"Thật vậy chăng? Lão nhân gia người thật sự thấy được, lão có thể nói cho ta biết bài tử trên xe ngựa là của ai không, lão muốn thù lao thế nào ta cũng đồng ý!" Hàn Mạch Như ngồi xổm xuống nắm lấy tay ông ta hỏi không quan tâm đến tay ông ta vừa bẩn vừa dính đầy dầu mỡ.

Lão khất cái thần bí hề hề sờ sờ đám râu dính đầy dầu mỡ của mình, trên mặt cười bí hiểm nói, "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày ngươi phái người đem cho lão nhân ta ba bữa cơm là được, tuổi lớn, ra đường ngồi ăn xin không có ai cho ta bạc nữa." Lão khất cái rũ mắt xuống che đi tia tính kế trong mắt, tỏ vẻ đáng thương nói.

Hàn Mạch Như vừa nghe thấy yêu cầu này, nghĩ nếu là yêu cầu này nàng có thể đáp ứng, không chỉ là cơm ăn ngày ba bữa, nếu như nói được thông tin nàng đang cần nghe thì dù bảo nàng đối đãi với ông ta như khách quý suốt đời cũng được.

"Tốt, nếu như lão nói cho ta thì mỗi ngày ta đều cho người mang ba bữa cơm đến cho lão, chỉ như vậy thôi sao?” Hàn Mạch Như sảng khoái đáp ứng.

Lão khất cái vừa lòng cười gật đầu, cuối cùng rốt cục ở cái miệng của hắn trung hộc ra một câu manh mối để tìm Thương Đông Thần, "Ta nhìn thấy bài tử trên xe ngựa kia là của Ngô gia. Nữ oa nhi ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại xem có nên chọc vào người của Ngô gia hay không?"

Hàn Mạch Như lập tức nghiêm túc suy nghĩ lời ông lão nói, người Ngô gia, trong đầu nàng chợt xẹt qua hình ảnh của một người, cũng nhớ tới mấy ngày trước tranh chấp ở tửu lâu, bây giờ thì Hàn Mạch Như có thể khẳng định người bắt Thương Đông Thần đi là Ngô Hạo Thiên.

Trong lòng nàng tràn đầy tức giận đối với hành vi ti bỉ của Ngô Hạo Thiên, đầu tiên Hàn Mạch Như lễ phép cám ơn lão khất cái, hơn nữa còn không quên hứa hẹn mình sẽ nhớ lời hứa với lão, cam đoan với lão là mỗi ngày sẽ có người đưa đến ba bữa cơm, sau đó sốt ruột rời đi.

Tra được manh mối để tìm Thương Đông Thần, Hàn Mạch Như bắt đầu phân phó bọn hạ nhân đang tìm Thương Đông Thần trong phủ dừng lại, nàng biết hiện tại nàng cần nhất là bình tĩnh mà không hoảng loạn, Thương Đông Thần còn chờ mình đi cứu hắn, nàng nhất định không được hoảng loạn.

Hàn Mạch Như đè nặng đáy lòng táo loạn, nàng bắt đầu nghiêm cẩn nghĩ cách cứu nam nhân ngốc kia, cuối cùng nàng nghĩ ra một biện pháp, nàng gọi hạ nhân của Hàn phủ lại sai một toán đi sang Ngô phủ thám thính tin tức, phân phó bọn họ nếu thấy Ngô đại thiếu gia thì phải theo dõi hắn thật chặt, nhất cử nhất động của hắn đều phải lập tức báo lại cho nàng.

Thời gian một canh giờ trôi qua, Hàn Mạch Như sốt ruột ngồi trong phòng khách Hàn phủ chờ hạ nhân hồi báo, nàng không biết bản thân ở trong này ngồi có bao nhiêu lâu, nàng chỉ nhớ nàng chợt lấy lại tinh thần khi thấy sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Lục Nhi cầm một ngọn nến đi vào, khi nàng nhìn thấy tiểu thư vẫn đang chống tay vào chán, trong mắt nàng lộ vẻ đau lòng, đi đến an ủi Hàn Mạch Như, "Tiểu thư, có phải từ sáng đến giờ người chưa nghỉ ngơi?"

Hàn Mạch Như giương mắt nhìn Lục Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt hơi hơi đau nhức, nàng lấy tay nhu nhu khóe mắt hai bên, qua một thời gian dài không nói gì, hiện tại nói chuyện giọng nói có chút khàn khàn, "Hiện tại là lúc nào rồi? Hạ nhân phái ra ngoài có về hồi báo chưa?"

Lục Nhi lấy ra cái áo khoác khoác lên người Hàn Mạch Như, vốn là khuôn mặt của nữ hài tử mới lớn thế nhưng do mệt mỏi, lo lắng, làm cho Lục Nhi mới mười hai tuổi lại có biểu hiện như một phụ nhân lẩm bẩm, "Chưa có trở về, nhưng mà tiểu thư, Lục Nhi là nói người cả ngày nay chưa có nghỉ ngơi tý nào , hiện tại đã là nửa đêm, hay là ngài đi nghỉ ngơi một chút đi, ở đây đã có Lục Nhi lo rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play