"Đại thiếu gia, ngài đã tới ." Tiểu cây cột kích động quần áo chưa chỉnh tề từ trong phòng chạy đến trước mặt Ngô Hạo Thiên, cười lấy lòng.
Ngô Hạo Thiên chán ghét trừng mắt với hắn, tà tà mở miệng: “Tên ngốc kia thế nào rồi? Dẫn ta đi xem”.
"Được, đại thiếu gia, mời đi bên này." Trong lòng Tiểu cây cột run lên một cái, đêm qua hắn trải qua đấu tranh tư tưởng một hồi, tối nhưng hắn vẫn không đành lòng theo như lời thiếu gia nhà hắn là không cho tên ngốc kia ăn uống , nửa đêm, hắn vẫn mang một ít nước cháo cho tên ngốc kia ăn.
Tiểu cây cột trong lòng có chút sợ hãi đợi lát nữa đại thiếu gia nhà mình đến mà thấy tên ngốc kia không bị đói chết, hắn biết bản thân mình sau đó sẽ phải chịu cái gì, lúc này, trong lòng tiểu cây cột phi thường hối hận, vì sao đêm qua lại nổi lên thiện tâm chứ.
Tiểu cây cột dẫn Ngô Hạo Thiên đến cửa sài phòng, mở khóa, đẩy cửa ra, Ngô Hạo Thiên đi vào sài phòng âm u ẩm ướt trước.
Bên trong Thương Đông Thần trải qua một ngày một đêm bị bỏ đói, đến nửa đêm mới được ăn ít nước cháo bây giờ đang ngủ, bởi vì đêm qua rất trễ mới ngủ, đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, Ngô Hạo Thiên đi vào gây ra tiếng động lớn như vậy mà hắn cũng không tỉnh.
Ngô Hạo Thiên đi đến bên người Thương Đông Thần, thấy hắn đang ngủ giận trừng mắt, trong lòng đầy thù hận, hắn vốn tưởng khi mình đến sẽ nhìn thấy tên ngốc này nửa sống nửa chết, van xin mình cơm ăn nước uống, nhưng sau khi hắn đi vào mới biết được rằng những gì mình tưởng tượng đều không có.
"Đứng lên cho ta." Cắn răng, chịu đựng tức giận trong lòng, Ngô Hạo Thiên dùng sức đá vào lưng Thương Đông Thần.
"Ui. . . . . , là ai, đá ta đau quá." Thương Đông Thần vươn tay xoa xoa lưng, trong mồm lẩm bẩm oán hận.
Mở mắt ra, Thương Đông Thần thấy ngay trước mắt mình là người xấu, hơn nữa còn rất hư còn nói người ta không cho mình ăn uống , làm hại hắn hiện tại bụng đói sắp chết, Thương Đông Thần hận chết cái tên xấu xa này, đứng dậy, không để ý trên mặt Ngô Hạo Thiên như đang muốn ăn thịt người, chỉ vào mũi hắn mắng, "Ngươi cái tên xấu xa này, ngươi làm chi không cho ta ăn cái gì, chờ ta trở về, ta nhất định phải nói cho phụ thân, bảo hắn đánh ngươi."
Ngô Hạo Thiên khuôn mặt âm trầm nhìn hắn chỉ tay vào mũi mình mắng, trong lòng hắn không phục lắm, tên ngốc này thế nhưng lại không bị chết đói, nhìn hắn thế này thật không giống như bộ dạng bị đói một ngày một đêm, không được, hắn nhất định phải làm cho tên ngốc này còn nửa cái mạng.
Thương Đông Thần chăm chú nhìn chằm chằm Ngô Hạo Thiên, đột nhiên hắn chân sau đổ lui lại mấy bước, khuôn mặt lộ ra sợ hãi, ánh mắt đơn thuần không dám nhìn Ngô Hạo Thiên, cúi đầu né tránh ánh mắt hắn, trong miệng nỉ non, "Không cần bỏ đói ta, không cần không cho ta cơm ăn, Như Nhi muội muội mau tới cứu cứu Thần Nhi. Thần Nhi sợ hãi."
Ngô Hạo Thiên nhìn thấy Thương Đông Thần đột nhiên bỗng chốc biến thành cái dạng này, trong mắt không khỏi nghi hoặc nhưng rất nhanh đã bình thường lại.
Hàn phủ, Hàn Mạch Như một ngày một đêm không có chợp mắt, một mình nàng ngồi ở phòng khách Hàn phủ, tay chống chán nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần bên ngoài có bất cứ thanh âm nào vọng vào, nàng sẽ đứng bật dậy gọi tên Thương Đông Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT