Sau khi hưởng thụ bữa tối với ánh nến, Nguyệt Tâm còn thu hoạch được 3 quyển album ảnh. Thứ này đối với Chu Nguyệt Tâm mà nói so với ba nghìn vạn còn đáng giá hơn, đó chính là tất cả ảnh chụp của Thiệu Hoa từ nhỏ cho đến khi 18 tuổi.

Thời gian như chảy ngược về quá khứ, tất cả đều lưu lại trong mấy cuốn album này…

Dì Tình từ ngăn kéo lấy ra quyển album, theo thói quen vuốt tấm bìa một cách cẩn thận. Tuy rằng không có bụi bẩn nhưng bìa sách đã rất cũ, bên ngoài đã bạc phếch theo năm tháng. Dì Tình đưa cuốn album cho Nguyệt Tâm: “Chu tiểu thư, đây đều là ảnh chụp của đại thiếu gia trước kia.”

“A” Nguyệt Tâm tâm tình kích động nhận lấy cuốn album, ánh mắt dừng trên mặt bìa một lúc lâu. Cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở từng trang, nhưng mới lật được hai trang nước mắt đã trào ra.

Thiệu Hoa ở trong trang sách chính là hình ảnh mà thế nào Nguyệt Tâm cũng nghĩ không ra: lúc còn nhỏ hơi béo, khuôn mặt mũm mĩm trông đáng yêu cực kỳ, nhìn ảnh chụp thôi cũng khiến cho người ta nhịn không được muốn đến véo một chút cái khuôn mặt nhỏ nhắn ấy; lúc lớn hơn một chút đã có thể nhìn ra tính cách nghịch ngợm, mọi bức ảnh của tiểu Thiệu Hoa dường như không bức ảnh nào là cậu bé trong đó chịu ngồi yên, không phải là chạy thì là đang trèo cây; những bức ảnh thời thiếu niên thì nhìn thấy một cậu thanh niên có phần chững trạc hơn, rất nhiều ảnh đều mặc những bộ tây trang nghiêm túc nhưng khuôn mặt thì bán đứng chủ nhân của nó, vẫn cứ bướng bỉnh nghịch ngợm như ngày nào…

Nước mắt của Nguyệt Tâm hình như chính là xúc tác khiến cộng minh của cô là dì Tình đứng bên cạnh cũng khóc theo, nước mắt cứ chảy ra như suối, và rồi hai người ôm nhau khóc rống lên. Thiệu Hoa nhìn tình cảnh này mà mặt có chút đỏ, anh cảm giác như mình vừa phạm phải tội gì lớn lắm khiến cho hai người khóc thật thương tâm. Thôi thì anh đành tạm “trốn” sang phòng khách để cho hai người “tha hồ” mà khóc.

Khóc trong chốc lát, Nguyệt Tâm cũng bình tĩnh trở lại, cô lật các trang ảnh lại từ đầu, chậm rãi tờ này đến tờ khác, dì Tình ngồi cạnh giải thích cho cô từng bức ảnh một. Lật đến bức ảnh Thiệu Hoa đang ngồi chơi đàn cello, dì Tình lại khóc: “Đây là ảnh chụp lúc đại thiếu gia 14 tuổi khi tham gia một cuộc thi đàn, lão gia đích thân chụp nó.” Dì Tình chỉ tay vào tấm ảnh, trên môi nở một nụ cười: “Cháu xem, đại thiếu gia khi đó cũng rất tài giỏi đúng không?”

“Vâng” Nguyệt Tâm chăm chú nhìn bức hình, cũng không khó nhận ra được cái thần trong đó.

Bộ dáng Thiệu Hoa khi nhắm mắt lại, nhập tâm chơi đàn, quả thực rất đẹp. Nguyệt Tâm cũng không biết dùng từ gì để hình dung. Đương nhiên không chỉ bức hình này mà vô vàn những bức hình khác cũng khiến cho cô không khỏi cảm thán: tên cương thi này trước kia thật đúng là mẹ nó cực kỳ đẹp trai. Tuy rằng hiện tại nhìn cũng không khác lắm, hơn nữa thoạt nhìn so với 5 năm trước còn trẻ ra một chút nhưng trên mặt rõ ràng đã nhuốm màu “tang thương”. Thanh xuân của một người con trai cũng dễ dàng qua đi, thời thanh xuân qua rồi, những gì nó để lại có khi là thứ gì đó thật lộng lẫy hào nhoáng, có khi lại chỉ là những giây phút bình thản. Mà thanh xuân của Thiệu Hoa, chỉ có một chữ duy nhất – thảm!

“Haiz” Dì Tình thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Đàn của đại thiếu gia không tìm thấy nữa, vả lại tay cậu ấy cũng không tốt lắm.”

Chỉ một lời khiến cảm xúc lại dâng trào, trong lời nói lại nghẹn ngào nước mắt.

“Đây là ảnh chụp trong buổi sinh nhật thứ 16 của đại thiếu gia tổ chức ở nhà, đại thiếu gia rất thích ăn bách ngọt, nhưng lão gia quản rất nghiêm, hiếm khi cho cậu ăn mấy thứ gì mà không có chất dinh dưỡng, lại dễ gây sâu răng…”

Nguyệt Tâm nghe mà cũng vui lây.

Đột nhiên Nguyệt Tâm mở đến một bức ảnh khiến mặt cô đỏ lên, tức giận rút nó ra xé thành hai mảnh, cô phẫn nộ nói: “Hắn không xứng đứng cạnh Thiệu Hoa.”

Nguyệt Tâm lật tất cả các trang, đem tất cả những bức hình nào có mặt Thiệu Hằng ra xé hết. Dì Tình cũng hận nhưng dì cũng không giống thanh niên hiện đại bây giờ, hơn nữa những bức ảnh này dù sao cũng là ảnh chụp Thiệu Hoa.

Thật lâu sau hai người mới lật hết ba quyển album. Khép lại quyển cuối cùng, cả hai đều không biết phải nói gì nữa, vậy là nhìn nhau cười rạng rỡ. Từ phòng khách mà Thiệu Hoa còn có thể nghe thấy tiếng cười, anh đoán hẳn là tâm tình hai người đã chuyển biến tốt lên, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Anh nhìn đồng hồ một chút rồi bước đến nói với Nguyệt Tâm: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, dì Tình còn phải đi ngủ, chúng ta về thôi.”

“Được.” Nguyệt Tâm đưa cho dì một quyển, nói: “Dì giữ lại một quyển đi, cháu cầm hai quyển, hì hì.”

“Ha ha. Đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Đêm này dì Tình thật vô cùng vui vẻ. Bà biết Chu Nguyệt Tâm là một cô gái tốt, cho dù hiện tại Thiệu Hoa đã là người có tiền nhưng dì chắc chắn tình yêu của cô bây giờ cũng giống như trước kia, không phải yêu anh bởi vì tiền.

Từ trong nhà đi ra cho tới chỗ để xe, Nguyệt Tâm đầu mím môi, cau mày. Thiệu Hoa mở cửa sau cho cô mà cô mãi không chịu bước vào, xuay người nhìn thẳng vào mặt anh nói: “Thiệu Hoa…”

“Ừ?”

“Hay là anh đi phẫu thuật thẩm mỹ đi ?”

“Hả?”

“Cứ theo mấy cái ảnh trước kia của anh mà làm mẫu, dù sao vẫn là chính mình thôi, cho nên chỉnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Ách…”

“Nếu không thích thì ngày mai đi thẩm mỹ viện em chọn cho anh mấy khuôn mặt đẹp.”

“Anh..?”

“Người ta chỉ là đau lòng anh thôi.” Nói xong Nguyệt Tâm ôm lấy Thiệu Hoa khóc.

“Ha ha, được rồi. Cứ lên xe trước đã.” Thiệu Hoa ôm lấy Nguyệt Tâm, giúp cô vén tóc ra sau tai, sau đó nâng mặt cô lên, mỉm cười nhìn khuôn mặt cô lấm lem đầy nước, anh lấy tay lau những giọt nước mắt trên má cô.

