“Sau khi cậu tốt nghiệp rồi đi nước Pháp, tôi tiếp tục lưu lại trường học nghiên cứu sinh, về sau được chọn đi Anh quốc học tiến sĩ hai năm. Vừa về nước phải đi Congo duy hòa, ở đây biết. Mẹ kiếp, nữ nhân này cũng giả bộ quá rồi, đem mình đều cho tiến vaò.” Giang Tu Nhân cười tà nói.

Nhìn thấy bộ dạng Giang Tu Nhân đã tính trước, Chu Vĩnh Hạo hiểu rõ hắn có thể đối phó Tịch Hi, thích thú gật gật đầu: “Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta còn có thể buộc cùng một chỗ.”

Giang Tu Nhân cũng muôn vàn cảm khái: “Đúng vậy a, không nghĩ tới bối cảnh của cậu thâm hậu như thế.”

Chu Vĩnh Hạo đương nhiên hiểu được Giang Tu Nhân là có ý gì, Giang Tu Nhân cảm tạ hắn chưa từng dùng gia thế để đối phó mình. Trọng điểm này, bọn họ chính là bằng hữu. Chu Vĩnh Hạo rót rượu cho Giang Tu Nhân cùng mình, Giang Tu Nhân đốt thuốc cho hắn. Lâm Miểu thấy được, đối Bộ Yên nói: “Bộ tiểu thư, cô xem hai người bọn họ như không giống cấu kết với nhau làm việc xấu chỉ là 2 hồ ly xinh đẹp.”

Bộ Yên nhìn lại, quả thế, liền nở nụ cười: “Nam nhân của chúng ta vĩnh viễn là một quyển sách cũng đọc không hết.” Lâm Miểu nhìn Bộ Yên, rất rõ ràng, Bộ Yên đem nam nhân coi như sự nghiệp cả đời của nàng.

“Tịch Hi mình xem là muốn điên rồi, cô ta có thể tìm tới Chu Nhược, Chu Nhược không có quan tâm đến cô ta. Nhà bọn họ lợi hại chính là ca ca Tịch Thụy của cô ta, mà không phải lão nhân nhà cô ta. Nhà bọn họ có thể nói là Tịch Thụy đem ba ba hắn đẩy lên vị trí này . Đánh rắn muốn đánh bảy tấc.” Chu Vĩnh Hạo ý vị thâm trường nói.

Giang Tu Nhân gật gật đầu: “Cám ơn cậu.” Giang Tu Nhân trầm ngưng một chút, tiếp tục nói: “Có thể hay không mời cậu cho tôi làm bạn lang nha?”

Chu Vĩnh Hạo cười nói: “Tôi nghĩ đến cậu sẽ không mở miệng.”

“Vậy cậu rốt cuộc là có đi hay là không?” Giang Tu Nhân lại lên giọng.

“*****, tôi đương nhiên muốn đi, xem tôi cả không chết được cậu lúc này nha.”

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong mắt lẫn nhau tự tin đã đem đối phương cột vào trên chiến hạm của mình. Bọn họ bốn năm ở chung ồn ào, cái bốn năm này đã đầy đủ hiểu rõ đối phương. Làm gì có chất xúc tác nào, bọn họ có thể yên tâm kết thành công thủ đồng minh tương đối kiên cố.

Giang Tu Nhân từ 12 tuổi lên chỉ biết bất cứ lúc nào cũng không muốn đem quả táo đặt ở một chỗ trong giỏ xách, để tránh bị ca ca cùng muội muội tìm được.

Lâm Miểu nhìn xem bộ dạng hai người hăng hái, cũng vì bọn họ cao hứng, bởi vì lợi ích lẫn nhau là bổ sung, cho nên bọn họ trong lúc đó có thể đạt tới một cái vi diệu cân đối. Lâm Miểu khẳng định giờ phút này vô luận là Giang Tu Nhân hay là Chu Vĩnh Hạo cũng đã đem nàng quên mất Java nước đi. Một người quên mất thê tử tối hôm qua cùng nam nhân đối diện ước hội, một người quên mất đối thê tử của người nam nhân này sẽ vượt qua hảo cảm giác hữu nghị. Nữ nhân là cuộc sống chế thuốc phẩm không phải nhu yếu phẩm của bọn họ.

Lâm Miểu lặng yên quan sát cái khách sạn lớn này thể hiện thuần hậu nội tình văn hóa Trung Quốc. Cực lớn, phong cách cổ xưa đèn treo da trâu chiếu rọi nở khách sạn xa hoa, cây cột cao thô, thủy mặc màu đậm, nhiều dụng cụ sáng, phục vụ sinh tiểu thư dịu dàng, tuấn nam, mỹ nữ, đàn tranh cấu thành một bộ bức hoạ hài hòa. Lâm Miểu nghĩ các cô gái đều yêu đem đưa nam nhân của nàng trong lúc này. Giang Tu Nhân trong này, cũng không xem như người có thân phận. Trong lúc này không phải tân quý tới chỗ cửa, cửa tân quý bình thường đều là đi quán ăn hòa bình, thế gia cùng quyền quý trong này. Ánh mắt của bọn họ tự tin và bình tĩnh, cũng rất ít người mặc những thứ này gọi là hàng hiệu cao cấp.

Một nữ nhân trực tiếp ngồi vào trước mặt Bộ Yên, nhìn cũng không nhìn liếc Lâm Miểu, chỉ nhìn chằm chằm Bộ Yên, lại đối Lâm Miểu nói: “Cút!”

Lâm Miểu ‘ vọt ’ đứng lên, cầm lấy chén rượu dùng sức nâng cốc đánh về phía mặt nữ nhân kia : “Nếu như không có người dạy cô cái gì gọi là lễ phép, tôi đây đến dạy cô!” Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, Bộ Yên cũng ngây người, nữ nhân kia càng ngốc. Không đợi hộ vệ của nàng xông lại, Giang Tu Nhân cùng Chu Vĩnh Hạo đã đem vài cận vệ của nữ nhân này quật ngã trên mặt đất. Sau một khắc, cận vệ của Chu Vĩnh Hạo đem những người này lôi ra khỏi, tựa như không có phát sinh qua.

Nữ nhân kia rốt cục kịp phản ứng, nàng nghĩ lên đi đến mặt Lâm Miểu, Lâm Miểu nhàn rỗi nói: “Tiểu thư, tôi khuyên cô nghĩ lại đi, cô quay đầu lại nhìn xem cận vệ của cô.” Nữ nhân vô ý thức quay đầu lại, quả nhiên cận vệ không ở đó. Chu Vĩnh Hạo mặt đen lên, nam nhân xinh đẹp đi theo đồng dạng đi tới.

Nữ nhân nhìn xem biểu lộ của người chung quanh xem cuộc vui, cực kỳ không có sĩ diện. Cô ta chỉ vào cái mũi Lâm Miểu: “*****! Cô biết tôi là ai sao? ! Ca ca tôi sẽ không bỏ qua cô! Tôi xem cô chết làm sao? !”

Lâm Miểu trực tiếp đem bình rượu mời đến đi lên: “*****! Phóng ngựa tới đây, tôi đây chờ.” Cái trán nữ nhân lập tức máu chảy như rót, cô ta ngây người, cô ta không biết nên phản ứng như thế nào. Giờ phút này bên người cô ta không có bảo tiêu, đây không phải địa bàn của cô, cô chính là một nữ nhân tay trói gà không chặt mà thôi.

Chu Vĩnh Hạo trong nội tâm ‘ hồi hộp ’ một chút, sự tình nghiêm trọng. Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu ân cần nói: “Em không sao chớ?” Lâm Miểu lắc đầu, nàng cũng hiểu được khả năng sự tình lớn.

Nữ nhân kia lầm bầm nói: “Chu Vĩnh Hạo, sự tình hôm nay sẽ không cứ như vậy mà kết thúc. Nếu như nữ nhân này không chết, tôi với anh không yên!” Giang Tu Nhân vừa nghe, cũng không làm, hắn đánh một cái tát nữ nhân kia nằm sấp: “Tôi xem cũng là cô chết trước a!”

Chu Vĩnh Hạo vỗ tay, một thủ hạ tới: “Công tử?”

“Trước tiên đem Lý tiểu thư đưa đến bệnh viện.”

Chu Vĩnh Hạo phất phất tay, đối Bộ Yên nói: “Yên, em đi trước đi.” Bộ Yên lại lắc đầu: “Em không đi, sự tình hôm nay là vì em mà ra, nếu như em liền như vậy mà đi, em còn là người sao?”

Lâm Miểu nhìn Bộ Yên, nữ nhân này tuy văn hóa không nhiều lắm, nhưng bản thân nàng là tự nhiên mộc mạc đạo lý làm người. Vào hôm nay, có thể Bộ Yên như làm được vậy, đã không nhiều lắm.

Lời Bộ Yên nói…, làm cho Giang Tu Nhân nhìn cô, nữ nhân này không giống. Lâm Miểu lại đứng lên, kéo Bộ Yên: “Chúng ta vẫn là đi, cô ngàn vạn đừng đau lòng. Vĩnh Hạo đây là đang lợi dụng cô tới hắn thoát khỏi cái gọi là vị hôn thê. Hắc hắc, Vĩnh Hạo, thực xin lỗi, tuy nhiên lửa là anh thả, nhưng nhà em nhiều bó củi lắm. Cho nên, anh cùng Giang Tu Nhân dập tắt lửa a. Kỳ thật anh hẳn là cảm tạ em triệt để cho anh thoát khỏi nữ nhân dây dưa này.”

Chu Vĩnh Hạo trừng to mắt: ” Muốn hay không tặng cho em khối tấm biển? !”

Trong thang máy, Bộ Yên vẫn bàng hoàng: “Chị có thể hay không có chuyện xảy ra?”

Lâm Miểu nhún nhún vai: “Bộ Yên, cô sẽ không thật sự khờ dại như vậy a? ! Vĩnh Hạo đem cô ra ở trong lúc này, rõ ràng chính là làm cho nữ nhân kia khó xử, cô đây cũng không hiểu được? Đừng nói cho tôi cô không biết trong lúc này ra vào đều là những người nào.”

Bộ Yên không cách nào che dấu chính mình lo lắng đối Lâm Miểu: “Nữ nhân này gọi Lý Nguyên chỉ, ca ca của cô ấy gọi Lý Nguyên Lịch. Lâm Miểu tôi lo lắng cho chị, nam nhân lợi dụng chúng ta, hậu quả lại muốn chúng ta gánh chịu.”

Lâm Miểu nhìn Bộ Yên, ai nói con hát vô tình? Xem ra vô luận ngươi là đang làm gì, phẩm chất con người mới là trọng yếu nhất.

Hai người không thèm để ý chút nào uống rượu, người chung quanh bắt đầu còn tưởng rằng bọn họ làm bộ trấn định, không nghĩ tới, bọn họ là thật không quan tâm. Công tử Chu gia cùng một người đàn ông, hơn nữa là nam nhân xinh đẹp, hắc hắc, hai nam nhân đồng dạng xinh đẹp quá phận, chẳng lẽ nữ nhân chỉ là che dấu chân tướng sự thật? Người trong nước đầy đủ phát huy trời sinh có đủ tinh thần bát quái.

Hai người đến phòng tắm hơi, sau đó buông lỏng một phen, Chu Vĩnh Hạo phất phất tay, tất cả lui ra. Giang Tu Nhân châm một điếu thuốc, đưa cho Chu Vĩnh Hạo một điếu, Chu Vĩnh Hạo cầm lấy cái bật lửa trước đốt cho Giang Tu Nhân, một lần nữa đốt cho chính mình. Một đôi hài hòa xã hội cùng sói lang bái.

“Nhà bọn họ là làm gì?”

Chu Vĩnh Hạo bị dọa: “Cậu cũng không biết cô ta là ai? Hai người các cậu liền dám hạ độc thủ như vậy? ! Các cậu thật đúng là trời sinh một đôi.” Chu Vĩnh Hạo khinh thường nói.

“Nữ nhân này gọi Lý Nguyên Chỉ, gia gia định vị hôn thê cho tôi. Thế lực nhà bọn họ ở Đông Bắc, Nhật Bản BT tập đoàn hợp tác thương mại. Nhà bọn họ tại bộ phận xe hơi thị trường chất lượng trung bình có phân ngạch tương đối, đại ca Lý Nguyên Lịch của cô ta là nhân vật hung ác. . . . . .”

“Đợi chút, Lý Nguyên Lịch? ! Cậu nói thị trưởng Hải Liên thị sao?” Giang Tu Nhân kích động hỏi.

“Đúng, chính là hắn. Như thế nào, cậu biết hắn?”

Giang Tu Nhân tranh thủ thời gian cầm tay Chu Vĩnh Hạo: “Huynh đệ, cậu phải thập phần cảm tạ trời không có cho cậu lấy nữ nhân này, nếu không nón xanh (cắm sừng) của cậu muốn đến bầu trời. Khó trách tôi cảm thấy nữ nhân này quen mặt, nguyên lai tôi đã thấy cô ta. Lý thị trưởng của chúng ta có phải là rất thương yêu cô muội muội này, cũng phụ cũng huynh* ? Tình cảm của bọn họ tốt vô cùng?” (vừa là cha, vừa là anh)

Chu Vĩnh Hạo gật gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Làm sao cậu biết? Lý Nguyên Lịch so với Lý Nguyên Chỉ lớn hơn 15 tuổi?”

“Đoạn thời gian trước tôi làm một cái án tử, lấy được một hộp băng ghi hình, chính là Lý Nguyên Lịch cùng nữ nhân này .”

Chu Vĩnh Hạo há to mồm, tin tức này đối với hắn mà nói thật sự là quá chấn kinh rồi. Mặc dù trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng cái này gió lớn lãng vẫn là đem hắn dọa cho sợ. Mặt của hắn trở nên tái nhợt. . . . . .

Giang Tu Nhân xem mặt của hắn đều đã biến sắc rồi, lập tức hỏi: “Uy, cậu đừng nói cho tôi biết cậu chạm qua nữ nhân này nha?”

Chu Vĩnh Hạo biểu lộ một bộ tôi lại không điên khùng làm cho Giang Tu Nhân yên lòng.

“Gọi người đem máy vi tính của cậu, tôi chuyển cho cậu. Tôi dạy cho cậu một trình tự, từ nay về sau tất cả trọng yếu tư liệu ngươi cũng có thể dùng phương pháp này bảo tồn, tại trong phần cứng máy vi tính của cậu là không có bản ghi chép, Trần Quán Hi * sai lầm là tuyệt đối không có .” (chắc là ai cũng biết đây là ai rồi chứ)

Chu Vĩnh Hạo chỉ nhìn vài phút, liến đối Giang Tu Nhân nói: “Đây không phải là vận mệnh của chúng ta sao? An bài cậu tới cứu tôi?”

“Đối với cậu cực kỳ tốt?”

“Lý gia xong, ca ca tôi cũng xong. Tôi cũng không dám tin tưởng cho mình lên trời nện một khối lớn như vậy rơi xuống. Lục gia cũng sẽ không. . . . . .”

“Đợi chút, Lục Kiều Sơn nhà bọn họ?”

“Đừng nói cho tôi cậu cũng biết? !” Chu Vĩnh Hạo trợn to mắt phượng xinh đẹp .

“Hắc hắc, thật đúng là có biết. Miểu Miểu đã từng đã cứu mẹ con nhà Lục Phong bọn họ. Mẹ kiếp, không nghĩ tới kinh thành các người cứ lớn như vậy. Tôi cùng Miểu Miểu còn đến nhà bọn họ.”

Chu Vĩnh Hạo không cách nào khống chế tâm tình của mình kích động: “Vẫn đều có người nói đệ đệ Lục Kiều Sơn chết đi cùng Lý gia có quan hệ, Lục gia mấy năm trước không hề động, hiện tại ghế thứ 3 nhà Lục gia ổn thỏa, Lục gia nhất định sẽ tra rõ việc này .”

“Hắc hắc, cậu biết có bao nhiêu người xem qua cái băng này sao? Cả tổ chuyên án chúng tôi mọi người xem qua, nhưng không có người sẽ nghĩ tới nữ nhân kia lại là thân muội muội. Bởi vì Lý Nguyên Lịch cùng án tử không quan hệ, cho nên cái băng này chúng ta không có trình báo lên, nếu không, chỉ cần có một người biết bọn họ , chuyện này liền náo nhiệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play