tố mà chẳng bao giờ có được cái hồn trong cái xác đó. Cái xác của ta thuộc về Đổng tôn giá nhưng hồn của ta lại thuộc về Phùng Tử Hầu.
- Gã đã chết rồi, nàng còn yêu một người đã chết ư?
- Phùng Tử Hầu huynh chết mang theo cái hồn của Tư Linh Tố, còn người trần truồng đứng trước tấm gương này là cái xác vô cảm thôi. Nó thuộc về Đổng tôn giá. Một cái xác vô nghĩa và đáng kinh tởm.
Lời nói này của Tư Linh Tố khiến Đổng Kiều Thiếu đỏ mặt.
Lão miễn cưỡng vòng tay qua trước ngực Tư Linh Tố mơn trớn hai quả tuyết lê ngồn ngộn sức sống như muốn trào ra. Lão trơ tráo với sự chờ đợi sẽ có sự thay đổi trong mỹ nhân.
Sự mong mỏi của Đổng Kiều Thiếu chỉ đem đến cho y nỗi thất vọng, mặc dù đôi tay của lão đã mơn trớn khắp vùng thượng đẳng có đôi tuyết lê to và đầy đặn của Tư Linh Tố nhưng nàng vẫn trơ ra như tượng. Từ chân diện đến cơ thể nàng chẳng có chút biểu cảm gì với hành động mơn trớn của họ Đổng.
Sắc diện của Đổng Kiều Thiếu đành hoãn lại với những nét bất nhẫn. Lão rút đôi bản thủ lại, buông một tiếng thở dài, miễn cưỡng nói :
- Nàng đúng là một cái xác thật rồi sao?
Tư Linh Tố không trả lời hắn và cũng không rời mắt khỏi tấm gương đồng. Vẻ dửng dưng của Tư Linh Tố tạo ra trong họ Đổng một cơn phẫn uất. Cơn phẫn uất đó nhanh chóng biến thành ngọn lửa khỏa lấp tâm thức lão. Y dụng chưởng qua khỏi đầu hướng đến tử huyệt Thiên Linh Cái của Tư Linh Tố.
Mặc dù thấy Đổng Kiều Thiếu có hành động đó nhưng Tư Linh Tố vẫn dửng dưng, cứ như nàng sẵn sàng chấp nhận cái chết đến với mình qua chưởng ảnh của họ Đổng.
Đổng Kiều Thiếu gằn giọng nói :
- Nàng...
Y chỉ nói được bấy nhiêu rồi rút chưởng lại.
Đổng Kiều Thiếu nhìn vào tấm gương đồng nhạt nhẽo nói :
- Rượu mời không uống mà lại đòi uống rượu phạt. Cái xác thì đâu đáng để ta nhìn tới.
Đổng Kiều Thiếu nói câu này nhưng chân diện của Tư Linh Tố vẫn trơ ra không màng tới.
Đổng Kiều Thiếu gằn giọng nói :
- Được... nàng đã muốn làm một cái xác không hồn thì ta sẽ cho nàng biến thành cái xác không hồn đó. Tư Linh Tố sẽ không còn là mỹ nhân thuộc về ta mà thuộc về những gã tầm hoa tầm thường nhất trong cõi nhân sinh này.
Đổng Kiều Thiếu vuốt cằm :
- Nàng sẽ được điều đó.
Nói rồi Đổng Kiều Thiếu quay bước bỏ đi thẳng ra cửa. Sự lãnh đạm và băng giá của Tư Linh Tố tạo ra trong họ Đổng một sự hụt hẫng, đúng hơn là xúc phạm đến lòng tự tôn, tự đại của y. Làm sao Đổng Kiều Thiếu không tức giận khi phải tiếp nhận sự lãnh đạm băng giá của trang mỹ nữ mà trái tim lận đận tình của lão phải điêu đứng chứ!
Cửa biệt phòng đóng sầm lại sau lưng Đổng Kiều Thiếu.
Đổng Kiều Thiếu nhìn nhân dạng lõa lồ của mình in trong tấm gương đồng. Nàng cảm thấy kinh tởm với những gì mà tạo hóa đã ban tặng cho nàng. Nàng không chỉ kinh tởm mà còn khinh miệt nó.
Tư Linh Tố khẽ lắc đầu :
- Ngươi không phải ta, không phải Tư Linh Tố.
Nàng thốt ra những lời nói đó bằng chất giọng cay đắng nhưng lệ lại trào ra khóe mắt.
Tư Linh Tố nấc nghẹn, miễn cưỡng vận lại xiêm y. Nàng ngồi trở lại ghế nhìn dung diện mình trong tấm gương đồng. Vẻ đẹp liêu trai mà bất cứ trang nữ nhi nào cũng đều ao ước có được giống như nàng, nhưng giờ đây dưới mắt tư linh tố thì nó biến thành bộ mặt của một quỷ nữ gớm ghiếc và đê tiện.
Tư Linh Tố nói :
- Phùng huynh... sao muội còn sống? Đúng ra muội nên đi cùng với huynh nhưng muội vẫn tồn sinh trên dương cảnh. Đúng... muội sống để trả thù. Muội phải trả thù.
Tư Linh Tố nói rồi cúi mặt nhìn xuống. Nàng lại nghe tiếng cửa rít lên sau lưng mình. Mặc dù nghe tiếng cửa rít nhưng Tư Linh Tố vẫn cúi gầm mặt không màng đến ai bước vào biệt phòng của mình. Khi bước chân đã tiến đến sau lưng nàng, Tư Linh Tố mới ngẩng mặt nhìn lên tấm gương đồng.
Trong tấm gương đồng không phải Đổng Kiều Thiếu mà là chiếc mặt nạ dát vàng với đôi con ngươi sáng ngời.
Ngay cả chiếc mặt nạ trơ trơ đó cũng không làm cho Tư Linh Tố sợ hãi hay hốt hoảng.
Nàng đã tự kỷ ám thị mình, trở thành một cái xác không còn cảm xúc, để không sợ hãi điều gì nữa.
Tư Linh Tố nhạt nhẽo nói :
- Các hạ là ai?
- Sát nhân Kim diện.
- Sát nhân Kim diện... các hạ được lệnh của Đổng Kiều Thiếu đến lấy mạng Tư Linh Tố hay làm nhục Tư Linh Tố?
Sát nhân Kim diện cất giọng the thé :
- Ta đến đây không phải để lấy mạng nàng theo lệnh Đổng Kiều Thiếu bang chủ... ta đến để cho nàng biết Phùng Tử Hầu vẫn còn sống.
Dung diện của Tư Linh Tố không ngừng thay đổi khi nghe lời nói này của Sát nhân Kim diện. Khuôn mặt xinh đẹp liêu trai của nàng biểu thị tất cả nỗi xúc cảm, bồn chồn lộ rõ ra ngoài. Mặc dù vậy, Tư Linh Tố vẫn hỏi Sát nhân Kim diện :
- Tôn giá nói thật chứ?
- Sát nhân Kim diện không bao giờ nói ngoa.
Tư Linh Tố nhìn lại Sát nhân Kim diện, nàng vồn vã hỏi :
- Phùng huynh đang ở đâu? Huynh ấy đang ở đâu?
- Ta không thể nói với nàng.
Lệ trào ra khóe mắt Tư Linh Tố.
- Tư Linh Tố, nàng vẫn còn yêu Phùng Tử Hầu chứ?
- Tư Linh Tố vẫn mãi mãi thuộc về Phùng huynh.
Tư Linh Tố nhìn vào Sát nhân Kim diện rồi lắc đầu.
- Nhưng Tư Linh Tố chẳng còn thuộc về huynh ấy nữa rồi. Tư Linh Tố chẳng còn gì với huynh ấy cả.
Tư Linh Tố nấc nghẹn, nàng lắc đầu thổn thức nói :
Đổng Kiều Thiếu cùng bốn gã võ phu bước vào, vừa bước vào Đổng Kiều Thiếu vừa nói :
- Tư Linh Tố chỉ còn là một cái xác biết thở thôi, nhưng cái xác đó vẫn còn tác dụng để ta lấy mạng ngươi.
Sát nhân Kim diện nhìn lại Đổng Kiều Thiếu và bốn gã võ phu, y cất giọng the thé nhạt nhẽo nói :
- Đổng bang chủ nghĩ lấy mạng Sát nhân Kim diện dễ lắm sao?
- Nếu ngươi có đủ bản lĩnh thì cởi bỏ chiếc mặt nạ kia ra để bổn Bang chủ nhìn xem ngươi là ai?
- Chưa cần thiết để bổn sứ cởi bỏ chiếc mặt nạ này.
- Ngươi không lột bỏ kim diện thì bổn Bang chủ sẽ cởi bỏ giùm ngươi.
Đổng Kiều Thiếu chỉ vào Sát nhân Kim diện :
- Bắt lấy hắn.
Bốn gã võ phu toan động thủ nhưng Sát nhân Kim diện đã nhanh hơn.
Y quăng mạnh xuống sàn một chiếc hỏa pháo.
“Bùm...”
