3:30 chuông vang lên. Thiệu Hoa nằm trên giường hồi tưởng lại hai ngày nay cứ như một giấc mơ, có nhiều lúc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Bỗng nhiên anh nghe được có tiếng đập cửa “Ai?”

“Là em, Nguyệt Tâm” Nói xong cô liền tự mình mở cửa đi vào, cô bật đèn lên, đi đến bên giường rồi kéo ghế ra ngồi.

“Sao em lại đến đây?” Thiệu Hoa vẻ mặt kinh ngạc.

“Hì hì” Nguyệt Tâm vừa cười vừa lôi tay anh ra giúp anh xoa bóp một chút “Tới giúp anh chứ sao, không phải mỗi sáng sớm anh đều bị thần cương sao?”

“Em dậy sớm vậy, đến đây bằng cách nào?”

“Gọi xe” Nguyệt Tâm nói dối, cô không muốn làm cho anh lo lắng, vì tiết kiệm tiền nên cô đạp xe đạp đến đây.

“Trời vẫn còn tối, xe taxi không vào tận ngõ, nhỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao?”

“Em cũng đâu có làm sao “hoa hoa cô nương” đây chẳng phải là phú bà gì, muốn tiền không có tiền , muốn sắc không có sắc thì gặp phải chuyện gì được.” Nguyệt Tâm vui vẻ nói, tiếp tục xoa bóp cho anh.

Thiệu Hoa nhìn cô một cái, quay đầu không nói một lời nào. Anh không phải là đang tức giận mà là cảm thấy hốc mắt mình có chút đỏ lên.

Xoa tay xong cô lại bắt đầu xoa chân, vừa làm vừa nói: “Hôm qua buổi chiều em đã đi đánh một chiếc chìa khóa khác, biết anh sáng sớm không thể ra mở cửa cho em được. Về sau ngày nào em cũng đến xoa bóp cho anh thì anh có thể ngủ thêm một chút nữa.”

“Em điên rồi, mỗi ngày đều định đến sớm như thế này sao? Em lẽ nào không muốn đi làm?”

“Anh không phải nói anh sống không được vài ngày nữa sao, em sẽ kiên trì với anh, chuyện này thôi thì có cái gì mà to tát”

“………”

Quả nhiên sau khi được Nguyệt Tâm xoa bóp cho, không bao lâu anh có thể rời giường được. Mặc quần áo xong anh nói với cô: “Hôm nay quên đi, ngày mai em đừng có lại điên khùng lên như thế nữa. Giờ thì lên giường ngủ tiếp đi.”

Nguyệt Tâm thè lưỡi trêu anh rồi đứng dậy đi ra. Một lát sau cô đem lên hai cái bánh bao nóng hôi hổi “Em mang từ nhà đến đấy, vừa rồi hấp lại ở dưới nhà. Bánh còn nóng đấy, anh ăn đi.”

Thiệu Hoa nhìn cô, chưa nói gì đã đi ra

Nguyệt Tâm quýnh lên hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.”

Nguyệt Tâm nở một nụ cười ngọt ngào.

Giữa trưa Thiệu Hoa gọi điện thoại đến cho dì Tình, bảo dì hôm nay anh không đến ăn cơm tối được. Trong đầu anh vừa mong đợi lại vừa không mong đợi, anh chỉ biết là chắc chắn Nguyệt Tâm sẽ ở lại làm cơm chiều đợi anh về. Qủa nhiên Thiệu Hoa vừa về đến nhà liền nhìn thấy Nguyệt Tâm ngồi cạnh một bàn đầy đồ ăn, nhìn anh cười cười.

Hôm nay Thiệu Hoa lại nhìn thấy có điểm không thích hợp, anh nhìn xung quanh: rèm đã thay đổi, đều là họa tiết gấu Pooh, trên chiếc tủ thấp còn bày hai món đồ chơi bằng vải nhung: một con là gấu Pooh, một con là chú hổ thích nhảy tưng tưng, bạn của gấu Pooh. Trên bàn cũng được trải một chiếc khăn trải bàn mới, vẫn là họa tiết gấu Pooh… Thiệu Hoa không nhịn được mà cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên “Em định đem nơi này biến thành chỗ vui chơi của trẻ con sao?”

