Cảnh sát đến nhà xem xét tình hình, cuối cùng xác định không phải là trộm cướp. Tiểu Trần sau đó nhìn lại, đúng là cũng không mất thứ gì, chỉ là khi mới tiến vào nhà thấy một phòng lộn xộn đổ vỡ, lại không thấy Thiệu Hoa đâu nên cậu mới nghĩ nhầm là có bọn trộm cướp tới.

Cảnh sát nói với cậu, một khi họ tìm được người nhất định sẽ thông báo ngay cho cậu biết, cậu cứ kiên nhẫn ở nhà chờ tin tức. Tiểu Trần làm sao có thể ngồi không chờ đợi? Cảnh sát vừa mới rời khỏi Tiểu Trần liền ra xe đi khắp thành phố tìm người.

“Thiệu tổng!” Tiểu Trần tìm không lâu thì nhận được điện thoại của cảnh sát, nói Thiệu Hoa đang nằm trong bệnh viện trên đường Tân Hải. Tiểu Trần lập tức lái xe đến bệnh viện. Đến nơi Tiểu Trần thấy Thiệu Hoa đang ngồi trên ghế, sau đầu còn dán một miếng gạc trắng, trên áo sơ mi rõ ràng còn có cả vết máu.

“Cậu là gì của anh ấy?” Cảnh sát hỏi Tiểu Trần.

“Tôi là trợ lý của anh ấy.”

Cảnh sát quay ra hỏi Thiệu Hoa: “Phải không?”

Thiệu Hoa cúi đầu, mặt mày nhăn lại, quay đầu không thèm để ý đến cảnh sát. Đợi một lúc lâu không có phản ứng cảnh sát cũng tự biết đây là ngầm thừa nhận, liền quay sang nói với Tiểu Trần: “Chúng tôi đi trước, cậu mau đưa anh ấy về nhà! Chúng tôi nói muốn đưa anh ấy về nhưng anh ấy sống chết không chịu đi.”

“Vết thương kia là?” Tiểu Trần chỉ tay vào chỗ gạc trắng dán sau đầu Thiệu Hoa.

“Lúc chúng tôi đi tuần tra thì nhìn thấy anh ấy ngã ở trên mặt đất, sau đó chúng tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện. Khâu mấy mũi, cũng không có việc gì.” Nói xong cảnh sát ghé sát vào tai Tiểu Trần nói nhỏ: “Cậu ấy rất cứng đầu, vừa rồi chúng tôi phải túm cậu ấy nhét vào trong xe, chúng tôi hỏi cậu ấy có điện thoại của người thân không, cậu ấy không chịu nói, chúng tôi bảo muốn đưa cậu ấy về nhà thì cậu ấy cũng không chịu, ngồi ở đây khoảng 1 tiếng đồng hồ rồi. Vừa nãy nhận được thông báo tìm người phía trên cục …”

Thiệu Hoa làm cho phòng khách rối loạn hết sau đó lại nổi hứng bật nhạc giao hưởng, lại còn bật âm lượng cao nhất. Không biết đã nghe bao lâu thì anh cảm thấy đói bụng nhưng nghĩ đến bữa tối là nghĩ đến Tiểu Hổ, anh lại cảm thấy lửa giận bốc lên. Anh không tin bản thân mình lại không thể một mình đi ra ngoài ăn cơm. Ra khỏi tòa nhà, Thiệu Hoa run lên một hồi, giữa tháng mười một thời tiết đã chuyển lạnh nhưng anh lúc anh bước ra ngoài mới nhìn lại mình chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi. Anh không muốn trở về lấy thêm áo mà cứ đi nhưng đi mãi trong khuôn viên rất lâu mà vẫn không thể ra được, anh tức giận đến mức muốn quẳng luôn cây gậy đi, thật may đụng phải một cậu học sinh tiểu học, chủ động dắt anh đi. Ra đến cổng cậu học sinh còn hỏi anh muốn đi đâu nhưng anh chỉ nói lại: “Cảm ơn! Tạm biệt.” rồi tự mình đi tiếp.

Ra khỏi khu nhà Thiệu Hoa liền dùng một tay mò tường, một tay cầm gậy, ở giao lộ thứ nhất anh dừng lại rất lâu, đại khái xác nhận đèn đã bật màu xanh, khi những người xung quanh di chuyển thì anh cũng hòa vào dòng người để đi qua đường. Giao lộ thứ nhất, thuận lợi đi qua, Thiệu Hoa cười cười. Nhưng chưa đến giao lộ thứ hai không biết anh vấp phải thứ gì liền ngã ngửa, đầu đập vào một cục đá…

“Thiệu tổng.” Tiểu Trần gọi một tiếng.

“Tôi cũng không chết, cậu gọi cảnh sát làm gì?”

“Em…”

“”Theo tôi đi ra ngoài.” Thiệu Hoa đứng lên, túm lấy quần áo của Tiểu Trần đi ra khỏi bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn là Tiểu Trần dắt anh đi. Tiểu Trần mở cửa để cho anh ngồi vào xe, anh không vào, ngược lại còn đóng cửa. Anh ném cậy gậy chống sang một bên, sắn tay áo lên một nấc, quay lại nói với Tiểu Trần: “Đến đây, chúng ta đánh nhau.”

“Thiệu tổng…”

Thiệu Hoa không kiên nhẫn nổi, nghe thấy tiếng của Tiểu Trần liền hướng về phía cậu đấm một quyền, Tiểu Trần theo bản năng tránh sang bên do vậy quyền của Thiệu Hoa liền đấm vào khoảng không, thiếu chút nữa lại ngã về phía trước.

“Thiệu tổng.” Tiểu Trần vội vàng chạy lại đỡ lấy Thiệu Hoa.

“Mẹ nó, cậu đứng im cho tôi, không được nhúc nhích.”

“A…?”

Thiệu Hoa lại vung một quyền đánh trúng quai hàm của Tiểu Trần, quyền này ra cũng thật nặng tay, đánh cho Tiểu Trần chảy cả máu miệng.

“Đến đi, đổi lại cậu đánh tôi.”

Tiểu Trần bất động.

“Bảo cậu đánh thì cậu đánh! Dùng hết toàn lực!” Thiệu Hoa thấy cậu vẫn không có phản ứng, lại tiếp tục nói: “Cậu không đánh? Tốt, tôi đi đâm xe.”

“ Thiệu tổng!” Tiểu Trần ngăn cản anh: “Em đánh!” Nói xong Tiểu Trần liền đấm vào bụng Thiệu Hoa một cú.

“Đánh hay lắm!” Thiệu Hoa thẳng người đứng vững, hai tay bắt lấy vai của Tiểu Trần rồi lên đầu gối thụi một cú vào bụng cậu.

Mấy lần qua lại sau đó, Tiểu Trần hướng mặt Thiệu Hoa đấm một phát, Thiệu Hoa đứng không vững liền ngã xuống đất.

“Thiệu tổng!”

“Ha ha, tôi đánh không lại được cậu, quả nhiên cậu còn mạnh hơn cả tôi.” Thiệu Hoa cười tự giễu, đột nhiên hai tay nắm lấy áo của Tiểu Trần, nói: “Nếu tôi nhìn thấy thì cậu làm sao có thể thắng được tôi chứ?” Tiểu Trần không có phản ứng, Thiệu Hoa lại càng tức giận: “Cậu đang nhường tôi, nhẫn nhịn tôi, có phải hay không?”

“Không…”

“Hừ” Thiệu Hoa cười lắc đầu: “Mẹ nó, rõ ràng đã mù, là luống cuống, là sợ hãi, vậy còn cố giả bộ rộng lượng cái gì nữa đây?! Nguyệt Tâm mất trí nhớ vậy mà tôi cứ thế còn nghĩ mình đủ tự tin có thể theo đuổi cô ấy! Tôi thật sự là một kẻ thần kinh rồi! Cô ấy hiện tại đã kết hôn…” Thiệu Hoa tự mình lẩm bẩm, một lúc sau cúi đầu trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, anh gọi một tiếng: “Tiểu Trần…” anh buông bàn tay đang nắm lấy áo Tiểu Trần ra, đứng lên nói tiếp: “Về nhà.”

Vẻ mặt của anh giống như đã trút được gánh nặng.

“Vâng”

Hôm nay Thiệu Hoa thật sự phải cảm tạ Tiểu Hổ đã giúp anh cởi bỏ lớp vở ngoài sĩ diện, không chỉ vậy còn cả lớp vỏ ngoài theo nghĩa đen, ăn mặc không ngay ngắn đã bước ra khỏi nhà, áo sơ mi thì không cài hết nút, cũng không sơ vin lại trong quần, càng đừng nói đến đeo caravat, khoác áo khoác ngoài. Sau khi đấu một trận với Tiểu Trần, Thiệu Hoa đã hoàn toàn giải phóng những tích tụ bấy lâu ra khỏi người, anh lập tức cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Ngày đó anh đã nhận thức sống một cuộc sống mới của một người mù, đến hiện tại, anh quyết định thêm một lần nữa bắt đầu lại.

Ngày hôm sau Thiệu Hoa gọi điện cho cô Lý.

“… Cô Lý, thật xin lỗi, nếu như Tiểu Hổ không chịu thừa nhận thì cháu chỉ có thể đi báo cảnh sát.”

“Thiệu tiên sinh thực xin lỗi cháu, xin lỗi…” Cô Lý thành khẩn xin lỗi, còn nói nhất định sẽ đưa Tiểu Hổ đi đầu thú.

“Nếu như cậu ấy trở về cô cứ nói với cậu ấy, chỉ cần cậu ấy nhận sai là được, nếu cậu ấy nhận sai, cháu sẽ không báo cảnh sát.”

“Được, được, cảm ơn Thiệu tiên sinh.”

Đợi hai ngày nhưng vẫn chưa có tin tức của Tiểu Hổ, cô Lý nói hai ngày nay cậu ta đều không về nhà. Thiệu Hoa buộc lòng phải báo cảnh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play