Giang Ly nói; “Như vậy, để ta kiểm tra một chút đi.’
Lúc này đầu óc ta giống như bị keo dán dính chặt lại, cầm cự mà mơ hồ, ta không hiểu hắn đang nói gì.
Sau đó, Giang Ly đã dùng hành động để trả lời ta.
Hắn đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi của ta, trăn trở, gặm cắn. Cảm giác đau đớn trên môi truyền đến một cách sâu sắc, ta kinh hãi, liều mạng đẩy hắn ra, cổ tay lại bị hắn bắt được, cố định ở phía trên đầu. Sau đó hắn nhấc đôi chân vừa dài vừa mạnh mẽ lên, kẹp lấy ai chân của ta, làm cho ta không thể động đậy.
Ta gắt gao cắn chặt răng, đôi mắt mở thật to, to đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài đến nơi… Ta nghĩ đây cũng là một cách để biểu đạt sự bất mãn của ta, trừ cách này ra, thật sự không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà cách này đối với Giang Ly coi như vô dụng —— bởi vì lúc này hắn đang nhắm mắt, căn bản không nhìn thấy ta >___ ___
Ta vùi đầu chôn ở trong chăn, vẫn không nhúc nhích, làm bộ ngủ. Nếu như Giang Ly thực sự có can đảm làm càn, lão nương nhất định trước tiên phải phế đệ đệ của hắn!
Bước chân của Giang Ly rất nhẹ, hắn bước đến bên giường ta, trong lòng ta cũng nhấp nhổm không yên. Ta ầm thầm hạ quyết tâm, ngay trong chớp mắt Giang Ly xốc cái chăn của ta lên, ta sẽ từ trên giường nhảy lên đạp cho hắn một cước trí mạng !
Giang Ly cầm góc chăn của ta , giúp ta đắp lại, sau đó…buông tay ra.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Giang Ly, sau đó là tiếng cửa được đỏng lại một cách nhẹ nhàng.
Ta cong người trong chăn thở phào một cái, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT