“Mất tích” tròn một ngày đêm, sự xuất hiện của Tiễn Diệp giống như ‘kỳ tích’.

Trong điện thoại tràn đầy tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, hầu như đều là của Cố Kinh Duy, còn có … Tiêu Tuấn Phi, ai ít ai nhiều, Tiễn Diệp cũng không đếm. Ấn nút xóa, xử lý tất cả một cách đơn giản và thuận lợi, sau đó về nhà, chưa được bao lâu thì chuông cửa đã vang lên.

Khi đó Tiễn Diệp đang ở trong phòng tắm gột đi sự mệt mỏi cùng thứ mùi vị không thuộc về chính mình trên người, thân thể trong gương bị phủ kín bởi những dấu vết mờ ám như đang chứng minh điều gì vậy. Lún sâu vào loại tình ái mâu thuẫn giữa tàn nhẫn và dịu dàng đó, Tiễn Dệp cảm thấy bản thân có loại cảm giác mất mát hết thuốc chữa.

Tin tưởng hay là hoài nghi, rốt cuộc là thuyết phục người khác hay thuyết phục chính mình, trước nay hắn chưa từng hỗn loạn cùng vô lực như thế.

Lúc mặc quần áo xong ra khỏi phòng tắm, chuông cửa đang ở trạng thái ‘quấy nhiễu nhân dân’ mà điên cuồng kêu lên. Cầm lấy chiếc khăn ở trên cổ, khẽ lau lau cằm, Tiễn Diệp đi tới, trực tiếp mở cửa.

“Anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi!” Một loại ngữ khí như trút được gánh nặng, sau đó là khuôn mặt thở dài một hơi của Tiêu Tuấn Phi.

Nhìn gã một cái, không nói gì, Tiễn Diệp xoay người để Tiêu Tuấn Phi vào nhà.

“Cả ngày hôm qua anh chạy đi đâu vậy? Hỏi ai cũng không thấy anh! Làm người ta sốt ruột chết đi được anh có biết không?” Têu Tuấn Phi đi vào nhà, vừa hỏi vừa ngồi xuống sô pha, “Tôi phóng xe với tốc độ trăm hai mươi km tới đây đấy! Cả ngày hôm qua Cố đại ca đều gọi điện cho anh …”

Điện thoại để chế độ im lặng hay là tắt cũng chẳng ai biết.

“Còn có tôi nữa, gọi vô số lần, gửi không ít tin nhắn … Anh bận thế nào cũng nên trả lời một lần chứ!”

Chẳng nói được một câu, Tiễn Diệp lẳng lặng nghe những lời ‘chất vấn’ của Tiêu Tuấn Phi, đầu tiên là cầm lấy cặp kính ở một bên lên đeo vào, sau đó mặc áo sơ mi chưa kịp mặc, từng nút từng nút mà đóng cúc lại.

“Này?” Sau khi một mực lẳng lặng đánh giá hắn, bất chợt, Tiêu Tuấn Phi giống như đã phát hiện ra điều gì, nhíu mày hỏi: “Anh giận sao?”

Giương mắt nhìn gã một cái, Tiễn Diệp cài khuy vào, ngồi vào chiếc sô pha bên kia.

“Sao tôi phải giận?”

“Đúng vậy! Rõ ràng người phải tức giận là chúng tôi, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng là anh đang giận!” Tiêu Tuấn Phi vò vò tóc, mái tóc màu xám bạc bây giờ đã đậm màu hơn một chút, không còn chói mắt như trước kia, khiến cả người gã đều mang cảm giác thâm trầm thành thục hơn.

“Ai đụng tới anh dường như cũng từ có lý biến thành vô lý rồi!”

Tiễn Diệp cụp mắt, cười tự giễu.

“Xem ra là ‘tội ác tày trời’ nhỉ!”

Tiêu Tuấn Phi quay đầu nhìn hắn một cách kỳ quái. Tiễn Diệp tiếp tục nói: “Xin lỗi! Hôm qua có chút việc riêng, vì vậy …”

Hắn không nói thêm gì nữa, Tiêu Tuấn Phi đã mang vẻ mặt ‘sáng tỏ’, thần sắc có chút âm trầm nói: “Việc riêng của anh thật đúng là đủ ‘riêng’ đấy!”

Khẽ sửng sốt, Tiễn Diệp mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu theo dõi tôi à?” Nhưng không có một chút cảm giác tức giận nào.

Tiêu Tuấn Phi hừ một tiếng khinh thường, nâng cằm lên nhìn hắn, ” Không cần theo dõi cũng có thể đoán được.”

Nói như vậy, hắn quả thật là thất bại mà!

Khẽ cười cười dưới trong lòng, Tiễn Diệp đột nhiên hỏi Tiêu Tuấn Phi một câu: “Cậu … gần đây hình như không tới hộp đêm chơi nhỉ?”

Câu chuyện nhanh chóng lái sang hướng khác, Tiêu Tuấn Phi phản ứng cũng rất nhanh, vẻ mặt tươi cười dần rõ ràng, hai tay khoát lên đầu gối, lại gần Tiễn Diệp, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, nói: “Không nghĩ tới anh lại quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của tôi như vậy đấy …”

Tùy ý nở nụ cười một chút, Tiễn Diệp không phủ nhận.

Tiêu Tuấn Phi móc bao thuốc trong túi ra, đưa tới trước mặt Tiễn Diệp, đối phương liếc qua một cái giống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Sao thế?” Tiêu Tuấn Phi kỳ quái hỏi.

“Muốn bỏ thuốc.” Nhàn nhạt đáp lại một câu.

Tiêu Tuấn Phi kinh hãi.

“Bỏ thuốc? Anh?”

Người bình thường bỏ thuốc đã không dễ dàng gì, xem tần suất hút thuốc của Tiễn Diệp mà nói …

Tiễn Diệp khẽ mỉm cười, đưa tay đẩy kính mắt một cái, ánh mắt cũng chuyển sang hướng khác. Hắn nghĩ bỏ thuốc kỳ thực cũng không tính là khó, bởi vì có một vài thứ, với hắn mà nói, so với thuốc có khó bỏ hơn.

Sự trầm mặc của hắn khiến Tiêu Tuấn Phi càng thêm nghi hoặc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Gã rút thuốc về, nhìn Tiễn Diệp cầm cốc nước trên bàn lên rồi ngẩng đầu chậm rãi uống. Đường cong nơi cổ không ngừng lên xuống. Gã cảm thấy dường như trong ngực có một cơn buồn bực, cuối cùng vẫn từ từ thoát ra một cách thư thái.

Uống nước xong, Tiễn Diệp buông cốc nước xuống,dùng ngón tay cái khẽ lau khóe miệng.

“Tiễn Diệp, anh không nên đến đây.” Tiêu Tuấn Phi đột nhiên nói.

Hiện tại, Tiễn Diệp cũng có chút rõ ràng những lời này. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuấn Phi.

“Anh vốn không thể cắt đứt quan hệ với tên họ Cận kia, cần gì phải ép buộc chính mình chứ?”

Quan hệ của hắn với Cận Sĩ Triển Từ trong miệng kẻ khác nghe được, lúc nào cũng ‘sâu sắc’ hơn so với trong tưởng tượng của bản thân …

Chậm rãi đẩy kính mắt một cái, Tiễn Diệp nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuấn Phi, hỏi: “Cậu, biết tôi với anh ta có quan hệ gì sao?”

Tiêu Tuấn Phi thoáng sửng sốt, hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”

Điều gã nói đều đúng, Tiễn Diệp cũng không có ý muốn giải thích câu gì, nhưng vẫn không đầy đủ. Hắn tới bên cạnh Cố Kinh Duy, quả thật Cận Sĩ Triển là một trong số các nguyên nhân, thế nhưng, nếu không tới bên Cố Kinh Duy, làm sao có thể tiếp cận Vương Quyền đây? So với cùng Cận Sĩ Triển hoặc trực tiếp tiếp cận Vương Quyền, Cố Kinh Duy ‘an toàn’ hơn nhiều, tuy rằng an toàn quá cũng khiến người ta bất an …

Tiếp theo Tiễn Diệp không phản bác gì, Tiêu Tuấn Phi lại nói một câu: “Bây giờ, anh muốn dứt ra cũng không kịp nữa rồi …”

Qua vài giây, Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, có chút trêu tức nói: “Không thử một lần sao biết được?”

Vùng xung quanh lông mày Tiêu Tuấn Phi khẽ nhíu vào, dường như phát hiện ra trong lời hắn nói có ý gì đó.

“Tiêu Tuấn Phi, cậu đánh giá tôi có đôi khi quá cao, lại có khi quá thấp rồi.” Tiễn Diệp khẽ mỉm cười nói.

Đối diện với Tiêu Tuấn Phi, bốn phía đột nhiên an tĩnh đến mức không thể hiểu nổi, phảng phất dường như thành phố ồn ào trong nháy mắt tiến vào trạng thái vô thanh. Cả hai đều không nói gì, một lúc lâu sau, Tiễn Diệp lần thứ hai cúi đầu cầm lấy cốc nước, chậm rãi đưa lên mồm.

“Lạch cạch ~” Cốc nước rơi xuống đất, nước còn lại đều chảy ra ngoài. Tiễn Diệp liếc mắt nhìn xuống đất một cái, sau đó chậm rãi ngẩng lên. Tiêu Tuấn Phi cầm cổ tay hắn, cả nửa người phủ phía trên hắn, vẫn đang cúi đầu nhìn hắn.

“Những lời này, tôi cũng tặng lại y nguyên cho anh.” Nhìn biểu tình không thay đổi chút nào của Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi khẽ cong khóe miệng. Nụ cười kia, Tiễn Diệp đã từng thấy qua vào lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tuấn Phi. Khi đó, gã ấn đầu tên côn đồ vào đống thủy tinh, chính là nụ cười này.

“Có đôi khi, anh đích thật là đã đánh giá quá cao bản thân rồi. Anh nghĩ, so với người mình đã theo mấy năm là tôi, anh mới đến có mấy tháng, bọn họ sẽ trung thành với ai hơn?”

Tay hướng về phía trước kéo một cái, Tiêu Tuấn Phi càng tiến sát Tiễn Diệp. Đôi mắt Tiễn Diệp đằng sau thấu kính, ý cười chiếm đa số.

“Hoàn toàn chính xác …” Thở dài một tiếng, Tiễn Diệp có chút ‘tiếc nuối’ nói: “Xem ra bây giờ tiền tài cũng không phải vạn năng nữa.”

“Lúc đó tại sao lại đi?” Tiêu Tuấn Phi truy vấn: “Cảm thấy khó đối mặt? Hay là thấy chán ghét?”

Suy nghĩ một chút, gật đầu.

Thật ra, cũng chẳng phải khó đối mặt, cũng không phải chán ghét, chỉ là … có chút khó xử.

“Đều có một chút.”

Vừa dứt lời, đầu Tiêu Tuấn Phi đã đè xuống, một giây sau khi môi in xuống môi Tiễn Diệp, gã đột nhiên buồn bực hừ một tiếng, cả người từ sô pha rơi xuống, lưng va vào một góc bàn trà khiến nó trượt về phía sau vài thước.

Bụng cùng lưng đều đau rát, Tiêu Tuấn Phi ngồi ôm bụng, nghiến răng thở hổn hển.

Tiễn Diệp buông tay phải ra, đưa tay trái qua loa chỉnh lại kính mắt, lạnh lùng nhìn gã.

“A!” Tiêu Tuấn Phi đột nhiên khẽ cười cười, hỏi: “Thế nào? Như vậy cũng thấy chán ghét sao?”

“Tiêu Tuấn Phi, tôi không ghét anh. Anh cũng đừng để tôi phải ghét anh.”

“Thích và ghét, nếu để anh chọn mà nói, anh sẽ chọn cái nào?” Từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt Tiêu Tuấn Phi vẫn không rời khỏi Tiễn Diệp.

Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, “Tôi không cảm thấy mình cần phải lựa chọn.”

“Đúng vậy! Anh không chọn, vì thế tôi giúp anh chọn.” Có vẻ như không sợ sẽ bị ăn đòn lần thứ hai, Tiêu Tuấn Phi đi tới trước mặt Tiễn Diệp, đối phương cũng đồng thời đứng lên, đối mặt với nhau, ai cũng không lùi bước.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Tiễn Diệp đột nhiên phát hiện ra, bản thân trước giờ chưa từng nhìn kĩ người này. Nhưng vậy cũng chẳng sao, đối với bất kì thứ gì, hắn đều như vậy, đều không phải xem nhẹ, cũng không phải tận lực tránh né, chỉ là hắn trời sinh đã như vậy mà thôi. Người giống như hắn, lạnh nhạt đến hầu như chẳng khác gì ‘sống mà không có thú vui’, vì sao còn có người đối với hắn ôm loại tâm tư này?

Giống như Cố Kinh Duy, Tiêu Tuấn Phi đối với hắn là cảm thấy hứng thú hay là thích?

“Tiễn Diệp, anh thích Cận Sĩ Triển nhiều hơn hay Cố Kinh Duy nhiều hơn?” Tiêu Tuấn Phi đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu nổi.

Không trả lời, Tiễn Diệp muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tiêu Tuấn Phi cười cười, “Không cần nhìn tôi một cách phòng bị như thế …”

“Cậu rốt cuộc …” Tiễn Diệp muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết phải hỏi như thế nào.

Tiêu Tuấn Phi nói: “Tiễn Diệp, thật lâu trước đây, tôi đã muốn cùng anh làm loại chuyện đó!” Ngữ khí cùng biểu tình kiên định không gì sánh được khiến người ta chẳng thể hoài nghi.

Tiễn Diệp có loại cảm giác vô lực dở khóc dở cười.

Thứ yêu thích thì chưa từng có được, có được đều là những thứ hắn chưa bao giờ muốn.

Hắn rốt cuộc …

“Tôi rốt cuộc, không giống người khác ở điểm nào?” Câu hỏi cuối cùng, có lẽ là hỏi bản thân thì đúng hơn.

“Anh so với bất cứ ai đều khác biệt, bởi vì anh là Tiễn Diệp.” Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tiễn Diệp, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng phiền muộn. Loại vẻ mặt này khiến Tiêu Tuấn Phi cảm thấy có lẽ mình đang phạm sai lầm.

“Từ khi thấy anh đưa khẩu súng để người khác tự sát, biểu tình trên mặt anh, tôi quả thực có nằm mơ cũng không muốn bỏ qua …”

Rõ ràng là đang làm một chuyện tàn nhẫn nhưng lại thiện lương hơn bất kì ai. Tiễn Diệp nghĩ một đằng nói một nẻo, biết mình đang làm gì.

Tiễn Diệp hiểu rõ ý của Tiêu Tuấn Phi. Một tia không đành lòng của hắn khiến toàn bộ thế giới đều nghĩ hắn là một kẻ ‘thiện lương’. Sự áy này của hắn khiến vẻ mặt của hắn có vẻ ‘khổ sở đáng thương’. Thì ra, hắn vốn là bậc thầy ngụy trang trong vô hình, lừa dối tất cả mọi người.

Quả nhiên là ‘tội ác tày trời’ …

“Cậu sai rồi …” Các người đều sai rồi. Ngẩng đầu lên, Tiễn Diệp lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ là một người lương thiện. Thứ giúp tôi sống cho đến ngày hôm nay, chẳng qua là sự ‘thù hận’ đối với kẻ đã giết chết người tôi yêu nhất.”

Trong nháy mắt, cả thế giới của hắn đều sụp đổ, mất đi tất cả, loại cảm giác này giống như độc dược, chẳng khác gì sợi dây khống chế con rối là hắn, khiến hắn có thể tiếp tục sống. Muốn giải thoát, hoặc là tìm được thuốc giải, hoặc là tìm một loại thuốc độc khác.

Đưa tay ra bóp chặt cổ Tiêu Tuấn Phi vào lúc gã chưa kịp phản ứng, không dùng nhiều sức, cũng không nhằm vào chỗ yếu.

“Anh …” Tiêu Tuấn Phi cảm thấy hơi khó thở, không phải do bị bóp cổ mà là do khí thế phát ra từ trên người Tiễn Diệp.

“Đã đi tới ngày hôm nay, tôi sẽ không ngần ngại nhổ thêm một cây cỏ nhỏ xuất hiện ngoài ý muốn trên đường!”

Cây cỏ nhỏ? Tiêu Tuấn Phi rất không thích cách hình dung này.

“Tay anh không phải …” Có chút hoài nghi, gã nhớ kĩ, tay Tiễn Diệp …

Tiễn Diệp nheo mắt lại, khẽ cong khóe miệng.

“Chỉ cần có tiền cùng một vị bác sĩ giỏi, cũng không phải là chuyện khó gì.”

Bàn tay bị thương đó đã giúp hắn chiếm được rất nhiều đồng tình, cũng khiến nhiều người buông xuống cảnh giác với hắn. Kẻ yếu, luôn được đồng tình trong vô thức.

“Tôi quả thật đã đánh giá thấp anh rồi.” Tiêu Tuấn Phi chậm rãi nói một câu.

Tiễn Diệp lộ ra biểu tình đặc biệt ‘vô tội’, cười cười nói: “Cậu chỉ là đã nghĩ tốt cho tôi quá nhiều thôi.” Nói xong chậm rãi buông lỏng tay ra.

Có được tự do, Tiêu Tuấn Phi xoa xoa cổ, có chút suy nghĩ nhìn Tiễn Diệp một hồi, nói: “Chẳng qua, anh cũng đánh giá tôi quá thấp rồi …”

Vừa muốn nói gì đó, điện thoại di động của Tiễn Diệp đột nhiên vang lên.

Khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Tuấn Phi, hắn đi vào phòng ngủ cầm lên chiếc điện thoại bị ném trên giường, điện thoại hiển thị người gọi là Cố Kinh Duy.

“A lô?”

Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, Tiễn Diệp đột nhiên có chút không đành lòng.

“Cậu rốt cuộc cũng nhận điện thoại rồi sao?”

“Xin lỗi.” Ngoại trừ câu này, hắn không nghĩ ra mình còn có câu gì khác có thể nói nữa.

“Lời xin lỗi của cậu bất kể lúc nào nghe đều có vẻ chân thành như vậy, chỉ là … Tôi cũng không muốn nghe cho lắm.”

Tiễn Diệp cười cười trong im lặng. Có ai muốn lúc nào cũng nói xin lỗi đâu, nhưng ngoài câu này ra, hắn có thể nói gì nữa đây?

“Cố Kinh Duy, tôi … Có một số việc muốn nói với anh …”

“Sao cơ?” dường như có chút ngoài ý muốn, “Cái gì?”

Tiễn Diệp đang sắp xếp những điều muốn nói trong lòng, rõ ràng rất đơn giản, nhưng trong nhất thời khó có thể nói ra.

“Thật ra, tôi nghĩ …”

Đột nhiên từ bên kia điện thoại truyền đến một tiếng phanh gấp vô cùng chói tai. Tiễn Diệp thoáng sợ run bởi vì truyền đến ngay sau đó là một loạt tiếng súng.

“Cố Kinh Duy!?” Tiễn Diệp kêu lên nhưng điện thoại sau khi kêu tít tít một hồi thì chỉ còn lại âm thanh báo máy bận …

Loại âm thanh này, chẳng khác gì ngày đó … Tiễn Diệp không muốn nghĩ tiếp nữa, lao ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng Tiêu Tuấn Phi đâu nữa.

Điện thoại đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn, cúi đầu nhìn thấy người gửi, mở tin nhắn ra xem …

Giữa Cận Sĩ Triển và Cố Kinh Duy anh không thể lựa chọn được, vậy để tôi giúp anh chọn đi!

*****

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play