Đưa tay sờ sờ mũi, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng thấy thật buồn bực, kế hoạch khiến cho Tiễn Diệp sợ hãi của Tiêu Tuấn Phi cứ thế mà tan tành, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn lái xe trên “chính đạo”.
An tĩnh một vài giây, Tiêu Tuấn Phi cuối cùng nhịn không được nữa, giống như chính miệng người kia đã nhận qua, y muốn nói cái gì đó với Tiễn Diệp, chẳng biết là trúng tà gì nữa.
“Cái đó — anh cùng đại ca, hai người –”
“Đi hỏi Cố Kinh Duy ấy.”
Tiễn Diệp chỉ lạnh lùng nói một câu để y ngoan ngoãn câm miệng lại. Phải biết rằng, kẻ có dũng khí gọi tên của đại ca y cũng không nhiều lắm.
Đi gần hai mươi phút, bọn họ rốt cục cũng tới rồi.
Tiễn Diệp vừa cởi dây an toàn ra, Tiêu Tuấn Phi đã phóng nhanh xuống giúp hắn mở cửa xe. Động tác này vốn rất ra dáng thân sĩ, nhưng để y làm thì cảm giác như tên trông xe vậy. Bước xuống xe, Tiễn Diệp nhìn lướt qua bốn phía, hắn vốn rất quen thuộc với nơi này, đây chính là khách sạn A Cường làm việc. Rõ ràng chẳng cách xa nhà hắn bao nhiêu, vậy mà lại rẽ tới rẽ lui thành cả một vòng lớn, Tiêu Tuấn Phi thực sự là đã “dụng tâm khổ cực” rồi.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót, trong lòng Tiễn Diệp không thể nói rõ là cảm giác gì. Có một số việc đã không thể dùng từ trùng hợp để miêu tả nữa sao?
Tiêu Tuấn Phi dẫn Tiễn Diệp vào trong, chẳng qua lần này bọn họ không vào nhà hàng của khách sạn, mà dùng thang máy, rồi dừng ở tầng B2. Cửa thang máy vừa mở, bên ngoài tối như mực, chỗ nào cũng có một chiếc đèn nhỏ màu đỏ liên tục chớp tắt, Tiêu Tuấn Phi bước tới, cầm theo một chiếc thẻ, đem quét qua cái máy gì đó, hẳn là “giấy thông hành”, sau đó cánh cửa mở ra.
“Đi theo tôi.” Tiêu Tuấn Phi tiến vào trước, đối với bóng tối xung quan dường như đã tập mãi thành quen.
Chần chừ một chút, Tiễn Diệp vẫn đi theo Tiêu Tuấn Phi vào trong, dần dần những ngọn đèn màu đỏ cùng màu lam cũng xuất hiện nhiều hơn, đem bóng tối đẩy lùi dần. Tiễn Diệp nhìn thoáng qua, trên tường gián dấy hoa văn màu vàng nhạt, hai bên hành lang thật dài treo đầy các loại tranh.
Thảm trải sàn thật dày che giấu tiếng bước chân, đi khoảng nửa phút, lần lượt đụng phải mấy người mặc đồng phục phục vụ. Họ đều khom lưng chào hai người một cách cung kính.
Tiễn Diệp nghĩ chỗ này hẳn là nơi tiêu sài bí mật đây, dùng để đặc biệt phục vụ một số ít kẻ có tiền. Người thường, tuyệt đối không vào được.
Cuối cùng, hai nhân viên phục vụ mở ra cánh cửa lớn bằng pha lê rực rỡ, một thế giới khác xuất hiện.
Giống như cái loại nhà hàng cao cấp mà người ta vẫn tả, đại sảnh rộng lớn tuy có rất nhiều người nhưng cũng không mang đến cảm giác chật chội. Trên những chiếc ghế sô pha lớn là đủ loại đàn ông cùng phụ nữ ăn mặc sang trọng. Tiếng nhạc che đậy âm thanh trêu đùa của bọn họ, không ai nghe được kẻ khác đang nói gì, chẳng ai thấy rõ được đối phương như thế nào. Tiếng chạm ly liên tục vang lên, anh chàng bartender nơi quầy bar chuyên nghiệp pha ra hết ly này đến ly khác, đủ mọi loại rượu sắc màu phong phú.
Không cần dùng nhiều ngôn ngữ để hình dung nơi này, xa hoa! Chính là xa hoa!
So với ngoài kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, Tiễn Diệp cảm thấy mình ăn mặc như thế này, cầm trong tay một quyển sách, lại còn mang kính mắt, thật giống một vị giáo sĩ đến nơi đây giúp đỡ những “tội nhân” nọ được giải thoát.
Mà lúc này, trên sân khấu giữa sảnh xuất hiện một cô ca sĩ ăn mặc cực thiếu vải, dung mạo cũng không tệ lắm, bắt đầu cất tiếng hát.
Tiễn Diệp liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, cảm thấy đã từng nhìn thấy người ta trên biển quảng cáo nào đó.
“Đó là ngôi sao nữ mới nhất vừa ra mắt –” dường như đặc biệt vì hắn giải đáp thắc mắc, Tiêu Tuấn Phi nhìn nữ ca sĩ nói: “Được mệnh danh là “thiếu nam sát thủ”, thanh thuần ngọc nữ, thiết! Ai mà ngờ ở trên giường ả ta phóng đãng như thế nào chứ!”
Tiễn Diệp thu hồi ánh mắt, hỏi: “Cố Kinh Duy đâu?” Hắn không thích không khí ở đây lắm.
Tiêu Tuấn Phi cũng nhìn ra điều đó, nhún vai, y cũng không rõ vì sao đại ca của mình lại chọn chỗ này để tiếp Tiễn Diệp, hoàn toàn chẳng tương xứng!
“Ở trong phòng, đến đây đi!”
“Mời!” Tiêu Tuấn Phi đẩy ra một cánh cửa, hướng về phía Tiễn Diệp, giơ tay làm thế xin mời.
Tiễn Diệp gật đầu một cái, bước vào trong phòng. Đèn bên trong sáng hắt ra bên ngoài một chút, tại vị trí dễ chú ý nhất đặt ba chiếc sô pha lớn màu đỏ sậm, ở giữa có một bàn trà, trên bàn bày rất nhiều rượu. Trên tường là chiếc TV 60 inch đang phát ca khúc lưu hành phổ biến hiện nay, thanh âm cũng không quá to. Cố Kinh Duy an vị trên một chiếc sô pha dài, trong miệng ngậm thuốc, cầm trong tay mấy lá bài, ngắm nhìn đống bài Ri-ga trên bàn, xem ra là đang bói bài hay đại loại gì đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Kinh Duy ngẩng đầu, nhìn thấy Tiễn Diệp, trên mặt lộ ra một nụ cười, buông bài trên tay xuống, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, vươn tay hướng về phía Tiễn Diệp, nói: “Ngồi đi.”
Nghe như là bạn cũ đang hàn huyên, Tiễn Diệp gật đầu một cái, tiến lại gần, ngồi xuống một chiếc sô pha khác, bên cạnh Cố Kinh Duy. Tiêu Tuấn Phi lúc này cũng đã vào trong, chào một tiếng đại ca rồi ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng. Ba người mỗi người độc chiếm một cái sô pha, nhìn qua có chút quỷ dị.
Tiễn Diệp đặt sách trong tay sang bên cạnh, Cố Kinh Duy nhìn thoáng qua mấy cuốn sách có vẻ nặng, có điểm buồn cười hỏi: “Anh thế nào lại còn mang cả sách đến xem?”
Nhếch nhếch khóe miệng, Tiễn Diệp lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, nói: “Đây là dự định ban đầu của tôi.”
Nói xong, Tiêu Tuấn Phi cười gượng hai tiếng, “Đại ca, người ta vốn là định đi trả sách.”
“Thế sao?” Cố Kinh Duy trưng ra biểu tình rất hứng thú, “Hiện tại thế nhưng có rất ít người đọc sách –” nói xong lại đột nhiên như ý thức được cái gì, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, quay đầu nói với Tiêu Tuấn Phi: “A Phi, gọi người mang đồ ăn lên đi! Cậu tự đi.”
Câu cuối cùng cũng không biết có phải cố ý muốn đuổi người không, Tiêu Tuấn Phi trừng mắt nhìn, gật đầu một cái. Không có biện pháp, ai bảo người kia là đại ca, mình phải nghe lời a!
Lúc đứng lên, Tiêu Tuấn Phi liếc mắt nhìn Tiễn Diệp, đáng tiếc vừa lúc hắn đang cúi đầu uống nước, không nhìn thấy y. Suy nghĩ một chút, y vẫn xoay người hỏi Cố Kinh Duy một câu: “Đại ca, nửa tiếng nữa mang đồ ăn lên đã được chưa?”
“Khụ!” Tiễn Diệp ho nhẹ một tiếng, xem ra đã bị sặc nước rồi.
Cố Kinh Duy giơ chân đạp Tiêu Tuấn Phi một phát, “Cút! Lập tức ra ngoài cho tôi!”
Tiêu Tuấn Phi “lưu luyến không rời” mà đi ra. Hai người còn lại trong phòng dường như muốn cố gắng “chung sống hòa bình”, cầm lấy chiếc ly rỗng cùng một chai rượu, Cố Kinh Duy hỏi Tiễn Diệp, “Muốn uống một chút không?”
Nhìn thoáng qua chai rượu, Tiễn Diệp gật đầu một cái, “Được.”
Cố Kinh Duy cười cười, rót gần đầy ly.
Rượu được đưa đến trước mặt, Tiễn Diệp cầm lấy uống một ngụm, đã thật lâu hắn không chạm qua thứ này. Loại vị đạo cay nồng kia, với hắn mà nói quả thật không có gì đặc biệt, dù cho có là loại rượu nổi tiếng thế giới, cũng không khác gì chai bia trị giá mấy đồng ở ven đường.
Buông ly rượu xuống, mùi vị vẫn còn lẩn quẩn quanh mũi, Tiễn Diệp tháo cúc áo khoác, cởi nó xuống, bên trong vẫn là áo sơ mi thuần trắng. Mỗi lần nhìn thấy Tiễn Diệp, người ta vẫn luôn thấy hắn mặc đơn giản nhưng vô cùng hợp nhãn như thế.
Cố Kinh Duy sau khi rót rượu cho Tiễn Diệp thì không nói gì nữa. Vắt áo khoác lên lưng ghế sô pha, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kinh Duy. Đối phương cũng đang quan sát hắn, hơn nữa cảm giác như là mắt dán chằm chằm không rời. Nhíu mi một chút, Tiễn Diệp hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Ha ha!” Cười hai tiếng, toàn bộ thân thể Cố Kinh Duy ngả về phía sau dựa lên ghế sô pha, có chút khó xử nói: “Anh thật đúng là –” người bình thường sẽ không trực tiếp cùng nghiêm túc mà hỏi một câu như thế phải không?
Vì vậy, Tiễn Diệp quả thực không phải người thường.
“Không hỏi tôi vì sao lại mời anh đến đây sao?”
“Mời tôi ăn tối.” Tiễn Diệp đưa tay cầm lấy ly rượu, lại uống một ngụm. Hắn chỉ đơn giản là đang khát mà thôi.
Nhìn ly rượu của Tiễn Diệp đã nhanh thấy đáy, Cố Kinh Duy đứng dậy lần thứ hai rót đầy cho hắn. Hương rượu HAUTBRION có thể sánh với nước hoa cao cấp nhất. Đàn ông đối với sự vật hoàn mỹ nhiều lúc cũng chấp nhất đến mức điên cuồng, tên tiếng Trung của loại rượu này là “Hồng nhan dung”, đẹp đến không gì có thể sánh bằng.
“Tôi không nghĩ anh thực sự sẽ đến –”
Tiễn Diệp giương giương khóe miệng, có điểm châm chọc nói: “Anh hẳn là nên cảm tạ tên thuộc hạ rất xứng chức của mình.”
Nghe ra lời hắn nói còn có ý tứ khác, Cố Kinh Duy chỉ cười cười, “A Phi rất có khả năng, chỉ là có đôi khi còn thiếu chừng mực, tôi sẽ nhắc nhở hắn.”
Tiễn Diệp không nói gì, nhìn cục đá trong ly rượu của mình.
“Biết vì sao tôi muốn mời anh ăn cơm không?”
“Báo đáp ơn cứu mạng.”
Nhíu mày, “Đó cũng là một nguyên nhân, thế nhưng –” Cố Kinh Duy nhìn Tiễn Diệp, “Chúng ta không tính là bạn bè sao?”
Bạn bè? Phải không? Tiễn Diệp trong nháy mắt lộ ra biểu tình mờ mịt, lắc lắc ly rượu nghe tiếng đá va chạm vào thủy tinh vang lên, cuối cùng nói: “Đối với tôi, bạn bè không có nghĩa là cùng nhau ăn, cùng nhau uống rượu.” Thân xa cùng tâm xa, hoàn toàn có thể phân biệt một cách rõ ràng. (Ý anh ấy là có gần nhau đến mấy cũng chưa chắc đã có thể thân thiết)
Cố Kinh Duy sớm đã quen với việc bị giội nước lạnh. Có đôi khi ngay cả y cũng không rõ, vì sao mỗi câu nói của Tiễn Diệp đều có thể bức người ta vào “góc chết”, nhưng bản thân lại vẫn muốn tiếp xúc với hắn gần thêm một chút. Hình như là cảm thấy người đàn ông nọ mỗi một câu nói ra cũng không phải lời nói dối.
Châm lên điếu thuốc, tìm cho mình một tư thế thoải mái, Cố Kinh Duy nâng cằm nhìn Tiễn Diệp, đối với người này, thế là tốt rồi.
“Trước đây có thật anh là cảnh sát không?”
Tay Tiễn Diệp khựng lại một chút, giương mắt nhìn Cố Kinh Duy. Chỉ bằng cái liếc mắt thoáng qua, nhưng Cố Kinh Duy có thể thấy được sự băng lãnh nơi đó một cách rất rõ ràng. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng cũng đủ để khiến cho người thường rùng mình.
Chẳng qua đối với y mà nói, như thế lại càng thêm hứng thú. Ngay từ đầu đã hoài nghi, cảm giác giống như muốn cởi bỏ tầng tầng lớp lớp mặt nạ ngụy trang để tìm ra chân tướng. Người tên Tiễn Diệp này, thần bí tựa như một loài cây bí ẩn vậy, mặc dù không phải đẹp nhất, nhưng lại toát ra vị đạo hấp dẫn kẻ khác, hơn nữa lại còn là hấp dẫn chết người mà những tay tầm thường không thể dòm ngó đến.
“Anh điều tra tôi –” Ngữ khí của Tiễn Diệp khiến cho người nghe không phân rõ là nghi vấn hay khẳng định.
Cố Kinh Duy không thừa nhận cũng chẳng chối bỏ, “Chính vì không điều tra được nên mới trực tiếp hỏi anh.” Trong lời nói mang theo một tia tiếc nuối.
Đối với đáp án này, Tiễn Diệp không biểu hiện ra quá nhiều hờn giận, nhưng mà vẫn có.
“Anh muốn biết điều gì?” Hắn chỉ biết, bữa cơm này cũng không phải miễn phí.
“Anh tên Tiễn Diệp?” Cố Kinh Duy hỏi.
“Anh tra ra được tôi gọi là gì à?” Khẽ đẩy kính mắt, Tiễn Diệp có chút buồn cười hỏi.
Cố Kinh Duy biết hắn nổi giận, cười cười mang theo chút ý “nhận lỗi”, “Tôi chỉ là muốn hiểu anh thêm một chút mà thôi.”
“Không cần thiết.”
“Lời này của anh làm tổn thương –” tấm lòng của tôi.
“Tôi đã từng giúp anh xử lý vết thương rồi.” Uống rượu, rượu ngon, hương vị luôn khiến cho người ta phát nghiện.
“Được rồi! Tôi đầu hàng! Xin lỗi!” Cố Kinh Duy giơ hai tay lên đầu làm động tác đầu hàng, hai ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, “Tôi không nên điều tra anh, tuy rằng bản thân cũng không có ác ý, thực sự chỉ do hiếu kỳ mà thôi.”
Đối với lời hắn nói. Tiễn Diệp không phủ định, cũng chưa nói tiếp nhận lời xin lỗi. Một lúc lâu sau, hắn hỏi một câu: “Có thể dùng bữa chưa? Tôi đói rồi.”
Cố Kinh Duy nở nụ cười, buông tay xuống quay đầu quát về phía cửa: “Nhanh đem đồ ăn lên đi! Cậu còn muốn đứng ở cửa đến bao giờ?”
Cửa thoáng cái mở ra, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn về phía đó. Tiêu Tuấn Phi cười gượng như xã giao mang theo một nhóm cả nam lẫn nữ đi vào.
“Ha ha! Thấy hai người đang trò chuyện ăn ý quá nên không muốn quấy rầy!”
Không phải nghe trộm à? Tiễn Diệp nhấp một ngụm rượu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, buông cái ly xuống sờ sờ dạ dày. Hiện tại hắn có chút mẫn cảm với việc đau dạ dày. (ám ảnh với Cận ca sao anh :”>)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT