Hàn Mạch Như không tính toán nữa, hai con thỏ này hai trăm văn cũng không đáng là bao, nàng đảo mắt nhìn về phía Thương Đông Thần, xem ra hắn thật thích hai con thỏ nhỏ này, thấy trên mặt hắn đều là tươi cười nàng nghĩ thêm chút bạc nữa cũng đáng.

Rời ánh mắt khỏi người Thương Đông Thần, Hàn Mạch Như quyết định, hào khí nói, "Đại thúc, một trăm văn một con cũng được, hai con chúng ta đều mua, nhưng ngươi có thể tặng luôn cái lồng cho bọn ta được không."

Thợ săn đại thúc nghe những lời khẳng định này của nàng xong, trong lòng như nở hoa, nghĩ hôm nay kiếm được, trong nhà có gạo rơi xuống, nhanh nhẹn đáp ứng: "Được chứ, được chứ, cái lồng này tặng luôn cho mọi người”.

"Chờ một chút”. Ngay tại lúc Hàn Mạch Như và thợ săn đại thúc một bên trao tiền một bên trao thỏ, thì Thương Đông Thần luôn ngồi cạnh xem thỏ chợt lên tiếng, hắn đứng lên đẩy tay đang cầm hai trăm văn tiền của Hàn Mạch Như xuống.

Đầu tiên Thương Đông Thần trừng mắt nhìn thợ săn đại thúc bán thỏ, thái độ đề phòng giống như thợ săn đại thúc là kẻ cướp vậy, cẩn trọng kéo Hàn Mạch Như sang một bên, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Như Nhi muội muội, muội không nên bị lừa, vừa rồi ta nghe vị đại thúc này nói, hắn bán hai con thỏ này cho chúng ta lời được rất nhiều tiền, giá hai con thỏ này căn bản là không có nhiều như vậy, hắn là muốn kiếm tiền mua gạo, hắn nói trong nhà hôm nay không còn gạo."

Hàn Mạch Như nghe được hắn nói câu đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thương Đông Thần, mang theo nghi ngờ nhìn vài lần trên người hắn, sao nàng không nghe thấy vị đại thúc này nói những lời đó lúc nào nhỉ, vừa rồi rõ ràng mình cùng vị đại thúc này luôn nói chuyện với nhau, hắn căn bản là không có nói vào một câu nào, vậy kết quả là hắn từ đâu biết được, đột nhiên, ánh mắt Hàn Mạch Như mang theo xa cách nhìn hắn chằm chằm.

Thương Đông Thần bị Hàn Mạch Như nhìn có chút hoảng sợ, cổ rụt lại, sợ hãi hỏi: "Như Nhi muội muội, sao muội lại nhìn ta như vậy, làm ta rất sợ hãi”.

Vừa rồi ánh mắt của Như nhi muội muội thật giống với ánh mắt của những người đã khi dễ hắn, làm cho hắn cảm thấy rất sợ.

Hàn Mạch Như bị những lời này của hắn làm cho phục hồi lại, nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Hàn Mạch Như thật sự muốn cho mình vài cái tát, muốn tự hỏi mình bị làm sao thế này, tại sao lại làm cho hắn sợ hãi như vậy.

Hàn Mạch Như vội vàng nở một nụ cười ôn nhu, nói với hắn, "Thần Nhi ca ca, vừa rồi làm sao huynh lại biết những lời này? Có thể nói với Như nhi muội muội được không”.

Thương Đông Thần nhìn thấy ánh mắt nàng không còn khủng bố nữa, lại khôi phục sự thân cận thường ngày với Hàn Mạch Như, một đôi con ngươi đơn thuần của hắn nhìn chằm chằm Hàn Mạch Như, nghiêng nghiêng đầu nghĩ, một lát sau mới mở miệng nói, "A, Như nhi muội muội không nghe thấy sao, vừa rồi là đại thúc kia nói nha, Thần nhi đều nghe được."

Ngay lúc đó, có một vị nam nhân vội vàng đi qua người bọn họ, vừa đi vừa đụng trúng vô số người qua đường khác, như đang có việc gì rất gấp gáp, không để ý đến tiếng mắng chửi của người qua đường hay những người phía trước đang vội vàng tránh hắn.

Hàn Mạch Như liếc mắt về phía sau nhìn chuyện đang xảy ra, sau đó quay đầu lại thì nghe thấy Thương Đông Thần nói: "Đại thúc vừa đi qua hắn nói hôm nay nhất định phải đến sòng bạc, hắn nói hắn hôm nay nhất định sẽ thắng, hắn còn nói những người mắng hắn cứ đợi đấy, hắn thắng bạc xong sẽ về tính sổ với bọn họ”.

Nghe thấy thế da đầu Hàn Mạch Như bắt đầu run lên, nhìn chằm chằm Thương Đông Thần mắt không chớp, một ý tưởng không có khả năng xẹt qua trong đầu, chẳng lẽ nam nhân ngốc trước mắt không chỉ có tài vẽ tranh mà còn có thể đọc được ý nghĩ của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play