“Anh cười nhạo em!”

“Ha ha” Thiệu Hoa ngồi xuống, gắp thức ăn vào bát cho cô, nói “Ăn đi, đừng để nguội.”

“Ừ”

Cơm nước xong, hai người họ hàn thuyên trong chốc lát, Thiệu Hoa nhìn đồng hồ nói: “Em định sáng mai lại đến nữa sao?”

“Đương nhiên! Em luôn nói được làm được.” Nguyệt Tâm chớp mắt, chợt nghĩ đến chuyện trọng yếu hơn : “Anh! Anh đừng có thay chìa khóa đấy! Nếu không em sẽ gõ cửa làm cho hàng xóm xung quanh tỉnh dậy hết. Đến lúc ấy xem anh làm thế nào.”

Thiệu Hoa cười cười, ôm lấy Nguyệt Tâm, để đầu của cô đặt lên ngực mình, cúi đầu nói: “Đêm nay đừng về nữa.”

“Ách… Anh không có làm gì đâu, chỉ không muốn em vất vả đến đây vào sáng sớm như thế.” Thiệu Hoa biết cô nói thì sẽ làm đến cùng.

Nguyệt Tâm không biết phải trả lời như thế nào, chỉ “à” một tiếng. Nguyệt Tâm tuyệt đối tin tưởng Thiệu Hoa chính là một Liễu Hạ Duệ. Nếu một nam nhân mà ép buộc một nữ nhân thì gọi đó là “cầm thú”. Nhưng là nếu một nam nhân ngủ cạnh một nữ nhân mà không làm gì thì gọi là “không bằng cầm thú”. Thực ra Nguyệt Tâm hy vọng Thiệu Hoa không cần phải “không bằng cầm thú”…

“Gần đây có phải có một phòng tắm công cộng phải không?” Nguyệt Tâm hỏi. Cho dù là mùa đông cô cũng có thói quen mỗi ngày tắm rửa xong thì mới đi ngủ hay nói một cách khác là vô ý thức làm công tác chuẩn bị cho vài chuyện nào đó…

“Có, anh đưa em đi”

“Từ từ, anh cũng lấy quần áo khăn mặt đi tắm đi.”

“À anh ngày nào cũng tắm, em yên tâm” Thiệu Hoa luôn luôn rất coi trong vấn đề vệ sinh. Anh không phải chính là người làm công tác vệ sinh hay sao?

“Cái gì? Ngày nào anh cũng tắm sao? Anh có tiền đi tắm rửa, như thế nào không đi xem bệnh mua thuốc đi.”

Thiệu Hoa nghe đến “xem bệnh mua thuốc” thì lầ nào cũng nhanh chóng như là vào tai này ra tai nọ, vẫn là “tắm rửa sạch sẽ so với uống thuốc thì hữu dụng hơn.”

“Anh!”

“Ông chủ là người quen của anh, ông ấy cấp cho anh vé tháng, rất thuận lợi.”

“Anh!”

“Vậy thì hôm nay anh sẽ bảo với ông ấy mua một tặng một để tiết kiệm tiền xem bệnh mua thuốc, được chưa?”

“…”

Thiệu Hoa tay phải cầm chậu, vừa muốn nâng tay trái kéo lấy tay Nguyệt Tâm thì lại hạ xuống, chỉ nói: “Em đi theo anh”

Nguyệt Tâm nhìn anh rồi cầm lấy tay trái của anh “Anh dẫn em đi”

“Ha ha”

Ra ngõ, Nguyệt Tâm tìm thấy một cửa hàng tiện lợi, cô vào đó mua khăn mặt, xà phòng,…

Tới chỗ bán vé vào phòng tắm, Thiệu Hoa nhìn thoáng qua Nguyệt Tâm mà nghẹn cười, anh nói với ông chủ: “Ông chủ, đây là bạn gái của cháu…“

“Chúng cháu cùng đến tắm rửa.” Nguyệt Tâm không đợi Thiệu Hoa nói xong, chạy đến cướp lời, nàng lo lắng anh sẽ bật ra nói một câu “Ông chủ, ông giàu có rồi, mua một tặng một…..” thì cô mất mặt chết mất.

“A, hôm nay dẫn bạn gái đến cùng tắm đấy à?”

Lời này vừa nói ra, ba người đều cảm nhận được một bầu không khí kỳ quái. Đột nhiên cả ba đều cười phá lên.

“Dù gì cũng là khách quen, hôm nay chú không thu tiền” ông chủ đưa cho hai cái chìa khóa, gửi đến Thiệu Hoa một câu nói không rõ ràng, một ánh mắt không rõ ý tứ “Hai ngươi mau đi tắm đi.”

“Vâng, cảm ơn ông chủ.”

Thiệu Hoa tắm rửa rất nhanh, ngồi ở phòng tiếp tân đợi Nguyệt Tâm. Đợi khoảng 20 phút Nguyệt tâm rốt cục cũng đi ra.

“Tắm sạch rồi?”

“Ừ, tắm xong một cái thực thoải mái quá.”

“Về sau ngày nào anh cũng đưa em đến đây tắm.”

“Nếu như ông chủ không thu tiền thì em không phản đối.”

“Ha ha, không đùa nữa, đi thôi.”

“Ừ”

Thiệu Hoa cầm lấy túi to trên tay Nguyệt Tâm, cho vào cái chậu rồi cầm lên, anh nâng tay trái ý bảo Nguyệt Tâm nắm lấy. Nguyệt Tâm nhìn vào bóng dáng hai người phản chiếu trên mặt gương, tóc thì ẩm ướt, mặt thì đỏ bừng, Thiệu Hoa thì trong tay đang cầm chậu, trừ bỏ việc anh trông già trước tuổi thì cảm giác thật giống tình yêu thời thanh xuân vườn trường.

Ngày ấy, Nguyệt Tâm đứng ở sân trường có thể nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau đi từ nhà tắm ra, nam sinh phụ trách cầm một, hai cái bọc đồ… Nếu bọn họ hiện tại cũng đang thời học đại học…. thôi không nghĩ nữa! Hiện tại vấn đề chính là phải giữ chặt được anh là tốt rồi.

Cầm lấy tay trái của anh, đi phía sau anh, Nguyệt Tâm cảm thấy hạnh phúc muốn khóc.

Trở lại căn phòng nhỏ, Nguyệt Tâm lấy nước giặt và mấy thứ linh tinh khác, thu gom quần áo đem xuống dưới lầu giặt dũ.

Thiệu Hoa cũng cùng theo xuống, anh sắn tay áo “Để anh làm cùng.”

Nguyệt Tâm chặn tay anh lại “Anh làm? Anh nhìn hai tay anh đi, đều bị nứt rồi, một bàn tay còn không cử động được nữa, em không biết bình thường anh làm thế nào có thể giặt được quần áo nữa.”

“Dùng sức giặt.”

“Đi đi”

“Từ từ, dùng nước ấm đi, đừng để bị nứt da.”

“Ừm”

Thiệu Hoa lấy đầy một ấm nước sôi, bật bếp đun lên.

Nguyệt Tâm đang xả nước lạnh vào bồn, thấy anh đi ra, cô nói “Tốt rồi, anh mang cái ấm đến đây đi, em bảo anh đổ vào thì anh đổ nhé.”

“Được.”

“Đổ đi” Nguyệt Tâm lấy tay ngâm vào nước, thấy nhiệt độ đã vừa, cô liền nói

“Thôi.”

Hai người phối hợp rất ăn ý, giặt quần áo mà cảm giác cũng thực vui vẻ.

“Haizzzz, giặt xong rồi!” Nguyệt Tâm vỗ vỗ tay “Trước tiên cứ để chậu ở trong phòng đã, mai đem ra phơi.”

“Được”

Sau khi đặt chậu ở trên bàn, hai người trở lại giường ngồi xuống. Nhìn đồng hồ, đã sắp 9 rưỡi rồi. Lúc này đối với Nguyệt Tâm vẫn còn sớm nhưng đối với Thiệu Hoa thì đã đến giờ đi ngủ rồi.

Nguyệt Tâm đương nhiên phối hợp với giờ giấc nghỉ ngơi, làm việc của anh.

Cô nghe thấy Thiệu Hoa nói: “Em vào trong đi.”

“A”

Nguyệt Tâm cởi bỏ quần áo ngoài, chui vào ổ chăn. Thiệu Hoa tắt đèn rồi nằm xuống một bên giường.

Thật lâu hai người đều ngủ không được.

Làm sao có thể ngủ được, ngủ được thì chẳng phải người bình thường.

Bỗng nhiên Thiệu Hoa cảm giác chăn của anh bị giật đi, Nguyệt Tâm cứ rúc vào, nói: “Em lạnh!”

“À, anh quên bật lò sưởi.”

Thiệu Hoa đứng dậy, đem cái máy sưởi nhỏ đặt ở ghế rồi mở lên, sau đó lại chui vào chăn.

Nguyệt Tâm có chút vừa tức vừa buồn bực : sao anh lại phản ứng chậm chạp như thế cơ chứ? Sưởi ấm cho nhau là tốt nhất mà anh cũng không biết.

Thiệu Hoa thật sự muốn làm Liễu Hạ Duệ, Nguyệt Tâm cứ rúc vào người anh anh cũng mặc kệ cô, còn cố ý xoay người, đưa lưng về phía cô. Nhưng mới trong chốc lát, anh liền cảm thấy cánh tay cô ôm lấy thắt lưng anh, một chân quấn lên người anh…

Bỗng nhiên Thiệu Hoa xoay người, chống người lên phía trên Nguyệt Tâm, nhìn chằm chằm cô như muốn tìm ra một đáp án. Nguyệt Tâm có chút khẩn trương mà nhìn anh, môi của cô hơi run rẩy nhưng trên mặt lại rõ ràng viết lên dòng chữ : anh ngàn vạn lần không cần “không bằng cầm thú”… Tuy rằng Thiệu Hoa giờ vẫn là xử nam nhưng anh tuyệt đối không lãnh đạm đến mức “không bằng cầm thú”!

Phối hợp với biểu cảm của cô, Thiệu Hoa cúi người hôn xuống cổ, rồi dần dần hôn lên phía trên, tìm được đôi môi của cô. Mặt của anh dán lên mặt cô, trêu ghẹo cái nội y của cô, buông mặt ra, anh thẳng tay cởi bỏ nội y kia, cũng cởi của chính mình. Hôn lên bông hoa phấn hồng trước ngực cô, tay anh đem quần lót của hai người thoát ra… Cả anh và cô đều là lần đầu tiên, xử nữ cùng xử nam nhưng phối hợp rất tốt… Được rồi, đây cũng coi như một loại duyên phận.

Máy sưởi giống như có chút dư thừa, hai người sau một hồi vận động trên da đều thoát ra một lớp mồ hôi. Tắt máy sưởi đi, Thiệu Hoa nằm xuống, Nguyệt Tâm ôm lấy cánh tay anh, thật lâu, không ai nói chuyện.

“Thực xin lỗi.” Thiệu Hoa thì thào một câu rất nhỏ, anh muốn phụ trách đối với cô nhưng anh có thể phụ trách được bao lâu? Vừa rồi trái tim lại nhói lên, anh chỉ có thể cười chính mình không có phúc hưởng thụ. Hôm nay còn có thể phối hợp với cô, nhưng về sau thì sao? Chỉ sợ cùng cô giặt quần áo khí lực cũng đều không có.

Câu “thực xin lỗi” kia, Thiệu Hoa nghĩ rằng chỉ có mình nghe thấy nhưng Nguyệt Tâm thực ra cũng đã nghe được. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt ôm anh thật chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play