Tiếng nổ của hỏa pháo cùng với làn khói đen tỏa ra mù mịt. Khói đen che khuất tất cả mọi người và có những âm vực xé gió như tiếng đầu lâu bị róc.
Bốn gã võ phu nhảy dựng lên và ngay sau tam tinh của chúng đã bị khoan thủng một lỗ to.
Đổng Kiều Thiếu gầm lên.
Lão lướt thẳng vào vùng khói đen mù mịt, xuất chưởng. Hai đạo xoáy kình vỗ vào vầng khói đen đó nhưng chẳng có tiếng sấm chưởng phát ra, mà lại nghe tiếng đổ sầm của vách biệt thất.
Đổng Kiều Thiếu thu hồi chưởng công. Khói đen tan hết thì chẳng còn thấy Sát nhân Kim diện đâu nữa, chỉ còn lại Tư Linh Tố đang đứng trước gương đồng với hai dòng lệ tuôn ra khóe mắt.
Đổng Kiều Thiếu trừng mắt nhìn lại nàng.
- Gã nói gì với nàng?
- Phùng huynh còn sống.
Tư Linh Tố nói dứt câu thì Đổng Kiều Thiếu lướt vụt ra bên ngoài chỗ vách tường đổ xuống.
Sát nhân Kim diện đứng trên mái ngói nhìn xuống lão.
Đổng Kiều Thiếu nhìn lên Sát nhân Kim diện.
- Phùng Tử Hầu... có bản lĩnh thì hãy đấu với bổn Bang chủ. Đổng mỗ là kẻ thù không đội trời chung của ngươi đây.
- Ta rất sẵn lòng.
Đứng trên mái ngói, Sát nhân Kim diện phát tác ra một đạo chỉ sáng ngời tợ lưỡi kiếm dài ngoằng thẳng xuống Đổng Kiều Thiếu bang chủ. Đổng Kiều Thiếu không né tránh mà dụng chưởng đón thẳng đỡ thẳng. Đôi chưởng ảnh của Đổng Kiều Thiếu sáng rực lên vầng thanh quang rực rỡ.
“Ầm...”
Đổng Kiều Thiếu lùi lại hai bộ. Trên mái ngói Sát nhân Kim diện cũng lảo đảo.
Y gượng trụ rồi nói :
- Ta sẽ còn gặp mặt lão quỷ.
Vừa nói y vừa quẳng xuống một chiếc hỏa pháo nữa.
“Ầm...”
Hỏa pháo nổ ra làn khói đen mù mịt. Đổng Kiều Thiếu muốn phi thân lướt lên mái ngói giao chiến với Sát nhân Kim diện nhưng lại ngần ngừ. Bởi rõ ràng y xông lên mái ngói thì hoàn toàn bất lợi kẻ địch ở trong làn khói che mắt lão, ngược lại lão phơi mình ra trước tinh nhãn của Sát nhân Kim diện.
Đổng Kiều Thiếu tức giận nói :
- Ngươi chỉ biết giở thủ đoạn này thôi sao?
Không nghe Sát nhân Kim diện đáp lời, khi khói đen tan hết thì Sát nhân Kim diện cũng không còn trên mái ngói nữa.
Đổng Kiều Thiếu tung người lướt lên mái ngói. Trên mái ngói còn lưu lại một cánh hoa đào đỏ thắm. Đổng Kiều Thiếu nhìn cánh hoa đào nheo mày :
- Y là ai... Phùng Tử Hầu hay là một ai khác?
Cúi xuống nhặt cánh hoa đào, Đổng Kiều Thiếu quay lại biệt phòng của Tư Linh Tố.
Tư Linh Tố cầm cánh hoa đào. Nàng ngắm nhìn nó như một báu vật cực kỳ quý giá đối với nàng. Tư Linh Tố nâng cánh hoa đào lên mũi ngửi rồi áp vào má mình.
Nàng nhìn tấm gương đồng, điểm nụ cười mãn nguyện.
- Huynh ấy vẫn còn sống.
Hành động biểu cảm tình của Tư Linh Tố khiến Đổng Kiều Thiếu tức giận đến biến sắc. Lão Đổng chỉ muốn xuống tay tước ngay mạng sống của nàng, nhưng lão lại không làm vậy, mà giật mạnh cánh hoa đào trên tay nàng. Những chiếc gai nhọn đâm vào tay Tư Linh Tố, kéo theo những vết xước tạo ra mà cũng chẳng màng đến hành vi của Đổng Kiều Thiếu.
Tư Linh Tố nhìn vào tấm gương đồng, áp đôi ngọn thủ lên mặt, máu rỉ ra từ những vết xước để lại những vết đỏ nham nhở trên dung diện liêu trai của nàng.