Nàng rốt cuộc nhận ra vì sao cái này lại quen mắt, hóa ra là ngọc bội mà Thương Đông Thần luôn đeo bên người, nàng từng nghe Thương phu nhân nói qua, khối ngọc bội này là Thương lão gia mua được của một thương nhân Tây Vực, là một khối ngọc cực kỳ quý hiếm, nếu đeo ở trên người, mùa hè thì làm cho người ta mát mẻ, mùa đông ấm áp.

Nàng vuốt ve miếng ngọc, miếng ngọc này rơi ở bên ngoài phủ, chứng tỏ Thương Đông Thần đã ra khỏi phủ.

"Bốn người các ngươi chia nhau ra đi tìm, hỏi thăm những người xung quanh đây xem họ có nhìn thấy Thương thiếu gia đi ra hay không." Hàn Mạch Như cất ngọc bội đi, áp chế sợ hãi trong lòng, quay lại phân phó bốn gã sai vặt.

"Vâng”, bốn gã sai vặt đồng thanh trả lời rồi hướng ra ngoài phủ đi tìm người.

Đứng trong ngõ nhỏ Hàn Mạch Như thật sự lo lắng, nàng sợ nam nhân ngốc kia bị người ta bắt nạt.

Lúc này, một chiếc xe ngựa đang vội vã chạy về phía đông thành.

Xe ngựa chạy một lúc lâu liền dừng lại phía trước một tiểu trạch viện, gã sai vặt ngồi phía ngoài đánh xe cho xe dừng lại.

Ngô Hạo Thiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, xoa nắn tay chân có chút ê ẩm, chợt nhớ đến trên xe ngựa còn có người, nghĩ tới người này, sắc mặt Ngô Hạo Thiên lập tức trầm xuống, giọng nói độc ác phân phó gã sai vặt, "Đem tên ngốc trên xe ngựa khiêng vào trong viện cho ta."

Nói xong, Ngô Hạo Thiên lập tức xoay người đi vào trong viện, để lại một mình gã sai vặt khuôn mặt khổ sở nhìn Thương Đông Thần đang ngủ say bên trong, nhìn lên, hắn mới phát hiện bên khóe miệng tên ngốc kia chảy xuống một ít chất lỏng mờ ám trắng trắng.

"Ôi, thật ghê tởm." Nhìn thoáng qua xong cả người hắn rùng mình một cái, dùng sức ổn định lại thân mình, hắn nhảy lên xe ngựa, sau đó dùng sức tha Thương Đông Thần ra khỏi xe ngựa, trong lúc đi đường, trán của Thương Đông Thần bị đập vào thành gỗ bên xe ngựa, phỏng chừng hiện tại trán của hắn đều đã sưng đỏ .

Gã sai vặt vừa tức giận vừa khiêng Thương Đông Thần đi xuống, vào trong đại sảnh hắn vất Thương Đông Thần xuống đất.

Từ trên cao như thế ngã xuống thì người chết còn sống lại được, huống chi là người chỉ bị ngất đi như Thương Đông Thần.

Thương Đông Thần thống khổ rên rỉ ra tiếng, vừa khóc vừa tỉnh lại, hắn kêu: “đau quá”, làn mi rung rung, mắt từ từ mở ra.

"Đây là chỗ nào? Như Nhi muội muội?" Thương Đông Thần tỉnh lại, ánh mắt đảo một vòng, nhận ra đây là nơi xa lạ hắn chưa từng thấy qua, trong lòng không tự chủ được gọi tên người mà hắn ỷ vào nhất.

Ngô Hạo Thiên vốn oán hận tên ngốc này, hiện tại lại thấy hắn buồn nôn gọi nhũ danh của Hàn Mạch Như, oán hận trong lòng càng nồng đậm, khuôn mặt âm trầm đứng lên đi đến bên cạnh Thương Đông Thần, một tay túm lấy Thương Đông Thần nhấc lên, hung tợn nói với hắn, "Tên ngốc, hiện tại ngươi đã nằm ở trong tay ta, ngươi mở to mắt ra xem ta là ai?"

Thương Đông Thần nghe có người mắng mình là tên ngốc, rất tức giận, theo bản năng liền chu miệng lên, liều lĩnh đẩy tay người đang túm mình ra, ánh mắt cũng bừng lửa giận mắng Ngô Hạo Thiên, "Ta không phải tên ngốc, ngươi mới là tên ngốc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play