Cuối cùng cũng về lại thành phố S, hít thật sâu làn không khí quen thuộc những cũng có chút xa lạ.

Đứng trong sân bay đón họ, Lee cứ mãi la hét đòi đặc sản làm quà, đôi mắt to liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người.

Giang Nhược Thủy chỉ cười cười không lên tiếng, mặc cho cậu nhỏ la toáng lên, Cố Thiện vì có hơi chột dạ nên cũng không nói gì nhiều.

Mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng kiêu ngạo kia, Giang Nhược Thủy mới giật nhẹ khóe miệng. Cửa kính xe hạ xuống, quả nhiên là Lâm Nhiên và Lâm Hùng, mỉm cười vẫy tay với họ.

“Xe tớ phải đưa đi bảo dưỡng rồi,” Lee nói, “Vừa may hôm đó có nói chuyện với Lâm Nhiên, anh ta bảo muốn đến đón các cậu.”

Cố Thiện bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn giữ được phong độ, Lâm Nhiên khóe miệng vươn nụ cười, không hề có ý che dấu khiêu khích.

“Lần này đi du lịch có thu hoạch được cái gì không đấy?” Cuối cùng Lee cũng không kiềm chế được bản tính thích buôn chuyện của mình, ngồi bên phải Giang Nhược Thủy, nghiêng đầu hỏi.

Giang Nhược Thủy nhún nhún vai, Cố Thiện ngồi bên trái, vươn tay nắm lấy tay cậu: “Anh xin chính thức tuyên bố, bọn anh cuối cùng cũng “gương vỡ lại lành” [1] rồi, sau này em không được làm mai cho Nhược Thủy nữa.”

Lee giật nhẹ khóe miệng: “Sao anh biết…”

Cố Thiện không trả lời, khóe mắt thoáng liếc qua cái người đang lái xe kia.

Cũng ngay lúc đó Lâm Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, chống lại ánh mắt hắn, khóe miệng cong lên, cũng nắm chặt tay người ngồi bên ghế phó lái: “Chậc, hai người đến giờ mới “gương vỡ lại lành” à? Tôi với Hùng Hùng nhà tôi đã sớm ước hẹn cả đời bên nhau rồi kìa.”

Cố Thiện đến lúc này mới có chút sửng sốt, nhìn lại cậu bé ước chừng chỉ mới mười bảy tuổi đang ngồi ở ghế phó lái kia.

Hùng Hùng giật tay ra, liếc Lâm Nhiên một cái.

“Sao thế sao thế, mới vậy đã mắc cỡ rồi à, hồi trước chú còn thay tã cho cháu nữa mà!” Lâm Nhiên bĩu môi.

Ba người ngồi sau hơi co giật, Hùng Hùng đỏ mặt đánh lên tay Lâm Nhiên: “Ai mà thèm!”

“Chú thèm!” Lâm Nhiên nở nụ cười xấu xa.

“Khụ khụ,” Lee nhịn không được nữa, “Đồng chí ngồi trước, làm ơn chú ý lái xe chút đi.”

Đầu tiên là về ký túc xá, cùng ăn cơm tối, sau đó mới chào tạm biệt nhau.

Cố Thiện “danh chính ngôn thuận” ở lại ký túc xá của Giang Nhược Thủy, đợi cho cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường, Cố Thiện ôm người kia, từ tốn mở miệng: “Lâm Nhiên với cậu bé đó là…”

“Là một đôi.” Giang Nhược Thủy sảng khoái trả lời ngay.

Cố Thiện khóe miệng hơi giật giật, nhưng tận đáy lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, ít nhất chuyện đó cũng nói rõ, rằng Lâm Nhiên và Giang Nhược Thủy sẽ không có gì rối rắm với nhau nữa.

Nghĩ như vậy, bất giác lên tiếng: “Em không biết đâu, lần đó Lâm Nhiên chọc anh điên lên được…”

Giang Nhược Thủy nghe hắn rủ rì chuyện trước kia, có chút kinh ngạc, nằm trong lòng ngực hắn xoay người, nhìn vào mắt hắn: “Hóa ra lần đó anh đã muốn…”

Cố Thiện nhìn ánh mắt lấp lánh trong suốt của cậu, không kiềm chế được cúi xuống, hết sức thân mật bắt lấy đôi môi kia một phen, sau đó mới buông ra, nói: “Đúng vậy đó, mà lúc đó anh cũng phát hiện ra, rằng anh đối với em,… đã có tình cảm không thể dứt ra được.”

Giang Nhược Thủy nhướng nhướng mày.

Cố Thiện siết chặt tay ôm, nói tiếp: “Nhược Thủy, có lẽ tình cảm của anh so với em đến rất chậm… Nhưng tình yêu của anh dành cho em, nhất định sẽ không ít hơn tình yêu của em dành cho anh đâu.”

Giang Nhược Thủy lại xoay người lần nữa, đưa lưng về phía hắn, để cả người cậu rơi hẳn vào thân nhiệt của người phía sau: “Đã như thế này rồi, anh còn so bì ai yêu ai trước làm gì…”

Trong lòng Cố Thiện ấm hẳn lên, vùi mặt vào hõm vai người trong lòng, hít một hơi thật sâu.

Chú thích:

[1] Nguyên văn: 修得正果 – “tu thành chính quả” =.=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play