Sau khi nhận lại tiền, Nguyệt Tâm liền nhận được điện thoại của cảnh sát mời cô 9 giờ sáng mai đến cục làm việc. Cô vừa mới cúp điện thoại thì điện thoại của Thiệu Hoa cũng reo lên, biết ngay là ai gọi tới. Hai người lắc đầu nhìn nhau cười.

Nguyệt Tâm ôm lấy cánh tay của Thiệu Hoa, đầu ngả về phía vai anh, hai người chậm rãi thong thả về nhà.

Nguyệt Tâm không thể bỏ được cái thói quen đem giày vứt mỗi chiếc một nơi, chân thì vắt qua tay vịn của chiếc ghế sô pha, lười biếng hỏi Thiệu Hoa: “Đêm nay anh lại để Tiểu Trần ngủ ở khách sạn?”

“Em vẫn muốn ngủ ở nhà anh?” Thiệu Hoa giả bộ vô cùng ngạc nhiên.

“Hừ” Nguyệt Tâm quay đầu không thèm để ý đến anh nữa.

Thiệu Hoa bấm điện thoại gọi cho Tiểu Trần: “Tiểu Trần, cậu hiện tại trở về đi.”

Nguyệt Tâm nhảy khỏi ghế, trợn mắt nhìn anh. Không lâu sau chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa. Nguyệt Tâm nhảy dựng lên, chạy vào phòng ngủ đóng rầm cửa lại.

Tiểu Trần tự mình mở cửa, “lén lút” thò đầu vào nhìn xung quang căn phòng.

Thiệu Hoa thấy cậu đến, lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Tiểu Trần rồi nói: “Cậu tìm một công ty môi giới rồi mua một căn phòng, chủ nhà điền tên cậu, mật mã cũng chỉ cậu biết.”

“Hả?” Tuy rằng Tiểu Trần biết rõ Thiệu Hoa vô số lần đều rất hào phóng nhưng tặng cho cậu một căn phòng ở thành phố H này thì quả thật quá phô trương rồi.

“Hả cái gì mà hả , cậu theo tôi lâu như vậy rồi, cũng sớm biết rõ tính tôi.” Thiệu Hoa vỗ vỗ vai cậu, lại nói tiếp: “Không có cậu tôi sớm đã chết rồi! Ha ha”

Tiểu Trần nghe mà muốn khóc, lời này không phải đáng lẽ ra phải do cậu nói sao? Nhưng nghĩ lại dù thế nào thì giờ cậu cũng đã 21 tuổi, là một đại nam nhân, làm sao có thể giống như trước kia động một chút là rớt nước mắt? Tiểu Trần chỉ bất động đứng đó mà không biết nên nói gì.

Thiệu Hoa kéo lấy tay Tiểu Trần, nhét tờ chi phiếu vào tay cậu

“Xe cậu đậu chỗ nào?”

“Dưới gara”

“Cậu đưa chìa khóa cho tôi.”

Tiểu Trần để chìa khóa lại cho Thiệu Hoa rồi đi ra ngoài.

Cốc, cốc, cốc

Thiệu Hoa gõ cửa phòng ngủ.

“Chết rồi”

Thiệu Hoa cười rồi trực tiếp mở cửa đi vào, lôi cô dậy, vòng tay qua ôm lấy eo cô, anh lại nói: “Tối nay chúng ta đến nhà dì Tình ăn cơm.”

“Dì Tình? Hai người ấy có khỏe không?”

“Đương nhiên. Đi, chúng ta bây giờ xuất phát luôn, dì Tình chắc chắn chờ sốt ruột lắm rồi.”

“Anh muốn nói cho dì biết chúng ta lại…”

“Ừ”

Tốc độ nhanh chóng của anh thật khiến cho cô vô cùng vui vẻ.

Thang máy chạy thẳng xuống dưới gara. Thiệu Hoa mở cửa xe cho Nguyệt Tâm, chờ cô ngồi ổn định anh mới đóng cửa xe lại rồi trực tiếp ngồi vào chỗ lái.

“Cái gì? Anh lái xe sao?”

“Việc gì em phải lo lắng thế, không phải anh đã nói với em không phải là anh đâm chết người sao?”

“Nhưng mà hiện tại anh có bằng lái không?”

“Bằng lái giả còn sử dụng được nữa cơ mà.”

“Anh?”

Nguyệt Tâm đang định mở cửa xuống xe, Thiệu Hoa liền khóa cửa lại, quay đầu lại cười với cô: “Yên tâm đi, bằng lái thật.”

Nguyệt Tâm cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khoảng 20 phút sau Thiệu Hoa rẽ vào một khu dân cư.

“Dì Tình, là cháu, Thiệu Hoa.” Thiệu Hoa nói trước bộ đàm.

“Đại thiếu gia” Dì Tình lập tức mở cửa, vẻ mặt tràn đầy ý cười

“Đại thiếu gia, Chu tiểu thư”

“Cháu chào dì.” Năm năm không gặp lại, Nguyệt Tâm có chút ngượng ngùng.

Nhà không to lắm, vốn dĩ Thiệu Hoa muốn mua một căn lớn hơn nhưng dì nhất quyết không cho, nói rằng như vậy quá lãng phí, Thiệu Hoa đành mua một căn hai phòng ngủ một phòng khách mà dì vẫn còn kêu quá lớn. Thiệu Hoa còn muốn thuê người giúp việc nhưng dì cũng không chịu, đều nói rằng tự tay dì làm quen rồi.

Dì Tình kéo tay Nguyệt Tâm đi vào nhà: “Nhìn xem, đồ ăn dì đều chuận bị xong hết rồi, hai đứa mau ngồi xuống đi.”

Thiệu Hoa đi đến bên cạnh bàn, quay đầu lại hỏi: “ Chị Minh Lệ đâu dì? Gọi chị ra chúng ta cùng nhau ăn.”

“Hôm nay thì không, ha ha.” Nói xong, dì Tình đem đến hai cây nến cắm trên giá, sau đó lại tắt hết đèn chùm đi, chỉ để lại ánh đèn mập mờ nơi hành lang, dì còn kính cẩn nói: “Đại thiếu gia, Chu tiểu thư, mời dùng.”

Thiệu Hoa nhất thời bị bất ngờ đến mơ hồ không biết chuyện gì chứ đừng nói đến Nguyệt Tâm.

Dì Tình cười thật vui vẻ, cũng có chút kỳ quái: “Đại thiếu gia trước kia theo đuổi bạn gái, còn lén trộm bảo dì ở một nơi đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn, còn phải thắp cả nến… Khụ khụ, đại thiếu gia, hai người ăn xong rồi thì bảo dì một tiếng là được rồi, dì cùng với Minh Lệ ăn trong phòng.” Dì Tình không đợi Thiệu Hoa trả lời liền quay người đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Thiệu Hoa cảm thấy thật ngại, anh ngẫm lại những hành động ngày xưa rất nhiều năm về trước thật quá quê mùa ấu trĩ, cứ như vậy mà bị dì vạch trần ra. Đúng vậy, nhoáng một cái, đã mười sáu năm trôi qua.

Nguyệt Tâm nghĩ thầm, muốn cười mà lại muốn khóc: nhân sinh đời người với anh mà nói là một sợi dây đứt đoạn, trọn mười năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play