Chỉ vài tháng sau khi công ty của cô và tập đoàn của Hoàng Khánh hợp tác, địa vị của công ty cô càng ngày càng lên cao, số vốn lưu động cũng dần tăng lên theo cấp số nhân.

Lâm Anh đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đến lúc rồi, đúng không?

Vài ngày sau, bên cảnh sát bắt đầu rục rịch, tập đoàn Lâm gia xôn xao náo loạn. Tất cả đều lo lắng vì có tin tức cho rằng những việc làm trái 

pháp luật của hàng ngũ lãnh đạo cấp cao đã bị bên công an biết. Ngay cả bằng chứng cũng vô cùng rõ ràng rành mạch, gần như không thể chối cãi.

Chỉ trong một ngày, các vị ngồi trên ghế hội đồng quản trị của tập đoàn nhà họ Lâm đều được triệu tập. Ngoài ra, còn có vài vị quan chức cấp cao bị tình nghi có dính líu về vấn đề hối lộ cũng bị tra xét. 

Mà những chứng cứ kia cùng với những việc làm trái pháp luật này chỉ có hàng ngũ cấp cao mới biết và có khả năng phát tán ra ngoài. Nhưng mà có ai lại phát tán ra để làm cho ích lợi của bản thân bị mất đi? Cho nên Lâm Kỳ Anh hoàn toàn bị loại ra khỏi danh sách bị tình nghi. Dù gì thì Lâm Kỳ Anh vẫn là người sẽ thừa kế tập đoàn từ Lâm Thừa Thiên. Vả lại, vị trí hiện giờ của cô còn chưa cao đến mức có thể nắm rõ mọi hoạt động ngầm của toàn thể hội đồng quản trị. Cho nên, người bị tình nghi phát tán tin tức là Lâm Gia Thắng và Lâm Ninh.

Hai người này là một cặp cha con bên dòng thứ, trong tập đoàn không có quyền lợi gì lớn nhưng dã tâm lúc nào cũng bừng bừng. Lâm Gia Thắng đam mê sắc dục, bên ngoài nuôi ba bốn tình nhân, khiến cho bà vợ ở nhà hận không thể bóp cổ ông ta cho hả giận. Lâm Ninh là con ông ta, từ nhỏ sống trong giàu sang nên ăn chơi trác táng, là một phá gia chi tử đích thực.

Ở công ty, hai người này rất hay chọc giận người khác. Đối với cấp trên thì không xem trọng, với cấp dưới thì khinh thường. Không ít người đối với cặp cha con này không vừa mắt. Cho nên không cần nói nhiều, ai cũng nhận định là hai cha con đó giở trò. Nhưng mà chuyện này đích thực là do hai cha con đó làm bậy. 

Lâm Anh đã cất giữ những tư liệu đó hơn một năm rưỡi, tích cóp chính là càng ngày càng nhiều lên. Cô muốn thần không biết quỷ chẳng hay gửi những tư liệu đó cho cảnh sát còn không bị dính líu vào vòng nghi ngờ của đám cáo già đó tất nhiên là phải mượn tay vài kẻ ngu ngốc rồi.

Chuyện mượn tay này kỳ thực vô cùng đơn giản, cô nhờ Nguyên Bảo đi đàm phán với hai cha con đó. Tất nhiên ban đầu bọn chúng cũng do dự. Không phải kẻ ngu thì đều sẽ do dự, hại bát cơm của mình không phải ai cũng có gan. Chỉ là đi kèm một chút lợi ích được hứa hẹn thì sẽ không còn cái gọi là do dự rồi.

Nguyên Bảo hứa nếu hai người đó làm theo thì sẽ cho hai cha con này một công ty riêng, còn có vốn đầu tư dài hạn vô cùng hấp dẫn. Lâm Ninh thông minh hơn lão cha một chút, hắn cũng không có lập tức quyết định mà bảo còn cần suy xét thêm. Lúc này một tấm thẻ bạch kim của một club đêm có giá trên trời đột nhiên được đưa tận tay cho hắn ta. Có muốn từ chối cũng không từ chối được nữa.

Tuy nhiên, chỉ có kẻ điên mới thực sự cấp cho hai kẻ tham lam ấy một lợi ích lớn như vậy, huống hồ lợi dụng lại không được bao nhiêu. 

Lâm Anh biết mấy vị lãnh đạo kia không thể liền bị bắt dễ dàng như vậy. Tất nhiên sẽ có cá lọt lưới, mà đã thoát rồi thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ mật báo cảnh sát như vậy đâu nha. Nghĩ đến đây, cô cười hắc hắc hai tiếng, đây là bài học cho mấy tên vừa ngu si vừa tham lam đó, chính là tham thì thâm!

Quả thật như cô suy đoán, có vài người dựa vào quan hệ và tiền bạc mà thoát thân ra khỏi mớ bòng bong ấy. Những người này chỉ cần chút xíu thời gian là đã tra được chính là hai cha con kia làm. Và tất nhiên là họ sẽ không để yên rồi. Sa thải. Thuê người đi trùm bao bố đánh đến mặt mũi sưng húp. Thậm chí có người độc ác hơn, dựng chút chuyện rồi mời cảnh sát đến bắt họ ngồi tù.

Cho nên mới nói, tiền của Lâm Anh cô ăn được đâu phải dễ dàng. Cái thẻ bạch kim kia chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ dành cho tên giá tiền phá của kia mà thôi. Đó đích thực là vật chỉ nhìn được chứ không dùng được, cho hắn ôm hận thiên cổ cũng vui lắm đấy chứ. Dù gì cô cũng không bị thiệt miếng thịt, đồng tiền nào.

Sau sự việc gây xôn xao dư luận này, chỉ trong vòng vài tuần thì giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị tụt rớt thê thảm. Vô số người mua cổ phiếu của tập đoàn này nhanh chóng bán tháo ra, giá càng không cách nào giữ vững. Ngay cả một số vị đang ngồi trên ghế hội đồng quản trị may mắn thoát khỏi cuộc truy quét này cũng không nhịn được rùng mình, bí mật tìm người nhằm bán sớm mấy phần trăm cổ phần trong tay.

Đám lão già tham sống sợ chết này! Làm vậy rất hợp ý cô a. Cho nên, cô đành thuận theo mà mua cổ phần đại hạ giá vậy. Đến bây giờ, Lâm Anh mới phát hiện ra bản thân cô kỳ thực cũng rất là phúc hắc nha.

Nhưng mà thâu tóm cả một tập đoàn lớn vốn không dễ như vậy. Mua hết những thứ tép riu, số cổ phần mà cô nắm trong tay thật sự không lớn cũng không nhỏ. Cô cảm thấy không thích đám lão già cổ hủ cố chấp này, sắp sập tập đoàn đến nơi rồi mà vẫn còn ngoan cố đến vậy!

Mấy lão ta ngoan cố chắc cũng chẳng phải vì có cảm tình gì với cái tập đoàn cũ kỹ này, chẳng qua là tin tưởng nó không dễ dàng sụp đổ như vậy mà thôi. Như vậy, cái cô cần làm bây giờ là khiến cho nó lung lay thêm chút nữa.

Với cái tình hình này, muốn tìm một đối tác để triển khai dự án mới, củng cố lòng tin của công nhân quả thật khó hơn lên trời. Vậy cô đành làm trái lòng giúp họ một chút vậy.

Bên đó vừa nghe cô muốn hợp tác với họ thì vui mừng đến phát khóc, thậm chí Hoàng Khánh cũng học theo cô đi ký hợp đồng với họ. Tất nhiên anh rất thông minh cho nên cô cũng không đề cập đến làm gì. Anh muốn giúp cô hay giúp họ thì anh tự biết nên làm gì, mà cô cũng tin tưởng anh.

Hai tháng sau khi ký hợp đồng, tập đoàn Lâm thị vi phạm điều khoản hợp đồng với công ty của cô, phải bồi thường gấp 5 lần giá trị hợp đồng.

Tháng sau nữa, tập đoàn bị tố cáo vi phạm bản quyền.

Cô nghĩ cô làm vậy là đủ ác rồi, ai ngờ anh chơi còn ác hơn cả cô. Biết vậy cô nên viết trong hợp đồng là bồi thường gấp 10 lần. Thật là tiếc cơ hội kiếm tiền như vậy nha. 

Sau hai vụ việc này, ngay cả khoản vốn lưu động của tập đoàn cũng cạn sạch, người ngoài nhìn vào chính là sắp phá sản rồi. Các công nhân lo lắng ngày đêm về việc làm của mình. Tuy không làm ở chỗ này vẫn có hy vọng nơi khác tuyển người nhưng mà đã ba tháng rồi họ chưa được nhận lương. Bên ngoài thì đang bị các công ty cùng tập đoàn lớn nhỏ khác lấn lướt, bên trong lại bị khủng hoảng tinh thần. Vốn cạn, công nhân không có lương nên đình công tập thể, không chịu làm việc. Bầu không khí bị bao trùm bởi những nghi ngờ và lo sợ, hoàn toàn không nhìn ra đây là một tập đoàn lớn mạnh cắm rễ sâu trong thị trường cả nước nữa.

Lâm Anh thư thái nằm trong bồn tắm. Đi đến nước này thì đã sắp thành công rồi, chỉ chờ cô ra tay thu mua hạ giá phần cổ phần còn lại mà thôi. Đến lúc đó, cô muốn công bố thân phận thật của mình.

Đột nhiên chuông cửa reo lên khiến cho Lâm Anh hơi giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô bước ra khỏi bồn tắm, lau sơ người rồi mặc quần áo. Không biết là ai đến, vì đề phòng nên cô quấn ngực, mặc quần áo nam vào. Làm xong hết cô mới bước ra ngoài mở cửa, lòng thầm suy đoán xem là ai đến.

Dạo gần đây Hoàng Khánh hay đến làm phiền cô, thỉnh thoảng Hoắc Tĩnh Long mặt dày đòi đến ngồi uống nước. Đôi khi Bạch Tử Đằng chạy đến quấn lấy cô, lôi kéo cô ra ngoài cùng con bé. Cho nên đến khi nhìn kỹ người đến thì cô mới thấy cuộc sống thật đầy rẫy những điều bất ngờ.

Lâm Yên với bộ dạng khá chật vật đang đứng trước cửa nhà cô.

Con bé trước giờ vẫn là đại tiểu thư dòng chính nhà họ Lâm, sống trong nhung lụa, tiền hằng tháng tiêu còn nhiều hơn lương một năm của một người có công việc ổn định. Bình thường trước khi ra khỏi nhà, nó phải trang điểm thay quần áo hết ít nhất một tiếng đồng hồ, luôn phải có bộ dáng đẹp nhất nó mới chịu ló mặt ra đường. Nhưng nhìn nó bây giờ mà xem, tóc và móng tay xơ xác do thời gian dài không bảo dưỡng. Gương mặt xanh xao, quầng mắt thâm đen được phấn trang điểm che bớt, vẻ mệt mỏi trong mắt không cách nào che giấu dưới ánh sáng ban ngày.

Cô chỉ quét mắt đánh giá nó một chút sau đó liền mở cửa cho Lâm Yên vào nhà. Con bé không kịp thay dép đi trong nhà mà liền nằm phịch xuống ghế. Lâm Anh thấy con bé mệt nỏi cũng chẳng nói gì, lặng lẽ đi lấy một cốc nước mát đặt xuống trước mặt nó.

“Em uống chút nước đi.” Cô biết nó đang rất buồn, cũng rất hiểu cho nó. Mấy ngày nay nó thay Lâm Thừa Thiên giải quyết chuyện tập đoàn rất cực nhọc. Trước kia vẫn sống trong nhung lụa, công việc trong tập đoàn của nó cũng vô cùng đơn giản, bây giờ đột nhiên có một gánh nặng ập xuống, đè nặng trên vai nó. Nếu là người thường sợ đã gục ngã rồi. Vậy mà một cô tiểu thư chân yếu tay mềm như nó vẫn chưa từ bỏ.

Lâm Yên từ từ ngồi dậy, nhấp chút nước trong ly. Hình như ngay cả tâm trạng uống nước nó cũng không có. Sau đó con bé nhìn cô bằng một ánh mắt cầu xin.

“Anh, cứu lấy tập đoàn đi. Tập đoàn sắp không trụ nổi nữa rồi, em cầu anh hãy giúp em, giúp cha. Chúng ta không thể để tâm huyết mấy đời của Lâm gia sụp đổ được!” Con bé nghẹn ngào, nước trong hốc mắt đảo quanh nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống.

Cô đau lòng nhìn Lâm Yên. Con bé không còn là một cô tiểu thư mắt cao hơn đầu nữa rồi. Ngày xưa muốn nó mở miệng cầu xin một ai đó còn khó hơn lên trời nữa, bây giờ có phải nó đã vô lực rồi không? Nhưng mà nếu biết người đã hại tập đoàn đến nỗi này là cô, liệu nó có trở mặt một dao băm vằm cô ra không?

Không thấy cô trả lời, nó tiếp tục cầu xin: “Em biết anh rời khỏi tập đoàn và đã thành lập một công ty riêng rồi, mặc dù bình thường em không quan tâm nhưng mà chắc nó phát triển rất tốt phải không anh? Anh là thiên tài cơ mà, anh sẽ có cách cứu lấy tập đoàn có đúng không?”

Con bé dường như tóm được cọng cỏ cứu mạng, liên tục hỏi dồn cô, bất đắc dĩ cô phải trả lời: “Tập đoàn sẽ không sao đâu.” Đúng vậy, sẽ không sao… Nhưng phải đổi chủ rồi. Cô không phải lừa nó, cũng không muốn phụ lòng nó nhưng đến lúc này quả thật không thể dừng lại.

Nghe được câu trả lời của cô, con bé yên lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cô thở dài, vuốt vuốt mái tóc của Lâm Yên. Vẫn là nó không biết thì hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play