Ở Ngô gia, Ngô Hạo Thiên đang ngồi tại thư phòng trong viện mình, hắn chính là đang sứt đầu mẻ trán nghĩ biện pháp giải quyết việc này, mắt thấy từng cửa hàng trong tay mình bị lão cha ma quỷ thu lại, hắn nhất định phải nghĩ tốt biện pháp ngăn lại mới được.

"Cốc cốc" bên ngoài thư phòng vang lên tiếng đập cửa làm cho suy nghĩ của Ngô Hạo Thiên bị đứt đoạn, trên mặt hắn không vui càng thêm nhiều, "Tiến vào."

Cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, đi vào là một vị nam tử mặc áo quần bằng vải thô, lúc ánh mắt Ngô Hạo Thiên nhìn đến, đôi mắt kia tối tăm nhưng cất dấu tia quỷ kế đa đoan.

Hắn đi đến, đứng ở Ngô Hạo Thiên trước mặt, đầu tiên là loan xoay người, cung kính nói, "Khởi bẩm đại thiếu gia, thuộc hạ hôm nay ở trên đường nghe được một việc, nô tài nghĩ đại thiếu gia nhất định sẽ cảm thấy hứng thú ." Nam nhân đôi mắt khôn khéo tránh qua một góc.

"Trần Tấn, ngươi đừng quanh co nhiều, nói mau là chuyện gì? Đừng có đùa giỡn bổn thiếu gia, ngươi không thấy bổn thiếu gia đang bề bộn nhiều việc hay sao?" Ngô Hạo Thiên không kiên nhẫn nói, hiện tại trong lòng hắn cùng trong đầu đều là suy nghĩ làm cách nào để cho lão cha thấy được sự thông minh, khôn khéo của bản thân, có như vậy cửa hàng ở trong tay mình mới không bị lão cha cầm đi.

Trần Tấn chạy nhanh gật đầu xác nhận, bộ dạng lén lút đến gần bên người Ngô Hạo Thiên, nhỏ giọng nói, "Đại thiếu gia, vừa rồi tiểu nhân ở bên ngoài nghe được một chuyện về Hàn gia tiểu thư, hiện tại người trên toàn trấn đều nói Hàn tiểu thư sắp gả cho thiếu gia của Thương gia ở trấn bên cạnh”.

"Hỗn trướng, chuyện này ngươi còn theo ta nói làm gì, ngươi có phải hay không là chê chủ tử nhà ngươi còn có ít chuyện phiền lòng đi, tự nhiên việc như vậy cũng đến đây bẩm báo." Ngô Hạo Thiên nghe được người lúc trước có thiếu chút nữa đã thành thân với mình – Hàn Mạch Như – sắp gả đến Thương gia là một thương nhân lớn, trong lòng càng là nghẹn một cỗ hỏa không chỗ phát tiết.

Hắn vẫn thắc mắc vì sao Hàn Mạch Như lại có thể đem Ngô gia đại thiếu gia là hắn quăng qua một bên, hóa ra là đã sớm coi trọng Thương gia – thương nhân lớn rồi, đáng giận xú nữ nhân.

Vô duyên vô cớ bị mắng Trần Tấn vuốt vuốt cái mũi vừa bị thiếu gia nhà hắn quăng quyển sách trúng, lẩm bẩm nói thầm: "Còn có người ta nói, vốn là bản thân vô dụng, người trướng mắt ngươi cũng không phải ta, có bản lĩnh tìm người khác phát hỏa đi a."

Ngô Hạo Thiên nghe được Trần Tấn nói thầm, không nghe được hắn nói gì, lệ mắt đảo qua đi lại, hung ác hỏi, "Ngươi ở đó nói thầm cái gì, là đang mắng bản đại thiếu gia sao?"

Trần Tấn bị dọa còn kém tý nữa là quỳ trên mặt đất, trên trán mang theo vài giọt mồ hôi lạnh, phát ra thệ nói, "Oan uổng a, đại thiếu gia, liền tính người có cho tiểu nhân mười cái mạng, tiểu nhân cũng không dám mắng người a, nô tài vừa rồi là nói chuyện của Hàn tiểu thư, nghe nói người mà Hàn gia tiểu thư sắp lấy Thương gia đại thiếu gia là cái ngốc tử."

Ngô Hạo Thiên trên mặt vừa nổi lên bão táp lập tức thay đổi, hắn đứng bật dậy khỏi ghế, vòng qua bàn đi đến trước mặt Trần Tấn, bắt lấy cánh tay hắn hỏi, "Ngươi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Bị Ngô Hạo Thiên dùng sức bắt lấy Trần Tấn chịu đựng đau đớn trên cánh tay, đem lời vừa nói nói lại một lần, "Nghe nói người Hàn tiểu thư sắp lấy Thương gia thiếu gia là cái ngốc tử”.

Biết bản thân vừa rồi cũng không có nghe lầm Ngô Hạo Thiên đột nhiên ngửa đầu cười to nói, "Ha ha. . . . . , Hàn Mạch Như đây là do ngươi lui hôn sự với ta nên bị báo ứng sao? Ha ha. . . . , thật tốt quá, ta lần này thật muốn xem ngươi làm thế nào cầu ta cưới ngươi về đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play