“Vì sao cho tới bây giờ anh vẫn không thèm để ý bộ dạng chính mình chứ? Bàn tay này không phải bàn tay vốn có của anh, tuổi thanh xuân này cũng không phải là thứ mà anh phải đón nhận, cái mạng này cũng không đáng phải chịu đựng như thế… Đừng nói đến sau này, người phụ nữ của anh cũng không phải như trước kia nữa.”

Câu cuối cùng là Nguyệt Tâm cố ý trêu anh, nhưng cô thực sự đau lòng cho quá khứ của anh. Nếu không có mười năm kia, nếu không phải bàn tay này không bị chậm trễ chữa trị, nếu như thân thể anh có thể khỏe mạnh như bạn bè đồng trang lứa… Những điều này Nguyệt Tâm không dám nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng không cam lòng…

“Nguyệt Tâm” Thiệu Hoa nâng bàn tay trái lên, nói: “Em xem, bàn tay này anh đã điều trị tốt rồi, hiện tại anh vẫn thường đi khám định kỳ đều đặn, bác sĩ bảo anh ăn gì thì ăn cái đó, bảo anh uống cái gì thì anh uống cái đó, cơ thể này so với trước kia đã tốt lên rất nhiều, còn thanh xuân, hồi ức tất cả chỉ còn là quá khứ.” Anh dừng một chút, hai tay giữ lấy bả vai của Nguyệt Tâm, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Người phụ nữ của anh vĩnh viễn đều là của anh.”

Thiệu Hoa cho đến bây giờ vẫn đang cố gắng sống tốt.

Nguyệt Tâm mím môi, ngượng ngùng cười, lại ôm Thiệu Hoa trong chốc lát rồi mới bước vào trong xe.

“Thiệu Hoa, đưa em về nhà, hôm nay mà không về, Janet chắc sẽ báo cảnh sát tìm người thất lạc mất.”

“Được.”

Thiệu Hoa đưa Nguyệt Tâm đến khu nhà cô ở, trước khi rời nhau vẫn còn triền miên một lúc.

“Sáng mai anh đến đón em đi làm.”

“Anh làm sao dậy sớm được.” Nguyệt Tâm hôn chụt lên má Thiệu Hoa một cái. “Ngày mai có phiên tòa buổi chiều ở tòa án nhân dân trên đường Hoàng Hà, 5 giờ anh đến đón em về nhà nhé.”

“Được.”

Nguyệt Tâm lại hôn lên mặt anh một cái thật lớn, nói to: “Ngày mai gặp lại.” cô vẫn đứng ở đó thật lâu không chịu đi lên lầu. Dọc đường đi Nguyệt Tâm cứ cười không ngừng hệt như mấy mẹ mê trai, trước khi mở cửa cô còn phải ổn định tâm tình một chút mới dám bước vào, tránh làm cho Janet giật mình.

“Nguyệt Tâm, sao tối hôm qua chị không về nhà? Làm em lo muốn chết.” Janet còn cố tình làm cái biểu tình thực khoa trương: “Gọi điện thoại thì chị không thèm bắt máy. Em gọi 110 bọn họ nói mất tích không quá 24 giờ thì không xử lý.”

Nguyệt Tâm thè lưỡi nói với cô nàng: “Chị đây hôm qua đi ngủ với đàn ông.”

Nguyệt Tâm đặt túi xách xuống, ngồi lên chiếc ghế sô pha nói tiếp: “Ngủ cùng người đàn ông của chị.”

“Cái gì? Chị quay lại với Lâm Vỹ sao? Không phải chị nói hắn tự kỷ muốn chết sao? Không phải chị nói có chết cũng không thèm ăn cái loại đấy sao?”

“Ách, không phải hắn, là người trước kia mà chị đã nói qua một lần.”

“Chị cư nhiên lại gạt em.” Janet thực sự tức giận, cô cứ nghĩ họ là chị em tốt nào ngờ Nguyệt Tâm còn giấu cô một chuyện lớn như thế.

“Quen nhau ba tháng, bốn năm năm trước đã từng chia tay…” Nguyệt Tâm ôm gối nói.

“Nói mau, rốt cục là ai?”

“Thiệu Hoa.”

“A” Qua vài giây, Janet đột nhiên phản ứng lại, cái tên này hình như cô đã từng nghe qua, Thiệu Hoa này không phải Thiệu tổng ở tầng 23 kia đấy chứ? “Người mà chị nói không phải là Thiệu Tổng của Hoa Duyệt đấy chứ?”

“Ừ”

“Anh ấy… Chị… Các người…” Janet bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Cái gì mà anh , chị, các người? Thiệu Hoa hiện tại là bạn trai của chị, có muốn chị gọi cho anh ấy trừ lương của em không? Hử?”

“Thật sự là Thiệu tổng của Hoa Duyệt sao?”

“Phải, phải, có muốn mai chị mang em đến đó xác nhận không?” Nguyệt Tâm sớm đã chuẩn bị ứng phó với phản ứng chậm chạp của Janet.

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc công việc ở tòa án, Nguyệt Tâm thu dọn đồ đạc, nhìn đồng hồ, mới 4 rưỡi, cô liền đứng ở trước cửa chờ Thiệu Hoa. Nguyệt tâm cũng không muốn đi bộ đâu xa, cô thích cảm giác chờ đợi, thực sự rất thích. Đương nhiên còn phải xem là chờ ai.

Nguyệt Tâm đang đứng ở lối đi bộ, chốc lát lại nhìn đồng hồ rồi đi qua đi lại vài bước, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế. Đột nhiên có một chiếc xe tiến về phía cô, còn thấy chiếc xe này chuẩn bị đi lên cả đường đi bộ như chuẩn bị đâm vào người cô, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng phanh kít rất vang, xe đậu sát đường đi bộ dừng ngay trước mặt. Nguyệt Tâm sợ đến mức lui ra phía sau vài bước, tay thủ trước ngực.

Lái xe nhồm người sang vị trí lái phụ, mở cửa kính gọi một tiếng “Chu luật sư”

Trì Hiểu Phong! Bị cáo trong vụ kiện của cô chính là anh ta! Nguyệt Tâm nhất thời nổi trận lôi đình, đi đến trước mặt hắn, mở miệng mắng: “Mẹ nó! Cái tên súc sinh này.”

Trì Hiểu Phong vẻ mặt đắc ý đầy khiêu khích nói: “Chu luật sư lá gan thực sự không nhỏ, lần sau nhớ cẩn thận.”

Nguyệt Tâm sửng sốt một chút, đột nhiên chạy lại đá vào lốp xe, hung dữ chỉ tay vào mặt Trì Hiểu Phong nói: “Trì Hiểu phong, tôi nói cho anh biết. Lão nương đây lá gan lớn thì làm sao? Đừng bức lão nương đây phải nổi điên lên chém chết anh. Bạn trai lão nương từng ngồi tù do giết người, chém chết anh rồi vừa hay lão nương càng hợp với bạn trai.”

Trì Hiểu Phong lập tức giật mình, nhìn Nguyệt Tâm không biết nói gì.

Nguyệt Tâm trừng mắt tiếp tục nói: “Tôi lại nói cho anh biết, nếu lão nương bất hạnh bị anh chém chết trước, bạn trai lão nương sẽ thay lão nương nhặt xác về sau đó sẽ trả thù cho lão nương.”

Trì Hiểu Phong nghe mà có điểm khó hiểu, nhưng hắn cũng nghe ra có chút uy hiếp, hắn lui về vị trí lái, nhấn ga rời đi.

“Mẹ nó dám đe dạo lão nương!” Nguyệt Tâm trong miệng vẫn còn mắng, chợt nhận ra bên cạnh mình có người, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thiệu Hoa.

Thiệu Hoa nhìn Nguyệt Tâm cười: “Bạn trai em đến đón em rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play