Nói chuyện điện thoại với Hàn Nhược mới biết, mấy người cùng phòng không hẹn mà đều chạy đến nhà người thân ở Thiên Tân lánh nạn, cả Nhân đại bị phong tỏa, Hàn Nhược vẫn kiên quyết ở ký túc.
Lâm Lập An ở đầu bên này nói: “Hay là tôi về với cậu nhé?”
Hàn Nhược cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Cậu đang ở đâu? Tôi không dám bắt cậu lấy cái mạng nhỏ của mình ra để mạo hiểm đâu.”
Lâm Lập An hỏi, “Không phải ở trường là an ổn nhất sao?”
Hàn Nhược nói, “Đúng vậy, ngày nào ở trường cũng được giảng viên kèm cặp dạy dỗ, ra ngoài học mấy lớp phụ đạo thi nghiên cứu chắc tốn không ít tiền ấy chứ.”
Lâm Lập An im lặng, khẽ nở nụ cười, bản lĩnh của Hàn Nhược là ngay cả khi rơi vào tình cảnh xấu nhất, cậu ấy vẫn có thể lạc quan mỉm cười tiến về phía trước.
Nghê Hiển Hách nhíu mày, “Ai vậy?”
Hắn vừa tới Carrefour gần nhà mua rất nhiều rau xanh, mì ăn liền, các loại bánh quy và bánh kem. Hắn đeo chiếc khẩu trang y tế có lưới, mặt trên của khẩu trang có họa tiết kẻ caro, phía sau cặp kính, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt đầy bất mãn.
Trang phục như vậy, ánh mắt như thế khiến Lâm Lập An xì một tiếng, bật cười khanh khách. Tiếng cười mỗi lúc một lớn, sắp ngã lăn xuống đất đến nơi.
Nghê Hiển Hách cất đồ vào phòng bếp, tháo khẩu trang xuống, bế ngang cái tên đang cười lăn lộn kia, ném lên giường.
“Sao, sinh long hoạt hổ rồi liền dám cười tôi sao?”
Bụng Lâm Lập An vẫn đau như cũ, nhưng không nhịn cười được, chỉ có thể bụm miệng, ôm bụng, thử thăm dò nhìn sang Nghê Hiển Hách.
Đột nhiên Nghê Hiển Hách thấy mềm lòng, nhìn cậu cười đến nỗi viền mắt ươn ướt, đôi mắt to tròn không biết cố ý hay vô tình liếc về phía hắn, vừa có vẻ nhát gan sợ sệt lại xen lẫn chút dũng cảm, đối với hắn mà nói quyến rũ đến vô cùng.
Tức giận trên mặt hắn đột nhiên bay sạch, trái lại còn mang theo chút nhu tình, khiến Lâm Lập An có cảm giác như tên xấu xa này đang diễn trò.
Lâm Lập An ôm cái bụng đang đau trở mình, quay lưng về phía hắn.
Nghê Hiển Hách cũng không để ý cậu đang tránh mình, đi tới túm lấy dây lưng trên áo choàng nhung, giọng nói ôn nhu đến lạ, “Cậu xem tôi đi làm cu li cho cậu, ôm một đống đồ về, cậu không thèm nhìn tôi đến một cái là sao?”
Lúc này bụng Lâm Lập An đã hết đau rồi, cậu quay đầu về phía hắn, chỉ thấy gương mặt trắng nõn thanh tú, tuy cương ngạnh nhưng không làm mất đi đường cong tinh xảo hài hòa, đôi mắt đen như mực ánh lên tia sáng, mái tóc bị gió thổi tung có chút hỗn độn, vừa anh tuấn lại vừa đáng yêu.
Nghê Hiển Hách vỗ vỗ má cậu, thoáng cái đã ghé sát lại gần, cười nói: “Hôn cái nào!”
Nhiệt khí phả lên mặt Lâm Lập An, cậu tát nhẹ một cái lên gương mặt anh tuấn ấy, đẩy hắn sang một bên, “Hai thằng con trai, có gì hay ho mà hôn chứ?”
Giọng điệu vô cùng chính ngôn.
Nghê Hiển Hách bị cậu đẩy sang một bên, cũng không giận, ôm cánh tay mỉm cười nhìn cậu.
Lâm Lập An đón lấy ánh mắt hắn, thấy ngực ngưa ngứa, dứt khoát nằm lên giường, trùm chăn che kín đầu.
Cậu áp dụng chiến thuật lẩn vào mai rùa, Nghê Hiển Hách không thể tiếp tục án binh bất động, hắn đi tới bên giường, nhanh chóng vói tay vào chăn, men theo sườn người Lâm Lập An hướng lên trên, tiến về phía dưới nách, bắt đầu dùng sức cù.
Lâm Lập An vốn vừa cười đau cả bung, lúc này bị cù không nhịn được mà cười to, càng cười bụng lại càng đau. Nhớ tới năm đó làm ổ trong phòng Nghê Hiển Hách đọc lại một lượt tuyển tập truyện Kim Dung. Trong “Ỷ thiên đồ long ký”, chỉ bằng một chiêu cù lét, Triệu Mẫn đã phải thả Trương Vô Kỵ ra, từ đó có thể thấy chiêu này có lực sát thương lớn tới cỡ nào.
Lâm Lập An cười đến đau thắt bụng, né nửa ngày tốn không ít khí lực, chỉ có thể thức thời chịu đầu hàng, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Nghê Hiển Hách ngừng động tác, nhưng hai tay vẫn đặt bên hông Lâm Lập An, nhướn mi hỏi: “Sai rồi?”
Phiến môi hắn như cánh hoa mỏng, vừa chạm xuống đã bị gió xuân thổi đi, biến mất không dấu vết.
Lâm Lập An vốn không thích hôn. Có những thứ như vậy, thoạt nhìn rất ngon miệng, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng cũng không thèm đến mức chảy nước miếng. Nhưng ăn được rồi thì lại khác, cứ thèm mãi thèm nữa, vừa nghĩ tới đã nhỏ dãi ra rồi.
Cậu thèm ăn, nhưng lại sĩ diện hão, tình nguyện ăn kiêng.
Tiểu công tử nhìn bộ dạng chống đối như có thâm cừu đại hận của Lâm Lập An với mình, tốt bụng hỏi: “Tóm lại là hôn hay không hôn đây?”
Lâm Lập An lập tức mở mắt, “Hôn, sao phải xoắn chứ? Tôi thấy bộ dạng này của cậu, trông giống tên tiểu bạch kiểm Chu Yến Yến dẫn đi dự tiệc tuần trước lắm, giờ cậu không muốn hôn chứ gì, thế thì đừng hôn nữa.” (tiểu bạch kiểm = thường dùng để chỉ trai bao/ ý nói mặt mũi trắng trẻo non choẹt.)
Chu Yến Yến là nữ phú hào nổi tiếng ở quê Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách, chừng năm mươi tuổi, bao nuôi một cậu trai trắng trẻo xinh đẹp mới hai mươi ba, hết tặng xe hơi đắt tiền rồi lại đến khu nhà cao cấp, một người đắc đạo cả họ được nhờ, chuyện này trở thành đề tài chế giễu ở quê họ.
Lâm Lập An nói hắn có tố chất làm tiểu bạch kiểm, nhưng Nghê Hiển Hách cũng không tức giận.
Ánh mắt hắn trở nên chuyên chú, nhìn sâu vào mắt Lâm Lập An, ung dung nói: “Muốn hôn như vậy thì tích cực chủ động một chút đi.”
Lâm Lập An vươn nửa người từ trong chăn ra, vịn vào vai Nghê Hiển Hách, chậm rãi tiến tới. Hơi thở Nghê Hiển Hách mang theo mùi nước hoa mộc hương mát lạnh, đầy mê hoặc quyến rũ, Lâm Lập An nhìn mắt hắn, đột nhiên cảm thấy ngượng vô cùng.
Cảm giác xấu hổ này lên men từ sau ‘sự cố’ ấy, lúc này đây men tỏa hương nồng, khiến cậu không dám tiếp tục nhìn vào mắt Nghê Hiển Hách.
Giống như một xoáy sâu, cuốn người ta đi xuống.
Lâm Lập An nhắm mắt lại, thay đổi kế hoạch, mạnh mẽ áp lên.
Nghê Hiển Hách vừa nhận thấy nhịp thở Lâm Lập An trở nên dồn dập đã bị môi cậu đè mạnh lên, xúc cảm và ôn độ ngọt ngào quen thuộc khiến tiểu công tử muốn nổi thú tính.
Nghê Hiển Hách chợt vươn lưỡi liếm viền môi Lâm Lập An, đồng thời nhẹ nhàng trượt qua khe hở giữa hai cánh môi cậu.
Thiếu chút nữa Lâm Lập An đã chảy nước bọt, men theo cánh môi Nghê Hiển Hách mà khẽ tìm vào trong, trong lòng thầm muốn nhiều hơn nữa.
Xúc cảm ấm áp tinh tế, lưỡi cậu thử xẹt một đường, tỉ mỉ miêu tả hàm răng hắn, gần như ngay lập tức tìm được hai chiếc răng khểnh, vẽ lên đó một vòng, lưu luyến lui ra ngoài.
Nghê Hiển Hách nắm bàn tay buông xuôi bên người, nâng lên hôn vào lòng bàn tay cậu, hỏi: “Cậu run cái gì chứ?”
“Gì?” Lâm Lập An không hiểu, “Run gì cơ?”
Lâm Lập An cúi đầu nhìn theo ánh mắt Nghê Hiển Hách, quả nhiên thấy tay mình đang run cầm cập trong lòng bàn tay hắn.
Cậu đè cảm giác hồi hộp trong lòng mình xuống, giả vờ bình tĩnh nói, “Tôi trời sinh đã như vậy, căng thẳng liền run lên.”
“Vậy sao cậu lại căng thẳng?”
Lâm Lập An nằm xuống giường lần nữa, gối đầu lên tay mình, nhìn trần nhà, trầm mặc một hồi. Qua thật lâu khẽ mỉm cười, đổi đề tài hỏi, “Carrefour có đông không?”
“Bình thường.”
“Lần sau tôi đi với cậu.”
Nghê Hiển Hách nhìn cậu khinh bỉ một cái, “Lo cho cơ thể mình đi đã, nếu lại nóng rần lên chắc tôi bị cậu dọa chết mất.”
Lâm Lập An nói, “Yên tâm, chung một chỗ với cậu, tôi chết thế nào được.”
Nghê Hiển Hách nghi ngờ liếc sang chỗ cậu.
Lâm Lập An cười, “Kẻ xấu sống lâu, người tốt chết yểu. Người như cậu chắc phải thọ lắm đấy, đợi đến khi già rồi, râu tóc bạc phơ, răng rụng hết cái nọ đến cái kia, mặt đầy nếp nhăn nhưng đầu óc vẫn minh mẫn cơ thể vẫn cường tráng. Đài truyền hình đua nhau tới hỏi bí quyết sống trường thọ, sau đó tranh nhau đưa tin. Nếu cậu dễ dàng chết dưới dịch SARS như vậy thì quả thật có lỗi với truyền thống văn hóa và lịch sử lâu đời của dân tộc Trung Hoa chúng ta.”
Nghê Hiển Hách cau mày, “Cậu đang chúc phúc hay đang rủa tôi vậy, cái gì mà râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, răng rụng hết cái nọ đến cái kia, mấy cái này hay ho lắm à?”
Lâm Lập An liếc hắn một cái, “Lẽ nào cậu còn muốn trẻ mãi không già?”
Nghê Hiển Hách cũng bắt chước Lâm Lập An nằm xuống giường, vùi đầu vào hốc cổ cậu, thấp giọng nói, “Thật ra cũng không cần sống lâu như vậy. Chỉ cần sống tốt là được, không cần sống lâu.”
Lâm Lập An trầm mặc.
Như thế nào mới được coi là sống tốt? Năm tư đại học, mọi thứ gần kết thúc, lại cũng như vừa mới bắt đầu. Đường ở phương nào, cậu không biết.
Đang mải suy nghĩ viễn vông, đột nhiên Nghê Hiển Hách chống người, ăn không nói có hỏi, “Trước đây cậu có biết ăn nói thế đâu, ai dạy hư cậu vậy, là cái tên Hàn Nhược kia?”
Bạn tốt bị Nghê Hiển Hách kêu tên, giọng điệu như phụ huynh nhắc tới cái đứa rủ rê lôi kéo con mình chơi game. Lâm Lập An cau mày phản bác, “Hàn Nhược rất nổi tiếng trong trường tôi đó, người đội hùng biện đương nhiên biết ăn nói rồi,” đột nhiên cậu cười rộ lên, “Đừng nói là cậu thẹn quá hóa giận đó?”
Nghê Hiển Hách nhìn Lâm Lập An một cái đầy xem thường, vỗ vỗ mặt cậu, “Cãi bướng.”
Lâm Lập An kéo tai Nghê Hiển Hách, lại kéo khóe miệng hắn xếch lên.
Nghê Hiển Hách có chút không nhịn nổi, nhưng vẫn làm vẻ mặt cũ.
Lâm Lập An đẩy mũi hắn lên làm mũi heo.
Nghê Hiển Hách ngẩng cao cổ lên cố không nói gì, Lâm Lập An xoay người ngồi lên người hắn, nhìn sâu vào mắt Nghê Hiển Hách.
Cái mũi heo cao vút xuất hiện trên gương mặt đẹp trai, lại thêm biểu tình lạnh như băng kia, đúng là không hợp một téo nào.
Lâm Lập An không nhịn được cười, sờ lên lông mi hắn.
Nghê Hiển Hách lườm cậu một cái.
Lâm Lập An cúi đầu hôn môi hắn.
Nghê Hiển Hách quay đầu tránh đi.
Lâm Lập An không còn cách nào, đành phải nghiêng cổ theo, đầu lưỡi vụng về trượt một chút, nhiệt khí phả lên da.
Hôn một cái, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn một lượt. Lại cúi đầu, môi liếm liếm, lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt hắn.
Ánh mắt long lanh gợn sóng, đôi mắt to tròn, như chú nai tơ đang lấy lòng người khác.
Khóe miệng Nghê Hiển Hách không kiềm chế được, hơi nhếch lên.
Lâm Lập An nhạy cảm phát hiện ra, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, “Cậu đừng cười.”
Nghê Hiển Hách cố gắng nhịn.
Lâm Lập An hừ hừ bên môi hắn, “Đừng có mà cười đó!”
Nghê Hiển Hách không nhịn được nữa, bật cười khanh khách, hai chiếc răng khểnh bị lộ ra, như vỏ sò mà phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Lâm Lập An sửng sốt, ngây ngốc nhìn theo hắn.
Nghê Hiển Hách nghiêng người, trong nháy mắt, vị trí hai người bị đảo lộn.
Lâm Lập An khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc, “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Nghê Hiển Hách lẳng lặng nhìn cậu, không nói câu nào, cúi đầu xuống.
Môi hắn, cách môi Lâm Lập An đúng một li.
Hô hấp giáp nhau, ôn độ giao hòa, hai môi lại chẳng hề chạm.
Hắn dường như không có ý định rời đi, nhưng cũng không chịu cúi tiếp xuống.
Tim Lâm Lập An bỗng nhiên đập rộn.
Cậu muốn giấu chúng đi, như sợ hắn sẽ phát hiện tiếng tim mình thổn thức.
Khoảng cách gần như vậy, rõ ràng đã chạm vào nhau, nhưng môi Nghê Hiển Hách vẫn gần trong gang tấc, lại xa không thể thành.
Lâm Lập An có chút nhụt chí, thở nhẹ một cái, khôi phục nguyên trạng.
Nếu như không thể chạm, vậy cách hắn xa một chút, nhưng rõ ràng nên giữ khoảng cách, người kia lại không nhận ra mà lại tiến tới gần cậu.
Lâm Lập An buồn bực muốn vùng dậy, tính cậu rất thẳng, không thích tính toán âm mưu với mập mờ, một là một mà hai là hai, mấy trò địch tiến ta lùi như này, cậu không hiểu cũng chẳng thích.
Cứ thế này càng khiến cậu bị cám dỗ mà thôi.
Sao cậu cam tâm để mình rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy chứ?
Ngay lúc cậu muốn đẩy Nghê Hiển Hách ra, hắn đã tự ngẩng đầu lên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm khóa tầm mắt Lâm Lập An lại, đột nhiên cười rộ lên.
