Ta bây giờ cái gì cũng không có, người thân yêu nhất không còn, mạch hồn cũng hỏng mất..
Ta so với thường dân không có nửa điểm sai biệt. Không thể sử dụng hồn lực. Không biết dựa dẫm vào ai.
Ta thậm chí còn không dám tin rằng thân thể này là của mình.
Nhất định không phải là ta... Khối thân trống rỗng này là của người khác.. Chỉ có gương mặt này là giống..giống ta đến đáng sợ...
"Choang"
Lại một tấm gương nữa bể nát. Người hầu đã vào dọn đi mảnh gương vỡ, hắn thực sự sinh khí nhưng vẫn cố nhịn xuống, trong mắt nổi lên một tầng căm phẫn..
- Ngân Trần Vương Tước, ngươi làm loạn như vậy đã đủ chưa?
Vị hoàng đế cao cao tại thượng của Aslan, Băng đế Ngải Âu Tư không biết xuất hiện từ bao giờ, từ sau lưng ta nắm chặt lấy hai bả vai ép ta xoay người lại đối mặt với hắn.
Hắn lại vừa gọi ta là Vương Tước...Không.. Ta giãy giụa đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm chặt hơn..
- Sao có thể.. Ta không phải là Vương Tước. Gilgamesh vẫn còn sống, ta lấy tư cách gì để trở thành Vương Tước? Các người gạt ta, xin đừng giam lỏng ta nữa, mau thả ta ra đi..
Ta cái gì cũng không cần nữa, quyềnlực địa vị, hay tiền bạc.. dù Bạch Ngân Tế Ti muốn bù đắp cho ta bao nhiêu cũng không thể để vào mắt. Ta chỉ cần Vương Tước, cần Glanz, cần Đông Hách ca...
Bạch Ngân Tế Ti muốn ta trở thành Vương Tước Cấp Bảy, đã cấy mạch hồn lên thân thể này nhưng vẫn phong ấn nó, giam lỏng ta trong Bạch Ngân Thần Điện. Ta không thể vận dụng hồn lực, đến mở cửa để chạy trốn cũng không làm được, đành mỗi ngày ở đây làm loạn. Cuối cùng Băng đế cũng đến, người ta có thể tin tưởng nhất bây giờ chính là hắn, không thể vuột mất cơ hội được.
- Xin người...Băng đế..Ngải Âu Tư..
Nói ra những lời này, ta cũng đã sức cùng lực kiệt..Ta vô thức đánhvài quyền lên lồng ngực rộng lớn của nam nhân, so với gãi ngứa không khác là bao.
Ngải Âu Tư thở dài một cái, nhìn tabằng ánh mắt cực kì khó hiểu. Thời điểm hắn vòng tay ra sau ta tìm vị trí của tước ấn, ta mới nhận ra hắn định làm gì, sợ hãi đẩy người kia ra thì đã muộn.
Thắt lưng đã được cẩn thận đỡ lấy nên không ngã xuống nền đất lạnh. Chỉ có điều, dù ta cố gắng bao nhiêu, lí trí cũng dần xa rời, tròng mắt cũngtheo đó nhòe đi.
"Ngân Trần...không trách Mĩ Thập* coi ngươi như bảo vật. Ngươi và hắn, đời này... đã không còn cơ hội nào nữa rồi."
*Tên rút gọn của Gilgamesh
[Nhà trọ Thụy Liên, trấn Vĩnh An, đại sảnh]
Hai nam tử đẹp trai đến lóa mắt bước xuống sảnh lớn đã gây nên một chấn động không hề nhỏ. Nam nhân mười phần ganh tị, nữ nhân cũng tám chín phần không thể ngồi yên. Ngân Trần và Glanz có thể cảm thấy hàng chục con mắt hướng về mình, trong lòng có vài điểm ngứa ngáy.
Hai nam tử, mỗi người một vẻ đẹp riêng. Một người thì soái khí bất kham, ngũ quan rắn ròi mị lực ngất trời, thật không có chỗ nào không giống một vương tôn quý tộc. Một người lại xinh đẹp lấn át cả nữ nhân, anh khí dịu dàng, gương mặt tuy lạnh lùng nhưng không mang lại cảm giác xa cách, ngược lại còn khiến cho người ta muốn yêu thương chiều chuộng y. Hai người sóng đôi bên nhau, khí chất tỏa ra đối lập như mặt trời và mặt trăng, như lửa và nước đối kháng mãnh liệt không bên nào thua kém, cùng nhau tỏa sáng giữa đất trời. Đến biểu cảm cũng thật sự khác biệt. Glanz trước ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh thì cực kì cao hứng, trong mắt hiện lên mấy tia ngạo mạn, trong khi đó, Ngân Trần lặng lẽ cụp mắt lại biểu lộ vài phần khổ sở. Cậu liếc qua cái kẻ đang sung sướng đến mức mặt sắp song song với trời, chọc cùi chỏ vào eo anh một cái. Glanz bị chọc cũng giật mình, cúi xuống ghé vào tai Ngân Trần hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì?
Vì chiều cao quá chênh lệch nên Ngân Trần không tài nào chạm đến tai Glanz được, phẫn uất nhìn Glanz một hồi anh mới hiểu ra, cười cười cúi thấp thêm chút nữa.
- Tôi không thấy Đông Hách ca. Mau tìm anh ấy đi, không phải chúng ta phải giữ bí mật thân phận sao, ở lại đây lâu sẽ không tốt.
Glanz nghe thấy vậy mới nhận thức được Đông Hách vẫn chưa xuất hiện, đang định vươn tay kéo Ngân Trần đi chỗ khác, một nam nhân luống tuổi đã tiến đến trước mặt anh.
- Xin lỗi, ta là chủ quán trọ này. Có chút chuyện muốn nhờ vả cậu, nếu không phiền, có thể giúp lão già này được không?
Glanz ngập ngừng trước thái độ khẩn khoản của ông ta, còn chưa biết phải trả lời thế nào, thấy Ngân Trần khẽ gật đầu liền quay sang hỏi nhỏ:
- Cậu lo được chứ, tôi không thể để cậu một mình...
Thiếu niên vỗ vai Glanz, không để anh nói hết câu:
- Tôi cũng không phải trẻ con, giữa thanh thiên bạch nhật này ai dám làm gì chứ. Cậu cứ đi đi, tôi qua bên kia tìm Đông Hách ca.
Tuy không đành lòng, Glanz cũng không chậm trễ thêm phút nào đi theo lão nhân, trước khi rời đi còn tranh thủ nhéo má Ngân Trần một cái...(@SuraChan trắng trắng tròn tròn ai mà không thích, Ngân Trần bánh bao a =))))
"Tên kia lại tranh thủ ăn đậu hủ!" Thiếu niên cau có, thấy bóng Glanz đi khuất mới xoay người rời đi, trong đầu nghĩ xem nên tìm Đông Hách ở đâu. Cả sảnh lớn nhộn nhạo, khách nhân ngồi trên những chiếc bàn lớn thưởng thức trà sáng bàn tán đủ thứ chuyện trên đời. Mùi trà hảo hạng thơm mát lan rộng trong không khí, không khỏi khiến Ngân Trần hít sâu một cái. Cậu tính quay lên tầng hai xem thử, khi đi ngang qua một chiếc bàn hoàn toàn không phát hiện một bàn chân khéo léo đưa ra từ dưới chân ghế ngáng đường mình.
"Hấp"
Nhờ có thân thủ khéo léo nên cậu may mắn giữ lại được thăng bằng, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy tiếng la oai oái.
- Ngưoi có mắt không vậy? Dám làm đổ ấm trà vào người công tử đây, chán sống phỏng?
Tất cả mọi người bị âm thanh thu hút, sự chú ý đặt lên vị khách nhân ăn vận vương giả đang phẫn nộ túm lấy thiếu niên xinh đẹp, dùng những lời lẽ vô cùng đáng sợ uy hiếp.Nguyên lai là thiếu niên không cẩn thận va phải hắn ta đúng thời điểm hắn nâng ấm trà lên, toàn bộ nước trà sánh ra đổ lên bộ quần áo xa hoa của người bên cạnh hắn. Mà kẻ xui xẻo được tắm nước trà thượng hạng lúc sáng sớm thế này không ai khác chính là quý tử của thành chủ Vĩnh An, Quan Lâm, nổi tiếng là kẻ có tiền nhưng không có não, bẩm sinh đã ưa bạo lực, được bậc phụ mẫu chiều chuộng đến mức coi sinh sát chỉ là thú tiêu khiển. Mọi người đều cho rằng phen này thiếu niên lành ít dữ nhiều...
- Tôi xin lỗi
Ngân Trần trước sự uy hiếp của người kia không có chút nào run sợ, chỉ thành thực nói lời xin lỗi. Kẻ đó cũng không buông tha mà nắm lấy cổ áo cậu,tiếp tục dọa dẫm bằng những lời khó nghe, Quan Lâm từ nãy đến giờ không có lên tiếng cũng từ từ đứng dậy, hai tròng mắt hằn lên tia máu.
- Mày tưởng xin lỗi là xong sao? Quan Lâm ta cả đời đến một cọng lông cũng không ai dám động đến, hôm nay bị mày vũ nhục như vậy, mày nghĩ mày có thể thoát được sao? Luân Tư, ngươi giải hắn về phủ, dùng đại hình cho ta!
Ngân Trần khó chịu giằng cánh tay của Luân Tư, hướng Quan Lâm nói:
- Tôi thực sự không phải cố ý làm đổ trà lên người Ngài, hiện tại không thể cùng ngài dây dưa, mong Ngài bình tĩnh lại đừng để cơn nóng giận nhất thời làm mờ mắt.- Vì sự chú ý của cậu đang ở trên người Quan Lâm nên không hề biết ở bên kia, Luân Tư-kẻ đi cùng với Quan Lâm, cũng chính là kẻ ban nãy cầm ấm trà- âm thầm vận dụng hồn lực, tròng mắt hiện lên ánh sáng màu vàng kim khó thấy. Ngoài hắn ra, tất cả những thường dân không biết đến hồn thuật đều không thể nhận ra được vài tia hồn lực được giải phỏng trong không gian, lượng hồn lực không đủ để sát thương, cũng không nhằm mục đích sát thương Ngân Trần mà giống như để thăm dò thực lực của đối phương vậy.
Luân Tư trong một khoảnh khắc giật mình đánh thót, sợ đến mức hai tay run lẩy bẩy. Hồn lực của Ngân Trần so với hắn không là gì cả, so với thường dân cũng chỉ có thể coi như đã từng tiếp xúc với hồn thuật. Cái quan trọng là một nguồn hồn lực mạnh mẽ cấp bậc Vương Tước đột nhiên xuất hiện như một bóng ma lần khuất trong đám đông. Kẻ này chắc chắn còn đang ẩn giấu đến hơn chín phần thực lực, mỗi một tia hồn lực hắn tỏa ra mạnh mẽ tinh thuần lại hết sức nhỏ giọt, giống như mãnh thú vờn mồi dọa Luân Tư sợ đến toát mồ hôi lạnh. Kẻ kia rõ ràng cảm nhận được hồn lực do thám của Luân Tư nên mới cố tình buông thả chút dấu hiệu cho thấy sự tồn tại của mình, tựa như một lời cảnh cáo. Luân Tư lùi lại một bước, cố tình che giấu biểu lộ vặn vẹo trên gương mặt nhưng vô hiệu. Hỏng! Chính là hắn! Nguồn hồn lực kinh khủng đang ngày càng tiến đến gần, dừng lại ngay đằng sau Quan Lâm!
- Cảm phiền vị Đại Nhân..
Thanh âm trầm ấm quen thuộc truyền vào tai như một dòng suối mát lành chảy vào tim Ngân Trần, trong lòng cậu vô thức vang lên hai chữ "Vương Tước!".
Thân hình béo tròn của Quan Lâm ì ạch xoay lại, biểu tình của hắn không có nửa điểm dễ chịu, hai mắt trợn lên hướng về Gilgamesh. Ở bên kia, Luân Tư cúi gằm mặt, hắn đương nhiên biết được ánh mắt của Gilgamesh không phải đặt trên người Quan Lâm mà là mình, nội tâm chấn động kịch liệt, sợ rằng Ngài đã phát hiện ra điều gì đó. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Ngài chỉ quay sang Quan Lâm, gương mặt bị chiếc mũ trùm che kín không thấy được ngũ quan, ngữ khí trong giọng nói cũng thật khéo léo không để lộ cảm xúc:
- Quan Lâm Đại nhân, tiểu tử này là người của ta, đắc tội với Ngài là do ta dạy dỗ không tốt, trách nhiệm này ta cũng phải gánh một phần.
Cơn tức giận cùa Quan Lâm còn chưa nguôi đi được phần nào, từ đâu lại xuất hiện một tên chán sống giở bài anh hùng cứu mĩ nam =)), chọc hắn xung thiên:
- Tính cầu xin cho nó sao? Tốt lắm, vậy tao sẽ cho hai chúng mày chết chung.
- Ha ha ha – Gilgamesh ôm bụng cười, dọa những người khác sợ chết khiếp. Trong tình cảnh này mà vẫn còn cười được, không sợ chết sao?!
Quan Lâm bất ngờ trước phản ứng của đối phương, ngây người ra, khuôn mặt núng nính vô thức vặn vẹo. Gilgamesh bằng cách thần kì nào đó lấy ra một tấm thẻ bài đưa đến chỗ Quan Lâm.
- Mạo phạm đến Quan Lâm Đại Nhân đúng là tội đáng chết. Chỉ có điều ta với phụ thân của Quan Lâm Đại Nhân đây có chút quan hệ, giết chết ta, người bị thiệt nhiều nhất chính là ngài đấy. Chi bằng chúng ta trao đổi một chút đi. Ngài thả tiểu tử này ra, toàn bộ chi phí ngày hôm nay của Ngài ta sẽ bao tất, hai ngày nữa, chút quà mọn đền bù của ta cho Quan Lâm Đại Nhân sẽ được chuyển đến, đảm bảo không khiến ngài phải thất vọng. Nếu ngài không tin, có thể cầm theo tấm thẻ bài này đưa cho phụ thân, ngài ấy sẽ nhận ra ngay.
Quan Lâm nhận lấy thẻ bài, nhiệt khí cũng giảm đi phân nửa, hắn đắn đo một chút.
- Tại sao ta phải tin ngươi?
Không để Quan Lâm nói tiếp, tay trái của Gilgamesh đã lấy ra một miếng ngọc, giơ lên trước mặt hắn. Miếng ngọc theo nhịp đung đưa của bàn tay mà phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
- Thế nào, cái này có đủ làm tin chưa? Những thứ ta đem đến phủ còn giá trị hơn nó rất nhiều, Quan Lâm đại nhân an tâm.
Nhìn thấy miếng ngọc, kẻ sinh ra đã sống trong phú quý như Quan Lâm đương nhiên biết nó là cái gì, hắn nhanh chóng chộp lấy, hai mắt sáng rực lên. Hắn quay sang Luân Tư ra lệnh thả Ngân Trần, ung dung cầm theo thẻ bài quay người bỏ đi, trước khi đi vẫn còn buông mấy lời thị uy.
Luân Tư nhìn Gilgamesh như nhìn thấy quái vật, nắm tay run lẩy bẩy: "Nàng nói không sai, Gilgamesh đúng là một con cáo già. Trong vòng một nốt nhạc có thể xoay chuyển tình thế theo ý mình, đến tên đầu gỗ Quan Lâm cũng bị hắn thuyết phục, quả là đáng sợ. Nhiệm vụ lần này thất bại rồi.." Tranh thủ cúi gằm mặt lướt qua Gilgamesh chuồn đi theo người kia, Luân Tư đứng khựng lại một lúc mới đi tiếp, tròng mắt hỗn loạn, trong đó là hoảng sợ đến cực điểm. Không biết trong khoảnh khắc vừa rồi Ngài đã nói gì với hắn, chỉ có thể biết rằng Luân Tư ngay sau đó giống như một con rối mất hồn rời đi, hai chân như bị mất đi kiểm soát mà run lên bần bật, lúc bước đi suýt nữa chân nọ đá phải chân kia.
Còn lại hai người, Gilgamesh thật nhanh đã kéo Ngân Trần đến cầu thang lên tầng hai, chắc chắn không có người mới chậm chạp bỏ mũ trùm xuống.
- Không sao chứ.
Thiếu niên nhìn gương mặt điển trai vừa quen thuộc vừa xa lạ, vành mắt có chút hồng hồng
- Ngài không cần phải làm thế...
Gilgamesh thích thú nhìn biểu tình của đối phương, đưa tay lên xoa đầu cậu. Nhiệt độ ấm áp qua làn tóc chạm đến đến làn da mẫn cảm khiến Ngân Trần không tự chủ được mà sinh ra cảm giác ỷ lại.
- Với kiểu người như hắn, không thể dùng lí lẽ được đâu. Thà bỏ ra chút tiền, còn hơn cùng hắn dây dưa. Sau này cẩn thận một chút, lòng người không ai biết được. Vị trí của ngươi bây giờ cũng sẽ đem đến không ít phiền toái, ngoài ta và hai Sứ đồ còn lại, không được phép tin tưởng bất kỳ ai. – Câu "ngươi không biết kẻ vừa rồi có âm mưu gì đâu" bị nuốt xuống, Vương Tước trầm mặc nhìn Ngân Trần, lặng lẽ phát động hồn lực.
- Glanz và Đông Hách để ngươi đi một mình?
Lúc xuống sảnh liền không thấy Đông Hách ca, lại có người cần giúp đỡ nên ta chủ động nói Glanz đi giúp người ta. Ngài không cần trách phạt họ. Là ta không cần thận mới gây họa. Ngân Trần cúi mặt không dám đối diện với Vương tước. Ngài không nói gì, đứng dựa lưng vào tường khoanh tay lại, chân mày kiếm khẽ nhíu lại. Chỉ vài phút sau, Glanz và Đông Hách đã cùng nhau xuất hiện từ hai hướng đi đến.
- Vương Tước, ngài tiếp nhiều hồn lực vào tước ấn gọi chúng ta gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì a?
Đông Hách nhìn qua toàn cục đã hiểu ra, lườm Glanz một phát:
- Glanz, đệ để Ngân Trần một mình phải không?- Anh nhanh chóng cúi người nhận lỗi với Vương Tước, dùng ánh mắt áy náy nhìn Ngân Trần.
Glanz mặc dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng cũng ý thức được mình vừa phạm lỗi, cũng theo Đông Hách cúi đầu nhận lỗi.
Đằng nào mọi chuyện cũng đã qua, bản thân cũng đã tới kịp thời hiện tại cũng không có nhiều thời gian để trách phạt, Gilgamesh cụp mắt, chỉ nhắc nhở qua.
- Sau này lưu tâm hơn là được, bây giờ có nhiệm vụ cho hai ngươi đây. Nội trong hai ngày phải phối hợp với Vương Tước Ferrer dẹp loạn ở phía Nam, từ lần đó vẫn chưa loại bỏ được hết nguy cơ nên lần này dọn dẹp cho xong đi. Glanz tranh thủ học hỏi Đông Hách xử lí đám hồn thú, không được phép tùy tiện lạm dụng sức mạnh và tốc độ. Hai ngươi cũng không nên chủ quan, đám hồn thú cấp thấp cấp bậc hồn lực không đáng kể nhưng chúng có lợi thế về số lượng, đối với những Vương Tước và Sứ đồ không thể duy trì độ bền là điểm chí mạng.
- Hai ngày á, Vương Tước, gấp quá nha, ngài cũng cần phải tính đến thời gian di chuyển, thời gian thám thính tình hình, thời gian...- Glanz ủy khuất, gương mặt bướng bỉnh hiện tại không khác tiểu hài tử là mấy.
Gilgamesh dường như bỏ ngoài tai mấy lời than vãn của Glanz, giơ tay lên làm động tác tạm biệt.
- Bắt đầu tính thời gian từ lúc này. Ferrer đợi các ngươi ở trạm dịch Bình Lưu đó, không thể để hắn chờ quá lâu a – Gilgamesh nhếch một bên mày, khóe miệng bày ra một nụ cười gian xảo.
- Vương Tước, khô... cô.. bằn..g nha!!
Chưa kịp phản kháng, Glanz đã bị Đông Hách túm cổ áo lôi đi. Ngân Trần ở một bên ái ngại thay cho Glanz, chỉ dám đưa mắt nhìn theo.
- Glanz, sáng nay cậu bước xuống giường nhầm bên rồi...
[Bên ngoài nhà trọ Thụy Liên, trấn Vĩnh An]
- Ngươi có biết cưỡi ngựa không? – Gilgamesh nhận lấy dây cương, quay sang Ngân Trần hỏi.
Ngân Trần cũng thành thật trả lời:
- Không có ai dạy ta cả, hơn nữa ngày nhỏ cũng có kí ức không vui, thực lòng chưa bao giờ muốn thử.
Gilgamesh chớp mắt một cái, kêu quản ngựa mang một con về, đôi chân dài lấy đà một cái trèo lên lưng ngựa.
Trong ánh dương quang, mái tóc của ngài dù bị mũ trùm lụp xụp che đi phân nửa vẫn tỏa sáng lấp lánh. Bộ thường phục không hề làm mất đi khí chất vương giả mà ngược lại còn mang đến mỹ cảm hơn hẳn so với những y phục xa hoa. Thân hình tráng kiện ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chắc dây cương oai vệ như một chiến thần không khỏi khiến thiếu niên chấn động nội tâm. Hiện tại, chỉ có mình cậu là thấy được rõ nhất, gương mặt điển trai mê đảo chúng sinh kia đang nở nụ cười sáng lạn với mình, mỗi một tấc trên khuôn mặt ngài là kiệt tác của tạo hóa, cộng thêm nụ cười chói mắt đã in hằn ấn tượng vô cùng sâu đậm trong tâm trí cậu. Cho dù có phải luân hồi mấy kiếp, cũng nhất định sẽ không thể quên được....
"a"
Ngân Trần đột nhiên bị hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ nắm lấy nhấc bổng lên, dọa cậu giật mình theo phản xạ mà bấu víu vào thứ gần nhất, hai mắt nhắm tịt vào. Gilgamesh cúi xuống, bắt đúng được khoảnh khắc thiếu niên xinh đẹp nhắm chặt mắt, lông mi cong dài thanh tú khẽ giật giật mấy cái. Chưa hết, thiếu niên ấy còn ôm chặt lấy cổ Ngài, vì thấp hơn cả một cái đầu, thân hình cũng thật nhỏ nhắn thành ra cậu ta chui tọt vào nằm gọn trong lòng, đem hai thân thể dựa sát vào nhau. Qua một khoảnh khắc, Ngân Trần mới dám mở mắt ra, hai tròng mắt trong veo phản chiếu gương mặt phóng đại của Vương tước, làn da qua mấy lớp vải vẫn cảm nhận rõ mồn một nhiệt độ của đối phương, thiếu chút nữa cậu liền xịt máu mũi nhưng mà may mắn kìm lại được, vội buông tay ra rối rít xin lỗi. Vương Tước dường như không hề khó chịu vì bị mạo phạm mà ngược lại còn cười thâm thúy, nắm lấy phần eo thanh mảnh của Ngân Trần chỉnh lại tư thế ngồi cho cậu, để lưng cậu dựa sát vào người mình; khi đã chắc chắn Ngân Trần đã ngồi vững mới từ đằng sau vòng tay qua eo nắm lấy dây cương giật mạnh. Giọng nói trầm ấm ở vị trí này lại càng trở nên rõ ràng, hại Ngân Trần mặt đỏ hơn cà chua chín:
- Chúng ta về nhà nào!
...
Ngựa phi qua biết bao cảnh đẹp mà Ngân Trần chưa bao giờ được thấy, trong lòng cậu nhộn nhạo không yên. Nhưng mà lí do thực sự là vì ở khoảng cách gần như thế này, cậu thậm chí có thể cảm nhận cơ bụng săn chắc của đối phương chốc chốc lại cọ lên lưng mình, xúc cảm rõ mồn một. Hơn nữa, mùi hương từ thân thể Ngài luôn quẩn quanh cánh mũi, độ ấm của vòng tay giống y hệt kí ức ngày hôm đó, không khỏi khiến gương mặt của thiếu niên đỏ lợi hại. Cậu vỗ vỗ ngực trái làm dịu đi trái tim đang đập muốn đòi mạng, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy mấy cái.
- Không thoải mái sao?
Tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu làm Ngân Trần giật mình. Cậu vội lắc đầu, nhanh chóng đáp lại
- Ngài không cần bận tâm đâu, vì ta chưa quen thôi.
Hai cánh tay quanh người cậu khẽ kéo dây cương, tốc độ liền chậm lại. Gilgamesh đưa tay về phía trước, Ngân Trần theo hướng ngài chỉ, phát hiện trước mặt là một rừng hoa bát ngát, không khỏi cảm thán một tiếng.
- Đây là Vạn Lí Anh Đào*, hay còn gọi là Hoa Đào Vạn Dặm, là loại hoa không phải ai cũng được thấy. Bởi vì mùi hương của nó đặc biệt thu hút với hồn thú nên xung quanh những cánh rừng như thế này xuất hiện rất nhiều hồn thú, người bình thường đặt chân vào khu vực có mười cái mạng cũng khó giữ. Vậy nên vào mùa hoa nở, không ai dám đến gần.
* lúc viết tự dưng cái tên nảy ra khỏi đầu, không biết là hoa có thật hay không =)))
- Vậy tại sao chúng ta tiến vào đây không thấy một con nào? Ngân Trần sửng sốt.
Gilgamesh bày ra biểu lộ "Ngươi có nhớ ra mình đang đi cùng với ai không đấy?", chậm rãi giải thích.
- Mạch hồn trong cơ thể nhà hồn thuật sẽ tạo ra một tấm bảo vệ tự nhiên, nếu hồn lực của hồn thú hay bất cứ kẻ nào sử dụng hồn thuật không vượt qua thực lực của nhà hồn thuật đó thì sẽ không thể áp dụng hồn thuật lên người họ. Ngươi có thể không thấy nhưng thực ra xung quanh chúng ta đang có một khoảng không hồn lực bảo vệ do ta phát động. Dựa vào cấp bậc hồn lực của ta, có lẽ sẽ không có hồn thú nào dám bén mảng đến gần đâu.
Ngân Trần hiểu ra vấn đề, thích thú dang tay ra đón lấy một cánh hoa rơi. Cánh hoa màu phơn phớt hồng xoay tròn trong gió, đáp xuống bàn tay trắng nõn của thiếu niên hết sức nổi bật. Cả một cánh rừng hoa rung rinh dưới ánh sáng ấm áp của mặt trời, phô bày hết tất cả vẻ đẹp tuyệt vời của tạo hóa, mùi hương dịu nhẹ truyền vào cánh mũi khiến lòng người khoan khoái. Ngân Trần vui vẻ hẳn lên, gương mặt bẩm sinh lạnh lùng giống như được thắp sáng, hai tròng mắt mở to như muốn thu tất cả cảnh đẹp vào tầm mắt. Cậu quay lại nhìn Vương Tước với ánh mắt biết ơn vô hạn, khóe miệng bất giác nhếch lên thành hình bán nguyệt, vành mắt cũng cong lên như hai mặt trời bé con. Gilgamesh chỉ lặng lẽ quan sát, để cho cậu chơi thêm một lúc nữa mới cất lời:
- Ngươi không sợ ta sao?
Ngân Trần không hiểu sao đột nhiên ngài lại hỏi như vậy, nhưng cũng vẫn lắc đầu đáp lại.
- Ngươi thật sự rất đặc biệt. – Gilgamesh nhéo đầu mũi tiểu sứ đồ của mình, khẽ thở dài. – Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp với mạch hồn của ta, nhưng lại có một cảm giác bất an, giống như việc ban ấn cho ngươi sẽ là một sai lầm vậy. Ta thành thật khuyên ngươi nếu ngươi không thể tiếp nhận mạch hồn, nhất định sẽ không giữ được mạng đâu.
- Ta nguyện ý mà. Hiện tại được ở cùng Ngài như thế này đã là may mắn hơn bao nhiêu người. Nếu quả thật không có duyên được trở thành Sứ đồ của ngài, duyên gặp gỡ này cũng đã làm ta mãn nguyện rồi. - Ngân Trần không hề do dự trả lời, đôi mắt tinh anh cho thấy những lời này hoàn toàn là thật lòng. Cậu thực sự cảm kích Vương Tước, từ giây phút gặp được ngài đã sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm cả đời, lúc ở gần Ngài tự nhiên cảm thấy an toàn, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa. Cậu thấy không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng, liền đổi chủ đề.
- Vương tước, ban ấn là gì ạ?
Gilgamesh cũng có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bình tâm lại, trả lời:
- Mạch hồn trên cơ thể Vương Tước hay Sứ đồ giống như một mạng lưới, hết thảy đều quy tụ về một điểm, có thể hiểu như cội nguồn của hồn thuật cao siêu, đại diện cho phương thức vận dụng hồn thuật ở trình độ cao nhất, đóng vai trò giống như trái tim của con người, gọi là tước ấn. Ngươi xem nó là đặc điểm nhận dạng của chúng ta cũng được. Vị trí của Tước ấn ở các mạch hồn khác nhau không giống nhau, là nơi trọng yếu nhất. Ngoài tước ấn ra, tất cả các tổn thương trên các phần khác nhau trên cơ thể đều có thể khôi phục bằng hồn lực, tốc độ hồi phục tùy thuộc vào mức độ và cấp độ hồn lực của người đó. Tước ấn một khi bị phá hủy thì tính mạng của hồn thuật sư cũng không giữ được nên nó là điểm chí mạng của Vương Tước và Sứ đồ. Chỉ khi nào ngươi sở hữu Tước ấn ở vị trí giống như của ta, từ đó sở hữu mạch hồn giống như ta mới có thể trở thành Sứ đồ. Toàn bộ quá trình biến đổi cấy ghép mạch hồn gọi là ban ấn.
- Vậy tước ấn của chúng ta ở chỗ nào ạ - Ngân Trần chớp mắt hỏi.
Vương Tước cười trừ, lại nhéo mũi cậu thêm lần nữa:
- Cái này hiện tại không thể cho ngươi xem được. (=))))) nếu anh muốn người ta thoát y giữa rừng giữa thanh thiên bạch nhật thì chúng mình triển luôn nhé:)))
- Ta đọc qua sách vở, thấy có viết rằng mỗi Vương Tước và Sứ đồ của họ đều có một thiên phú độc nhất vô nhị.
- Đúng vậy, vì cấu tạo riêng biệt của mạch hồn nên chỉ có Vương Tước và Sứ đồ mới có được "thiên phú", thường thì họ sẽ phải giữ đó làm bí mật bởi nếu để người khác biết được, nắm được điểm yếu của nó thì sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Để ngươi dễ hình dung hơn, Vương Tước Cấp Năm Elena có thiên phú thôi miên hồn thú, nàng ta có thể sai khiến hồn thú có cấp bậc hồn lực thấp hơn theo ý mình, là công cụ vô cùng hữu dụng để tham chiến. Với thế giới này, thiên phú được coi như những kiệt tác, là những viên ngọc sáng chói được Bạch Ngân Tế Ti mài dũa, là điều mà bất cứ công dân trong đế quốc này phải tự hào...Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ... thiên phú của chúng ta..thực ra, trong mắt người khác...chính là tội lỗi, là sự nguyền rủa...- Nói đến đây, ngài ngập ngừng, tròng mắt hoàng kim xoáy sâu vào nội tâm đứa nhóc ngồi trong lòng, như thăm dò suy nghĩ của cậu, qua đi một khắc, ngài mới nói tiếp.
- Trong lục địa này, bốn quốc gia Thủy Nguyên Aslan, Hỏa nguyên, Phong Nguyên và Địa Nguyên có cội nguồn hồn thuật dựa trên bốn thuộc tính nước, lửa, gió và đất. Hồn thuật sư đến từ quốc gia nào cũng sẽ chỉ sử dụng thuộc tính của quốc gia ấy, Thủy Nguyên chúng ta chỉ có thể nhờ nước mà phát huy năng lực, Hỏa Nguyên, Phong Nguyên và Địa Nguyên cũng không phải ngoại lệ. Đó là quy luật bất biến hàng vạn năm, giống như hằng ngày mặt trời mọc, mặt trăng lặn, thủy triều lên thủy triều xuống. Bất cứ thứ gì trái với quy luật tự nhiên đều là thứ bị nguyền rủa.. Nói như vậy ngươi hiểu rồi chứ?
Bàn tay nắm chặt cánh hoa của Ngân Trần chợt buông thõng, cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất. Đồng tử của cậu rung động kịch liệt, kinh ngạc nhìn Vương Tước, trong lòng nổi lên một trận lốc:
- Chúng ta sẽ không phải chỉ sử dụng được duy nhất một nguyên tố...
- Chính xác hơn, chúng ta có thể điều khiển được cả bốn nguyên tố, bởi thiên phú của chúng ta là "Tứ tượng cực hạn". Không giống như Hỏa Tước sẽ trở nên vô dụng nếu chiến đấu trên địa hình sông nước, Thủy Tước không có cách nào sử dụng hồn lực tại sa mạc khô cằn, chúng ta không hề bị giới hạn bởi không gian địa hình, có thể ở bất cứ nơi nào vận dụng hồn lực ở mức cao nhất.
- Đây chẳng phải là thiên phú cấm kị sao?- Thiếu niên khẽ run rẩy.
- Không một ai có thể tin được loại thiên phú này có thể tồn tại. Nếu bị phát hiện sẽ là một chấn động không hề nhỏ, vậy nên sau này dù ở hoàn cảnh nào, trừ khi là tình huống quá khẩn cấp, nhất định không được để lộ ra thiên phú của mình. Ngươi yên tâm, với cấp bậc hồn lực của Sứ đồ Thiên, không cần phải sử dụng thiên phú vẫn có thể áp đảo, bởi vì trong ba Sứ đồ, Sứ đồ Thiên là người sẽ thừa hưởng năng lực mạnh nhất.
Hai người trò chuyện xong cũng ra khỏi cánh rừng. Gilgamesh thúc ngựa phi nước đại hướng về Đế Đô. Ngân Trần tâm trí còn ngổn ngang, cộng thêm có chút mệt mỏi nên thấy buồn ngủ, được sự cho phép của Vương Tước liền dựa vào lồng ngực của Ngài ngủ thiếp đi. Đứa nhỏ rất nhanh chìm vào giấc nồng, ở trong vòng tay còn không an phận cọ cọ mấy cái. Đúng như Gilgamesh nói, nếu không phải cậu rất đặc biệt, sao có thể ở trong lòng Vương Tước Cấp Một lớn mật nháo loạn như vậy. Khẽ liếc nhìn Ngân Trần tựa như một thiên thần mệt mỏi hạ cánh xuống bên mình, Vương Tước vô thức mỉm cười.
Nếu định mệnh đã an bài thì cứ để nó trôi theo tự nhiên đi...
Ta cũng không thể quản nhiều như vậy, trước mặt đứa nhỏ này...tất cả những rào cản trước nay ta dựng nên..
Đều vỡ tan như bọt nước...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT