Lần thứ hai tỉnh lại, Tiễn Diệp phát hiện trời vẫn còn tối, hắn không biết bản thân đã ngủ bao lâu, cũng chẳng biết Tiểu Quan đã cho hắn uống thuốc gì, dĩ nhiên lại làm cho hắn ngủ sâu như vậy, không mơ mộng gì.
Ngủ rất tốt, trong ngực cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cảm giác không khỏe trong người hầu như toàn bộ đã biến mất, ngoại trừ việc đầu còn có chút choáng váng và có phần uể oải. Tiễn Diệp rời giường, muốn đưa tay bật công tắc trên tường nhưng còn chưa đụng tới thì đèn đã vụt sáng.
Quay đầu, nhìn thấy Quan Trí đang bưng một cái bát đứng ở cửa, người kia cũng đang nửa mừng nửa lo nhìn hắn, Tiễn Diệp ngây ngẩn cả người, rất nhiều lời muốn nói, lúc này lại không biết phải nói từ đâu, môi run lên vài cái, cuối cùng, hắn vẫn là hỏi điều mình muốn biết nhất.
“Sao cậu lại bị thương thành thế này?”
Vẻ mặt Quan Trí thoáng cái suy sụp.
Khuôn mặt Quan Trí trong trí nhớ hiện tại đã xanh xanh hồng hồng một mảng, vừa nhìn đã biết là mới bị người ta cho ăn đòn, xung quanh viền mắt rõ ràng ứ đen, trông không khác gì mới từ chiến trường trở về, ngoại trừ mấy chỗ dán băng urgo, phần lớn vết thương đều có vẻ như chưa qua xử lý, Tiễn Diệp phát hiện tay người kia còn bị trầy da nữa.
Đem Cận Sĩ Triển đánh tới mức không thể ra ngoài gặp người khác sao? Xem ra cái giá phải trả cũng không nhỏ nhỉ?
Có vẻ như biết hắn đang nghĩ gì, Quan Trí bưng cái bát cẩn thận từng bước đi về phía Tiễn Diệp, vừa đi vừa nói: “Cậu đừng nhìn tôi như thế nữa, cái tên họ Cận kia cũng không khá hơn gì đâu!”
Rõ ràng là cậy mạnh, Tiễn Diệp bị đối phương thoáng cái chọc cho phải bật cười, nhìn Quan Trí đặt bát lên tủ đầu giường, bên trong là cháo hoa nóng hổi.
“Này!” Quan Trí lấy từ trong túi ra một thứ đưa đến trước mặt Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp vừa nhìn đã biết đó là kính mắt của mình. Nhận lấy đeo vào xong, khuôn mặt Quan Trí cũng rõ ràng hơn, so với trong tưởng tượng lại càng thê thảm ấy chứ! Khẽ nhếch khóe miệng, Tiễn Diệp im lặng nhìn Quan Trí, đã rất lâu không gặp, ấy vậy mà lại không thay đổi gì, vĩnh viễn đều là bộ dạng tràn ngập sức sống.
“Nhìn đủ chưa?” Quan Tri tiện tay kéo chiếc ghế ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Tiễn Diệp.
Gật đầu, Tiễn Diệp nói: “Ừ! Vẫn đẹp trai như xưa!”
Quan Trí trừng mắt liếc hắn, “Tôi biết cậu đang nói móc tôi!” Mình bây giờ trông như ‘đầu heo’, đâu có nhìn ra được chút gì là đẹp trai đâu!
“Mẹ kiếp! Cận cầm thú chết tiệt! Ra tay mẹ nó thực sự quá tàn nhẫn! Nghe nói trước đây tên kia từng là võ sĩ chợ đêm –”
Tiễn Diệp thoáng sửng sốt, chậm rãi co một bên đầu gối lên, nhỏ giọng nói: “Biết vậy cậu còn cùng người ta đánh –”
“Hả? Cậu nói gì?”
“Sao cậu lại tới đây?” Tiễn Diệp ngẩng đầu, khẽ đẩy kính mắt hỏi.
Quan Trí vừa nghe thấy, lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tôi không đến chẳng nhẽ còn chờ cậu đi tìm tôi chắc?”
Tiễn Diệp cúi đầu, im lặng.
Thấy bộ dạng ‘ủy khuất’ của hắn, Quan Trí thở dài, mắng cũng mắng không được, vò vò đầu, bất đắc dĩ nói: “Cậu đi không bao lâu tôi cũng bị diều đi nơi khác, mỗi một chỗ làm một thời gian rồi lại chuyển sang địa phương khác, thầm nghĩ một ngày nào đó có thể vô tình tìm được cậu, hơn nữa làm cảnh sát cũng rất thuận lợi, có chút thời gian –”
Vẫn luôn tìm hắn sao —
Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, ngẩng đầu hỏi: “Liên tục thay đổi chỗ làm, rất phiền phức phải không?” Cảnh sát không phải chỉ cần nói điều đi là điều đi a!
“Còn có mặt mũi nói! Ai kêu cậu lúc đi cũng không nói với tôi một tiếng chứ?” Nghĩ tới đây anh ta lại phát giận, chơi trò bốc hơi khỏi thế giới này, nói không gặp là không gặp, thế mà cũng gọi là bạn chí cốt!
Tự biết mình ở trước mặt người ta ‘đuối lí’, Tiễn Diệp lẳng lặng nghe người kia càu nhàu, chờ Quan Trí phát tiết xong, hỏi: “Ở cảnh sát cục công tác cũng không dễ dàng gì phải không?”
Quan Trí cười cười, “Kia có là cái gì? Quan Trí tôi đây đến đâu đều thích ứng rất nhanh! Hơn nữa chỉ cần Niếp đại ca nói –‘ bỗng nhiên ngừng lại, câu nói kế tiếp cũng bị nuốt trở vào, ý thức được bản thân đã đề cập đến chuyện không nên nói, Quan Trí ngậm miệng lại.
Tiễn Diệp không nói gì, chỉ cười cười, lộ ra biểu tình trấn an Quan Trí.
Vẻ mặt của hắn khiến Quan Trí khẽ thở dài một hơi, nói: “Cậu yên tâm, là tôi tự mình muốn tới tìm cậu.”
“Tôi biết.” Gật đầu một cái, Tiễn Diệp nói, thời điểm hắn ly khai đã cùng Niếp Phong Vũ ước định, người kia sẽ mãi mãi không tìm tới hắn nữa.
“Cảm ơn cậu.” Cảm ơn cậu còn muốn tìm tôi.
Có một số người, có một số việc không cần thừa lời, Quan Trí đưa tay vỗ vỗ vai Tiễn Diệp, nói câu cậu thế nào lại gầy thành cái bộ dạng này, sau đó cầm bát cháo bên cạnh đưa cho Tiễn Diệp.
“Cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi, ăn chút gì đi! Có cần tôi phải đút không?” Quan Trí cười xấu xa.
Tiễn Diệp nhịn cười, tiếp nhận cái bát, “Để cậu động tay, ân huệ này lớn quá, tôi không dám nhận.”
“Cậu ăn cháo tôi làm là nhận ân tình lớn nhất rồi!”
“Cơm trước đây cậu ăn hình như đều do tôi nấu thì phải –”
“Ha ha! Ngày xưa khác, bây giờ khác!”
Từng muỗng cháo mềm mềm tràn vào miệng, Tiễn Diệp cảm thán một chút, đích thật là khác, so với trước đây thì ngon hơn.
Quan Trí ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn, hỏi hắn có còn muốn ăn gì nữa không? Muốn ăn gì để anh ta đi mua —
Giống như an ủi sau khi ‘cải tử hoàn sinh’, chuyện đã xảy ra cũng quá nhiều, quá phức tạp, chấm dứt lại rất đơn giản, nhưng bất luận là Tiễn Diệp hay Quan Trí cũng không muốn đề cập đến nữa, bọn họ đều không nói rõ ra, chuyện của Tiễn Diệp chỉ mình hắn biết. Quan Trí, lần này chỉ có thể làm một trong những người đứng xem, anh ta cũng bối rối, biết một chút nhưng lại thấy cái gì cũng không hiểu.
Gặp lại một lần nữa, cũng là việc tốt. Cảnh còn người mất, cũng đành chịu thôi.
Quan Trí từ lâu đã không còn là cái tên nông nổi tràn đầy nhiệt huyết, mà Tiễn Diệp, bản thân hắn cũng không có cách nào hình dung hiện tại mình như thế nào.
“Tiểu Diệp, ” Quan Trí đột nhiên gọi một tiếng.
“Hử?” Tiễn Diệp nuốt thìa cháo xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Cậu cùng tên cầm — Cận Sĩ Triển có quan hệ gì?”
“Khụ!” Tiễn Diệp bị sặc một cái, có chút chật vật lau lau khóe miệng, đây thực sự là một vấn đề rất khó trả lời mà.
Nheo mắt quan sát nhất cử nhất động của hắn, Quan Trí nhìn khuôn mặt Tiễn Diệp dần hiện lên một mảng hồng nhạt, như là thiếu nữ bị người ta nói trúng tâm tình, (kỳ thực là do bị sặc), anh ta thoáng cái hiện ra vẻ mặt 囧! (nhìn hình 囧 chắc ai cũng hiểu, ý nói không thể tin nổi :”>)
“Cậu, cậu cùng hắn sẽ không thật là –” sét đánh ngang tai, trời bão to rồi, mọi người mau về thu dọn quần áo đi!
“Không phải!” Chẳng chút suy nghĩ, lập tức thốt ra, Tiễn Diệp đột nhiên nghĩ có điểm chẳng thể đối mặt với Quan Trí, hình như có loại cảm giác ‘hối hận’ vì đã làm hư trẻ nhỏ.
“Vậy hắn thế nào lại — như vậy — chính là như vậy — đối với cậu?” Quanh co nửa ngày, Quan Trí vẫn dùng ‘như vậy’ để diễn tả chuyện đêm qua anh ta thấy Cận Sĩ Triển làm với Tiễn Diệp, bản thân cũng có loại cảm giác dạy hư trẻ nhỏ.
“Tôi cùng anh ta là –” Không biết phải nói thế nào cho phải, có thể cái gì cũng không cần giải thích, trực tiếp thừa nhận lời Quan Trí nói, thế cũng tốt, hắn không cần phải ‘giả thuần khiết’ —
“Tên kia bắt ép cậu phải không?” Không đợi hắn nói xong, Quan Trí thoáng cái nhảy dựng lên, hung hăng vỗ đùi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết mà! Cái tên sắc lang kia! Lúc trước ở Thanh Tuyền trấn hắn cũng hay dùng ánh mắt ‘hèn mọn’ nhìn cậu, sớm biết hắn có ‘ý đồ xấu’ với cậu, hiện tại vậy mà cư nhiên lại như âm hồn không tán — cư nhiên, cư nhiên –”
Tiễn Diệp biết đối phương muốn nói hai chữ ‘cường bạo’, hắn cũng muốn nói: Mọi người đều hiểu lầm Cận Sĩ Triển rồi — tuy rằng anh ta đích thực rất xấu xa.
Thế thì, có phải kẻ cùng người xấu phát sinh nhiều loại quan hệ như vậy lại càng tệ hại hơn không?
“Tiểu Quan, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Gọi lại kẻ đang tuyên bố muốn ‘chém Cận Sĩ Triển’, Tiễn Diệp buông bát trong tay xuống, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường.
“Cậu làm gì thế?” Quan Trí vội vàng ngừng ‘nguyền rủa’ Cận Sĩ Triển.
Tiễn Diệp vô tội nhìn đối phương, “Tôi muốn uống nước, rất khát.”
Làm sao có thể để ‘bệnh nhân’ làm việc? Quan Trí đẩy hắn lại giường, nói: “Cậu ngoan ngoãn nằm đây đi, tôi lấy cho.”
“Cậu biết ấm đun nước của tôi ở đâu không?”
“Biết. Lúc ẩu đả với Cận Sĩ Triển, tôi dùng nó đánh hắn.”
Lúc này đến phiên Tiễn Diệp 囧.
Quan Trí đang muốn mở cửa đi ra ngoài, Tiễn Diệp đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Không ai biết lần này cậu đến đây chứ?”
“Hả — ừ!” Quan Trí không quay đầu lại, chỉ ậm ừ gật đầu, nói: “Chờ tôi đun nước xong lại nói chuyện!”
“Tiểu Quan!”
Quan Trí nửa người đã ở ngoài cửa, bị Tiễn Diệp rất có khí thế gọi một tiếng, quay đầu ‘khiếp sợ’ nhìn hắn.
Thở dài, Tiễn Diệp bất đắc dĩ nói: “Trong tủ lạnh có trứng, luộc hai quả.”
“Cậu muốn ăn à? Tái hay chín?”
Ăn cái rắm! “Để trị thương trên mặt cậu!”
“Ừ!” Vội vội vàng vàng gật đầu một cái, Quan Trí xoay người chạy.
Nhìn anh ta ‘hốt hoảng chạy trốn’, Tiễn Diệp chậm rãi đẩy kính lên, nhìn cánh cửa khép hờ, một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy.
Day day thái dương, Tiễn Diệp nhíu mày, hắn cảm thây bản thân chưa tỉnh hẳn, có lẽ nên nói, hắn căn bản không có ngủ —
***
Rèm cửa dày dặn che khuất ánh mặt trời, trong bóng tối mờ mịt, khói thuốc tràn ngập căn phòng, ngay cả bầu không khí cũng trở nên hờ hững. Trên sô pha, Cận Sĩ Triển thân trên ở trần, quanh eo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, cơ thể săn chắc, hoa văn tinh mịn là thành quả của nhiều năm rèn luyện, chẳng qua trên mặt có mấy vết thương nhìn rất gai mắt.
Từng giọt nước theo những lọn tóc đen nhánh nhỏ xuống, chậm rãi chảy từ cổ xuống lưng, vài lọn tóc trước trán có chút hỗn độn che khuất cặp mắt tinh anh khiến người ta không thấy rõ được biểu tình trên mặt y. Đôi môi khép hờ ngậm điếu thuốc, sườn mặt nghiêng về một bên, khói thuốc lơ đãng vờn quanh, y cũng không để tâm.
Giơ tay lên khẽ nắm lại, trên các đốt ngón tay có chút trầy xước, nhưng cũng không phải quá nặng, chí ít là so với trước đây, quả thật không muốn nhớ tới. Ngẫm lại, đã thật nhiều năm hắn không có dịp sử dụng kinh nghiệm ‘ẩu đả’ của mình, mà lần này, lại bởi vì Tiễn Diệp.
Ánh mắt bỗng trở nên lạnh buốt, Cận Sĩ Triển hờ hững nhìn vết thương trên tay, hồi tưởng lại tình huống đêm qua, lúc đó, hắn dùng ba giây đồng hồ để nhớ ra Quan Trí là ai, trong ba giấy đó, hai người đã lao vào nhau bắt đầu cuộc chiến. Cái người đầu tóc rối bời kia là đồng nghiệp của Tiễn Diệp khi hắn vẫn còn làm cảnh sát, cũng chính là thuộc hạ của Niếp Phong Vũ, bọn họ đã từng gặp mặt, y còn nhớ rõ Tiễn Diệp từng vì tên kia cản một quyền của y. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghĩ tới đây, trước mắt Cận Sĩ Triển xuất hiện khuôn mặt Tiễn Diệp, là Tiễn Diệp của khi đó, vô luận xét về phương diện nào thì so với hiện tại đều tốt hơn nhiều. Có chút kì lạ tự trách mình vì sao cư nhiên còn nhớ rõ Tiễn Diệp lúc đó trông như thế nào, cũng tại nơi ấy, Cận Sĩ Triển lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tên Tiễn Diệp kia.
Khi đó mục tiêu tiếp cận Tiễn Diệp của y dường như đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, hai người đàn ông cùng nhau ở trong một phòng, nói là dục vọng cũng tốt, phát tiết cũng được, rốt cục là vì cái gì mà lên giường với Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển chính mình cũng không còn nhớ rõ nữa, cũng không quan trọng, mà khi đó lúc Tiễn Diệp ở dưới thân y thở dốc, một lần lại một lần, y đã không quan tâm đến mục đích ban đầu của mình nữa, cho đến cuối cùng, y chỉ đơn giản biết mình đã ôm một người đàn ông.
Bởi vì Niếp Phong Vũ cùng Nguyên Chiến Dã mà giận chó đánh mèo với Tiễn Diệp, y biết Tiễn Diệp vô tội, nhưng cũng không có một chút ân hận nào, chẳng phải Tiễn Diệp cũng lợi dụng y hay sao? Ai đê tiện hơn thì cũng có gì khác nhau đâu.
Nhưng thật ra Tiễn Diệp hiện tại cái dạng này — hít một hơi thật sâu, Cận Sĩ Triển bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, trong vài phút kia, hắn kỳ thực không hút một ngụm nào.
—–
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT