Hai cái gã sai vặt sợ mình không thể nghĩ ra được kế hay cho đại thiếu gia, nếu vậy bọn họ lại bị ăn đòn đau, cho nên vắt hết óc nghĩ biện pháp.
Đột nhiên một trong hai gã sai vặt đột nhiên a một tiếng, "A... ."
Ngô Hạo Thiên quay lại trừng mắt với tên nô tài vừa lên tiếng, tim hắn suýt bị tên này a một tiếng làm cho ngừng đập, tức giận một lần nữa lại bùng lên, hắn nhấc chân đi về phía tên nô tài kia.
"Đại thiếu gia, chờ một chút, tiểu nhân có chuyện muốn nói." Vừa nhìn thấy đại thiếu gia đang định nhấc chân đạp mình, làm cho hắn sợ hãi nhanh chóng lên tiếng trước.
Ngô Hạo Thiên dừng chân lại, lui ra mấy bước, tức giận hừ nói, "Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, bổn thiếu gia không có nhiều thời gian để nghe các ngươi nói nhảm, nếu chuyện ngươi nói không làm bổn thiếu gia hài lòng, bổn thiếu gia sẽ thưởng cho ngươi cái chân gãy."
"Vâng, vâng, hiện tại nô tài xin nói." Gã sai vặt mồ hôi chảy ròng ròng vụng trộm lấy tay áo lau mặt, may mắn vừa rồi thật sự nguy hiểm, thiếu chút nữa là mình lại bị thiếu gia đạp.
Ánh mắt gã sai vặt lấm la lấm lét đảo quanh phòng một vài lần, thấy tất cả đều bình thường, sau đó mới tiến tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, nhỏ giọng nói, "Đại thiếu gia, thiếu gia nói muốn đối phó với tên ngốc Thương gia, nô tài nghĩ ra một kế hay, chính là nô tài muốn hỏi một chút đại thiếu gia người muốn trả thù tên ngốc đó như thế nào, tiểu nhân có một đề nghị, hay là bắt cóc hắn khỏi Hàn gia, không biết người thấy thế nào, đại thiếu gia?"
Ngô Hạo Thiên chau đầu lông mày lại, hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong phòng khoảng năm sáu lần, qua không bao lâu, bước chân hắn ngừng lại, vui mừng quay mặt nói với gã sai vặt, "Không sai, ngươi lần này nghĩ ra biện pháp tốt, giúp gia một chuyện tốt, như vậy, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm, nếu làm tốt, trở về gia sẽ trọng thưởng."
Gã sai vặt cảm thấy vui vẻ, mặt mày hớn hở đáp, "Đúng vậy, gia, tiểu nhân sẽ thay người làm tốt chuyện này, gia, người chờ tin tức tốt của tiểu nhân đi."
Giải quyết được chuyện trong lòng, vừa rồi rất cao hứng, Ngô Hạo Thiên đã quên mất trên mặt mình bị thương, vừa rồi cười, làm cho khóe miệng hắn đau quá, "Ôi... . . . Đau quá, đau quá, mau đi xuống lấy thuốc mỡ bôi cho bổn thiếu gia, đau chết bổn thiếu gia ."
"Ai, đúng vậy đại thiếu gia, tiểu nhân phải đi lấy cái này." Gã sai vặt liếc mắt nhìn một bên mặt bị sưng to của hắn, muốn cười lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu chạy ra ngoài, tránh cho mình một lúc nữa nhịn không được cười thành tiếng lại chuốc lấy tai vạ.
Ngô Hạo Thiên vuốt bên mặt bị sưng đau của mình, hận âm thầm cắn răng, âm thầm nói trong lòng, Hàn Mạch Như, tên ngốc họ Thương kia, một bạt tai này, Ngô Hạo Thiên ta một ngày nhất định phải đòi lại.
Ngày như vậy im lặng qua, trong phủ Hàn gia vẫn đang náo nhiệt chuyện nghị sự hôn nhân của hai nhà, sau khi thương lượng hai nhà bọn họ quyết định chọn một ngày tốt gần nhất để tổ chức, sau khi tuyển lựa rốt cục họ cũng chọn được một ngày tốt, ngày mùng tám tháng sau, tốt để tổ chức cưới xin, tốt cho xây nhà, tốt cho xuất môn, tốt cho động phòng. Hôm đó là ngày tốt nhất, làm việc gì cũng đều tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT