“Vậy Lê Thu thích mẫu nam sinh như thế nào?” Khương Dịch hỏi: “Thích chàng
trai trẻ tuổi ấm áp, hay là dạng ông chú như anh đây?”
“Anh Dịch không phải là ông chú!” Lê thu cười cười:“ Cũng không có mẫu người đặc biệt gì, tùy xem duyên phận.”
“Thật không rõ ràng!” Hạ Lam bất mãn dẩu môi, “Em thì yêu thích mẫu người như tổng giám đốc phúc hắc!”
“Hóa ra Hạ Hạ thích người phúc hắc!” Lăng Duy cố ý nhìn về phía Lâm Đông, “Có phải là cậu Đông Đông đây không?”
“Ai thèm thích cô ấy (anh ấy )! ! !” Hai người đồng thanh kháng nghị, liếc mắt nhìn nhau sau đó lại ăn ý quay đầu đi.
“Quả nhiên rất ăn ý!” Lăng Duy mỉm cười xấu xa.
Khán giả dưới dài hô to một trận: “Cùng một chỗ, cùng một chỗ đi!”
“Được rồi, nói thêm lát nữa thì mặt của Hạ Hạ chúng ta sẽ muốn bốc cháy theo
đó!” Khương Dịch vội vàng hòa giải: “Để anh tiến hành phân đoạn tiếp
theo đi!”
Phân đoạn tiếp theo có tên “Bạn vẽ tôi đoán”, tên cũng
là ý nghĩa, hai vị khách một người sẽ phụ trách vẽ một vật gì đó ra
giấy, một người khác sẽ phụ trách đoán xem hình vẽ đó là thành ngữ gì,
thời gian là hai phút.
“Lê Thu và Lăng Duy, ai trong hai người vẽ tốt hơn?”Khương Dịch hỏi.
“Để em vẽ đi!” Lê Thu nói. Thật ra đời trước Lê Thu đã từng làm triển lãm
tranh Trung Quốc, trình độ tuy không thể tới bậc thầy, nhưng thắng ở chỗ đạt tới cảnh giới trong cảnh có ý có tình, lại có hiệu ứng của minh
tinh, lúc hội triển lãm tranh được đưa ra đấu giá cô cũng trưng bày ra
mười bức tranh, thu về một khoản tiền gần một trăm ngàn, sau đó lại đem
toàn bộ tiền đấu giá quyên góp cho các em học sinh nghèo hiếu học, hoạt
động này coi như cũng có ý nghĩa công ích.
“Được, như vậy thì Lê
Thu và Lăng Duy, còn có Hạ Lam và Lâm Đông thi đấu với nhau, thời gian
hai phút, chúng ta cùng xem ai có thể đoán đúng nhiều hơn!”
Bắt đầu tính giờ.
Lê Thu vẽ rất nhanh, chỉ qua vài nét là đã có thể vẽ ra một vóc dáng có
mắt to, nửa một bên con mắt bị một mảnh lá cây che khuất .
“Là bị vẻ ngoài che mắt đúng không!” Lăng Duy hô.
Tiếp theo là một con rồng dễ thương, rồi vẽ thêm một cây bút lông đang điểm trên mi mắt của rồng.
“Vẽ rồng điểm mắt!”
“Chỉ hươu bảo ngựa!” (nghĩa là: đổi trắng thay đen, nói sai sự thật)
“Thuyền cỏ mượn tên!”
“. . . . . .”
Lê Thu vẽ rất nhanh, cuối cùng hai người đoán đúng được chín thành ngữ.
“Oa, Lê Thu vẽ đẹp quá đi!” Hạ Lam hâm mộ lật xem từng bức vẽ một, “Tài vẽ của em kém xa rồi!”
“Lê Thu có luyện qua vẽ tranh sao?” Lâm Đông cũng cảm thấy Lê Thu vẽ rất
tuyệt, cho dù là trò chơi cũng không qua loa chút nào, mỗi bức tranh tuy trông rất đơn giản nhưng đủ để thấy được trình độ.
“Lúc rãnh rỗi sẽ tập luyện một chút, thường xuyên cố gắng nên mới tốt được ấy mà!”
Hạ Lam và Lâm Đông cùng một đội, người vẽ là Hạ Lam, còn Lâm Đông phụ trách đoán.
Tuy trình độ vẽ tranh của Hạ Lam không bằng Lê Thu, nhưng cũng may hai
người đã hợp tác nhiều năm, nhiều lần chơi trò chơi này, cuối cùng lấy
một đề tài ưu thế mà thắng hiểm tổ đội Lê Thu và Lăng Duy. (thắng hiểm:
chiến thắng trong nguy hiểm, mạo hiểm, thắng ngay giây phút cuối.)
“Tuy rất vui vì hai người chiến thắng, chẳng qua…” Khương Dịch cũng lật lại
những bức tranh của Hạ Lam: “Trình độ vẽ vời của em vẫn không có tiến bộ gì hết trơn đó!”
“Đâu có đâu, rõ ràng có tiến bộ mà!” Hạ Lam kháng nghị không lại, ai bảo Lê Thu vẽ tốt như vậy chi, thật muốn khóc quá!
Bởi vì Lê Thu và Lăng Duy thua, vì thế phải nhận lấy sự trừng phạt của chương trình.
“Hiện tại trước mặt hai người có năm ô vuông, bên trong mỗi ô vuông đều có
một ly nước ép khổ qua tươi ngon, chẳng qua những cái ly này có kích
thước to nhỏ không giống nhau!” Khương Dịch chỉ chỉ mặt trên ô vuông,
”Cái này phải dựa vào vận may của hai người thôi!”
Mặt trên của ô vuông bị che chắn nên không nhìn ra được cái gì.
“Người nào muốn chọn trước?”
“Để tôi chọn trước đi.” Lăng Duy chỉ chính mình, “Nếu như tôi chọn được ly nhỏ vậy có thể đổi với Lê Thu.”
“Lộ thiếu quả nhiên rất chu đáo!” Khương Dịch cười nói.
Chẳng qua. . . . . .
“Vận may thật kém mà!” Hạ Lam che miệng cười trộm.
“Không ngờ, cậu lại chọn đúng ô có cái ly lớn nhất!”
Ly uống bia mà Lăng Duy cầm trong tay là cái lớn nhất, tràn đầy nước ép khổ qua màu xanh lục.
Đến phiên Lê Thu, chỉ thấy cô cực kỳ bình tĩnh tùy tiện chọn một ô vuông.
“A! Là ly uống rượu đế!”
“Số Lê Thu thật may mắn!”
Lê Thu cũng khẽ cười nhìn cái ly trong tay mình, vận may của mình thật rất tốt, nếu không cũng không thể sống lại một lần nữa!
“Em uống xong rồi, anh tùy ý đi!” Lê Thu uống một hơi cạn sạch, còn không quên nói móc Lăng Duy.
“Không muốn mà!” Vẻ mặt Lăng Duy đưa đám, “Quả nhiên lúc trước anh không nên mạnh miệng nói chọn trước!”
Lăng Duy không còn cách nào đành uống hết ly nước khổ qua, đắng tới nỗi uống xong toàn bộ khuôn mặt đều trở nên xám ngắt.
Phần chơi trừng phạt cuối cùng cũng kết thúc .
“Tiếp theo Lê Thu và Lăng Dung sẽ mang đến tiết mục gì cho sẽ mọi người nào?” Khương Dịch hỏi.
“Chúng tôi sẽ biểu diễn tặng mọi người bài hát 《 Lặng im 》là ca khúc chủ đề
trong phim 《 Tình yêu khuynh thành 》 ,hi vọng mọi người yêu thích!”
Toàn bộ ánh đèn đều mờ đi, chỉ giữ lại đèn chiếu theo hướng Lê Thu và Lăng Duy.
“Đối mặt anh, trái tim em gợn ngàn con sóng, mỗi lần gặp nhau, em đều không thể quên hận nước thù nhà.” Lê Thu hát.
“Đối mặt mặt em, trái tim anh phập phồng lên xuống, mỗi lần gặp gỡ, là không cách nào quên được tình yêu cuồng dại say đắm.” Lăng Duy xướng.
. . . . . .
“Đối mặt anh, em không nói nên lời.” Lê Thu hát.
“Nhìn vào em, anh cam tâm tình nguyện.” Lăng Duy hát.
“Hãy để tôi, say trong nụ cười của người, mãi mãi lâu dài!” Hợp ca.
Khán giả đều chìm trong tiếng ca xinh đẹp riêng biệt này mà nhớ lại tình yêu đau thương lưu luyến trong đoạn thời gian khói lửa kia.
“Thật sự quá hay.” Hạ Lam nghe xong có cảm giác sắp khóc, “Em nhất định sẽ tải bài hát này về làm chuông điện thoại mới được!”
“Nếu mọi người yêu thích thì lát nữa có thể đi lên mạng tải bản thu âm chúng tôi hát về.” Lăng Duy nói.
“Tốt rồi, chương trình 《Giải trí cuối tuần》ngày hôm nay của chúng ta đã đến lúc phải kết thúc!”
“Mong mọi người hãy tiếp tục đón xem chương trình của chúng tôi vào tuần sau!”
“Xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại!”
Có thông lệ là sau mỗi lần chương trình《Giải trí cuối tuần》kết thúc sẽ sắp xếp một buổi kí tên nhỏ, đại khái sẽ có khoảng hai trăm khán giả ngồi ở năm hàng ghế đầu có thể xếp hàng tham gia.
Thế nhưng độ hot của
chương trình hôm nay thật sự quá lợi hại, có rất nhiều người là fans
trung thành của phim 《 Tình yêu khuynh thành 》đến xem, mà Lê Thu lại là
người mới bước chân ra nghề, tạm thời mọi người không biết dùng cách nào để có thể nhìn thấy cô, cho nên sau khi kết thúc chương trình có rất
nhiều khán giả không chịu đi, nhất định phải xin được chữ kí của Lê Thu.
“Không sao đâu, muốn kí tên để bọn họ xếp hàng được rồi, tôi về muộn một chút cũng không sao!” Lê Thu nói.
“Nhưng mà. . . . . .” Trịnh Hải tới đón Lê Thu không quá tán thành.
“Mọi người đều là fans của phim truyền thình, nên tôn trọng nguyện vọng của
bọn họ!” Lê Thu cho rằng những người quan trọng nhất trong cuốc sống của cô chính là những người ủng hộ cô.
Kiếp trước Đỗ Tình là người
sở hữu số lượng fans nhiều nhất trong giới diễn viên nghệ sĩ, không chỉ
vì cô xinh đẹp có kỹ thuật diễn xuất tốt, mà nguyên nhân lớn nhất là do
cô cực kỳ coi trọng fans của mình, tôn trọng ý nguyện của phần lớn các
fans, nhờ đó mà càng có nhiều fans yêu thích cô hơn, vì thế Đỗ Tình từng được giới truyền thông đánh giá và bầu chọn là “Nghê sĩ có quan hệ với
fans tốt nhất!”
Cứ như vậy, Lê Thu kí một mạch kí hơn một ngàn
chữ kí, tuy cánh tay đau nhức gần như không thể nhấc lên nổi, nhưng cô
vẫn rất vui vẻ, bởi vì đây là những người đầu tiên yêu thích Lê Thu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT