Uống hết ly rượu, lúc về vẫn chưa quá nửa đêm, đó là thói quen trước giờ của Nhược Thủy.

Tâm trạng tối nay của cậu cũng không tệ lắm, Lâm Nhiên là một đối tượng thích hợp để giải bày, nhã nhặn lịch sự, cũng rất hài hước dí dỏm.

Về đến nhà thì đã thấy Cố thiện vừa tắm rửa xong bước ra, đang lau tóc, nhìn thấy cậu thì mỉm cười, trông có vẻ rất vui:”Về rồi?”

“Ừ.” Giang Nhược Thủy gật đầu đáp.

“Bận việc trễ thế này mới về được, em mệt lắm không ?” Cố Thiện nói.

“Không phải, mười giờ hơn em đã xong việc rồi; sau đó thì đến quán bar ngồi một lúc.” Nhược Thủy nói.

“Vậy à.” Cố Thiện tỏ vẻ đã biết,”Giờ em đi tắm à?”

Giang Nhược Thủy treo áo khoác xong, mang dép đi trong nhà, gật gật đầu.

Cố Thiện khóe môi vẽ thành một đường cong:”Không mời anh cùng đi sao?”

Cậu cười:”Hôm nay em thấy không khỏe lắm. Mà hôm nay anh cũng rất mệt mỏi rồi.”

Cố Thiện nhún vai:”Cũng bình thường.”

Cậu bước đến gần, kéo cánh tay và hôn lên bên môi anh:”Chơi vui vẻ là được rồi.”

Vui, đương nhiên là vui. Hai người đều hiểu, cũng biết nguyên nhân là gì, chỉ là người kia không biết một người khác đã biết mà thôi.

Mở cửa sổ vào buổi sớm, làm cho không khí lạnh lẽo của mùa thu tràn vào. Giang Nhược Thủy xoa xoa cánh tay, chân trần quay người bước đến bên giường đánh thức Cố Thiện.

Anh vừa thức dậy, vẻ mặt ngái ngủ có chút ngây thơ, giơ tay kéo cậu xuống, trao nhau một nụ hôn. Nhược Thủy cười nhẹ đáp lại, dần dần, vốn chỉ là một nụ hôn lướt trên môi, lại cứ thế từng chút nâng cấp. Đến khi cậu phát hiện chuyện không đúng, đã bị Cố Thiện kéo mạnh một cái, lật người đè dưới thân anh.

“Ê ê, hôm nay không phải là ngày nghỉ.” Nhược Thủy cười nhắc nhở.

Giơ tay lấy mắt kính của cậu xuống, Cố Thiện cũng cười, đặt những cái hôn từ trên trán trượt xuống: “Không sao, tháng này kết quả tổng kết công tác không sai, thủ trưởng tâm trạng rất tốt……”

“……” Cậu dở khóc đở cười chẳng biết phải nói gì.

“Em hôm nay không có tiết đúng không?” Anh vừa hỏi, vừa cởi bỏ hàng nút áo ngủ của cậu.

“Có, vào buổi chiều.” Cậu phối hợp để anh cởi quần áo của mình ra.

Anh nhìn cậu, mỉm cười một cách hấp dẫn; sau đó lui xuống, cúi người, chui vào dưới chăn mỏng.

Nhược Thủy bắt đầu hô hấp dồn dập, đàn ông vào sáng sớm vốn rất dễ bị kích thích. Hơn nữa cả hai đã chung sống hơn một năm, Cố Thiện sớm đã thuần thục, gần như nắm giữ toàn bộ nhược điểm trên cơ thể cậu……

“A……” Tiếng rên rỉ thở gấp bật ra, cậu để mặc cơ thể mình trôi nổi theo tiết tấu của Cố Thiện, tâm trí nhưng vẫn như trước giữ lại một phần tỉnh táo.

Bàn tay nắm chặt ra giường thả ra, đầu cậu dựa vào gối, thở dốc từng hơi. Chiếc chăn đắp trên người sớm bị hai người đạp sang một bên. Cố Thiện nâng người ngồi dậy; liếm liếm khóe môi.

Nhược Thủy cười, hai tay choàng lên vai anh, chủ động đưa lên môi, hai chân giang ra, quấn chặt eo anh.

Từ phòng tắm đi ra sau, Nhược Thủy lau khô tóc rồi đi vào phòng khách, Cố Thiện đã ăn xong bữa sáng cậu làm trong lúc anh tắm, đang đem chén dĩa đũa muỗng bỏ vào trong bồn rửa nhà bếp.

“Để đấy em rửa.” Giang Nhược Thủy nói,”Chậm thêm một lúc nữa thì anh trễ mất, coi chừng bị trừ tiền lương thật bây giờ.”

Cố Thiện đối với hắn cười cười, gật gật đầu:”Ân, vậy được rồi.”

Nhìn anh đi vào phòng sách cầm lấy cặp công văn đi ra, sau đó tới cửa thay giày, mặc áo khoác, Nhược Thủy không bước đến gần, cậu chỉ tựa vào cửa phòng ngủ, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Cố Thiện cười, nói chào tạm biệt với cậu rồi quay người đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu, trong đầu vẫn luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt thanh tú đó. Một trong những điểm anh thích nhất ở Nhược Thủy, chính là khí chất đạm bạc như thế của người trí thức, thuận theo nhưng không gò ép khuôn sáo, lịch sự biết thư đạt lễ. Muốn hoặc không muốn, đều có thể nhã nhặn nói ra, làm cho người ta hiểu được rõ ràng. Ở trên giường cũng không ưỡn ẹo làm bộ làm dáng, vừa nhiệt tình, lại có thể hoàn mỹ phối hợp.

Anh nghĩ, hẳn là anh có thích Nhược Thủy, vì con người cậu cũng giống như cái tên của cậu, ấm nhuần như nước, làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu không bị ràng buộc. Hai người bọn họ cũng quả thực rất hợp phách.

Chỉ là, cũng không thích lắm mà thôi.

“Rộp!”Lee há to miệng, cạp một ngụm thật lớn, quả táo thế là khuyết mất một góc.

Nhược Thủy ngồi đối diện cậu ta.

Ông cụ trẻ thao thao nói chuyện không ngừng, ở một mình thật sự quá nhàm chán. Sau khi cậu học xong mấy tiết buổi chiều liền chạy qua đây, cùng với Lee ăn, uống, nói chuyện.

“Cậu biết không ? Có một quyển sách viết thế này;” Nhược Thủy nói,”Có một người cách một khoảng thời gian ngắn sẽ tự giam mình ở trong phòng, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài ; chỉ dựa vào không khí, nước lọc và bánh bao trắng để sống trong những ngày bế quan chứ?”

Lee lắc đầu:”Mấy tên điên à, hay là đạo sĩ?”

“Mỗi lần anh ta ‘Xuất quan’, đều sẽ ăn một quả táo, xem như đó là khởi đầu để nhận thức lại thế giới này,” Nhược Thủy cười nhẹ,”Anh ta nói, hương vị của quả táo vào lúc đó là ngon nhất.”

Lee khóe môi khẽ cong lên. Kỳ thật câu chuyện này có chút tế nhị, phải nói là, nếu như mọi khi, cậu khẳng định xoa xoa hai cánh tay kêu to “Buồn nôn quá đi” ; nhưng lần này thì không, bởi vì cậu hiểu.

Đúng vậy, hôm ấy, cậu biết rất rõ bó hoa lục bình đó là của ai tặng, cũng biết vì sao người nọ không lộ mặt đã rời đi. Lúc đầu quả thật có chút xấu hổ, có điều, sau mấy ngày nay; cậu lại thấy chẳng cần phải lo lắng cho Nhược Thủy nữa . Người bạn thân quen biết từ hồi bé này của cậu ấy à, tường thành bảo vệ trái tim vững như sắt thép, chẳng dễ gì mà bị thứ tình yêu như trẻ con ấy phá đổ được đâu.

Dù sao thì ‘thanh quan khó đoạn việc nhà’*, cho nên, cậu cứ đứng một bên xem trò vui đi thôi, cũng chẳng có gì sai cả. Nếu không, nói toạc ra chuyện này sẽ khiến cho mọi người đều xấu hổ, đúng không?

Với ý nghĩ như thế nào, Lee mở to đôi mắt nai thơ ngây vô tội, phải thưởng thức cho hết trò diễn mới được…… Phải nhìn cho kỹ, để xem tên Cố Thiện kia giải quyết chuyện này thế nào.

Buổi tối, khi Cố Thiện trong phòng sách đọc biểu bảng báo cáo và phân tích tài chính thì Giang Nhược Thủy ở phòng khách, ngồi trên ghế sô pha xem thư mục ngành học.

Xem hết chương một, ngáp dài, nhắm mắt dưỡng thần một chút. Một nghi hoặc đột nhiên nảy ra, rốt cuộc thì cậu đang làm gì ở đây vậy? Ở trong nhà trọ mà Cố Thiện thuê? Bọn họ có quan hệ gì để cậu có thể ‘vô sỉ’ ở ì trong này chứ?

Có lẽ cậu nên dọn đi thì hơn.

Cho dù là bạn bè hay là “bạn tình hợp ý “, thì cậu cũng chẳng có quyền gì để ở chỗ của anh – Trước kia? Trước kia đó là cậu tự mình đa tình, không được sao?

Xoa bóp trán một lúc, Nhược Thủy ngã dựa trên ghế, tay đặt lên ngực.

Thật ra mỗi lúc bản thân nghĩ đến những chuyện đã qua, cậu vẫn sẽ cảm thấy lâm râm đau nhức. Nhưng cậu là người đã quen che dấu cảm xúc của mình, cho nên mừng rỡ hay khổ sở đều rất ít thể hiện ra ngoài. Vậy thì, mối quan hệ, có thể xem là ‘tình cảm’ này xuống dốc, phải chăng cũng có một phần sai lầm ở chính cậu?

Nhưng yêu là yêu, không yêu chính là không yêu. Cho dù là vì cậu hay là vì anh, mà tìm bao nhiêu cớ đi nữa cũng chẳng thể giải quyết được gì.

Một điều khó hiểu nữa là, sao cậu còn có thể ở chỗ này chứ ? Có lẽ là vì Cố Thiện vẫn chưa nói gì, cậu cũng không biết phải mở miệng thế nào, cho nên mới rối rắm mãi đến nay – không, không phải; chẳng qua là vì, cậu còn tham luyến người đàn ông này.

Nhắm mắt lại, cảm giác được mùi vị quen thuộc đến gần ; anh cúi người, đặt một nụ hôn lên trán cậu:”Mệt à, sao em không đi ngủ?”

Không mở mắt, Nhược Thủy có chút buồn bực, nếu đã không yêu, sao còn vẫn luôn làm những hành động mờ ám như thế này để khuấy động trái tim của cậu?

Cố Thiện thấy cậu chẳng phản ứng gì, cong lên khóe môi, lần này đặt một nụ hôn nhẹ lướt qua môi cậu, sau đó đứng thẳng dậy:”Tối nay anh còn chút việc phải giải quyết, có thể sẽ ngủ trễ, nếu mệt mỏi thì em đi nghỉ trước đi.”

“Ừ.” Giang Nhược Thủy đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play