Lâm Lập An không biết miêu tả nụ cười của hắn như nào, chỉ cảm thấy vô cùng anh tuấn đẹp mắt, nụ cười tràn đầy quyết đoán và kiểm soát khiến Lâm Lập An như bị mê muội.
“Cậu muốn?”
Mặt Lâm Lập An không đổi sắc, cậu kéo đầu hắn xuống, nhưng không nói lời nào.
Nghê Hiển Hách ghé vào tai cậu cười khẽ.
Lâm Lập An dùng sức cắn lỗ tai hắn.
Nghê Hiển Hách nghiêng đầu, mạnh mẽ tiến vào khoang miệng Lâm Lập An, hôn triền miên không dứt.
Bởi từng có kinh nghiệm mà mọi chuyện hết sức trôi chảy, Nghê Hiển Hách cắn lên cần cổ màu lúa mạch của Lâm Lập An, nháy mắt đã cảm nhận được thân thể ấm áp quen thuộc trong lòng mình khe khẽ rung động.
Lâm Lập An cau mày, cả người kéo căng, dáng vẻ đặc biệt chói mắt. Nghê Hiển Hách vuốt ve từng phân từng tấc da thịt cậu, gần như không nỡ buông tay.
Lâm Lập An cố gắng mở to mắt, hai tay ôm chặt cơ thể mình.
Nghê Hiển Hách từ ngực cậu ngẩng đầu lên, tiếp nhận sự cự tuyệt của cậu, lại dời trọng tâm cơ thể xuống phía dưới, dễ dàng mò vào vạt áo choàng, kéo cặp chân thon dài ra.
Phía dưới áo choàng tắm bị phanh ra, không khí lạnh lẽo tràn vào khiến Lâm Lập An giật mình một cái, cậu thu hai chân về theo bản năng, đầu gối lại bị giữ lại, bất đắc dĩ mở ra theo lực đạo kia, cậu ngẩng đầu lên, gương mặt Nghê Hiển Hách mang theo chút cố chấp, bởi ngược sáng mà sắc mặt trở nên u tối.
“Lần trước trói cậu xong cổ tay bị bầm vài ngày liền.” Nghê Hiển Hách thì thào, như một đứa bé trai đang bối rối, “Tôi không muốn lần nào cũng phải ép buộc cậu. Coi như giúp tôi một chút đi, có được không?”
Ngón tay hắn lướt qua ngực Lâm Lập An, xúc cảm ngọt ngào say đắm, hắn hôn lên bụng cậu, từ từ dời lên đến trước ngực, tham lam gặm nhấm.
Hai chân Lâm Lập An bị khai mở, hắn mạnh mẽ chen vào giữa hai chân, cả người Lâm Lập An cứng nhắc, đến cơ thể mình cũng không khống chế được.
Không có chất bôi trơn, không có khúc dạo đầu, lúc hắn tiến vào, đau đớn so với lần đầu tiên còn rõ ràng hơn. Lâm Lập An cắn chặt răng, cảm giác nóng và ẩm ướt lan rộng, Nghê Hiển Hách đang tiến quân cũng vì nơi đó đột nhiên ẩm ướt siết chặt mà thở dài, trên giường có vết máu đỏ.
Hết lần này tới lần khác, đều không nhịn được mà làm thương tổn cậu.
Còn Lâm Lập An thì sao?
Cậu hối hận.
Lần nào Nghê Hiển Hách tới gần trong lòng cậu cũng dấy lên khát vọng, mong muốn gần thêm, gần thêm chút nữa, nhưng khi hắn đã vào trong cùng tồn tại với cảm giác đau đớn, Lâm Lập An đều hận muốn giết mình.
Tâm tình mâu thuẫn như vậy, giống như thời trung học, biết rõ phải cố gắng học hành, lại kìm lòng không đậu mà muốn thử ra net một lần xem vì sao nó lại hấp dẫn các bạn khác. Biết rõ yêu sớm là không nên, nhưng hết lần này tới lần khác đều ao ước, con gái tới gần cũng không cự tuyệt.
Nhìn lại suốt hai mươi năm cuộc đời Lâm Lập An, có bao lần cậu cự tuyệt Nghê Hiển Hách?
Một lần cũng không có.
-x-
Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau tập đoàn Wal-Mart của Hoa Kỳ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT